Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 112

Thiên Ca Tuệ dự đoán không ngờ được chính là, Thừa rõ ràng đã trở lại khi cô đang chuẩn bị đến trường, trước thời hạn một ngày, thật đúng là cho cô một kinh hỉ.

Vì vậy, cô chỉ có thể tạm thời thay đổi kế hoạch sáng mai đến trường học, dù sao mười giờ mới đến giờ học.

Nhưng vừa nghe nói anh muốn thu thập cô, lập tức trốn trong chăn quấn chặc mình như cái kén, trốn bên trong cười không ngừng.

"Đi ra."

"Không đi ra."

"Tự mình ra thì tối nay anh dịu dàng một chút, hơn nữa không dày vò em đến khuya, nếu bị anh tóm được, đêm nay em ngủ cũng đừng ngủ." Người nào đó cười giống hồ ly, một bụng đầy xấu xa.

Thiên Ca Tuệ cắn chặt môi rất lâu, ngày mai còn phải đi học, vẫn ngoan ngoan đi ra thì tốt hơn, trên giường lăn vài cái, chăn mền liền rớt ra, cô chỉ mặc cái áo ngủ hai dây, làn da trắng nõn vô cùng mê người!

"Chính anh nói đó cũng không được ăn quịt!" Đứng lên ôm lấy ông xã, ngón tay móc ngéo cam đoan.

Tiểu bạch thỏ nào đó làm sao đấu lại sói xám lớn đầy bụng đen tối, cho dù móc ngéo cũng không giữ lời, sau khi bị gạt n lần tiểu bạch thỏ vẫn không hiểu được đạo lý này, ai......

Chia cách một tuần lễ, Úy Nam Thừa nào có thể dễ dàng bỏ qua cho bà xã mình như thế, gần như là hung hăng muốn cô, yêu cô, thương cô, mỗi một cái đều dùng sức xâm nhập như thế.......

Thẳng đến khi Thiên Ca Tuệ cầu xin tha thứ, cào một vết thật dài ở trên lưng anh, làm cho người đàn ông càng thêm kích thích.

Rốt cuộc hai người tách ra lúc nào, Thiên Ca Tuệ cũng không biết, cô chỉ có thể khẳng định lần này lại bị gạt, ngày mai muốn cô đi học sao!

Trong mơ mơ màng màng như đang ngủ, cảm giác mới vừa ngủ lại bị tiếng chuông báo thức đánh thức, không kiên nhẫn giật giật, nói lầm bầm: Tiếng chuông thật đáng ghét!

"Ngoan, rời giường, phải đến trường đi học." Có người nói bên tai.

"Không đi." Cả người cô mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, học cái gì chứ!

"Thật sự không đi, buổi học đại học đầu tiên như thế?" Người nào đó cất giọng trêu tức nói.

"A! Mấy giờ rồi?" Cả người cô mềm nhũn mà hỏi thăm, trong lòng lại nghĩ mười giờ mới có tiết, hiện tại chắc là còn sớm.

"Tám giờ."

"Cái gì?" Thiên Ca Tuệ lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, lại phát hiện giữa hai chân đau đớn muốn chết, vội vàng trừng mắt về phía đầu sỏ gây nên, vẫu môi, mười phần bộ dáng ngây thơ "Đều tại anh làm hại, nói chuyện không giữ lời gì hết! Từ nay về sau em sẽ không tin anh đâu!"

"Được được được, đều là anh làm hại, anh ôm em đi đánh răng rửa mặt!" Nói xong liền mở tủ quần áo lấy y phục cho cô, kể cả áo nhỏ cùng quần lót, rất tự nhiên giúp cô mặc vào.

Thiên Ca Tuệ mềm mại vùi vào lòng ông xã mặc cho anh vô cùng ham muốn, vốn là do anh làm hại, đương nhiên phải phạt anh mặc quần áo, rửa mặt cho cô.

Ăn xong điểm tâm sáng, cô ợ no nê "Ông xã, đến chỗ gọi em dậy, em nhắm mắt một chút." Nói xong liền nghiêng đầu ngủ một giấc, ôi, buồn ngủ quá.

Úy Nam Thừa yêu thương mà nhìn cô: "Ừ."

Vì chạy một đường như tên bắn, chỉ dùng nửa giờ đến trước cổng trường, Úy Nam Thừa kiên quyết đưa Tuệ Tuệ đến dưới tòa nhà, bởi vì chỉ có mười phút, tình huống bây giờ cô chắc chắc chạy không nổi.

"Ông xã, em lên lớp đây, anh nhất định mỗi ngày phải nhớ đến em đó!" Thiên Ca Tuệ ôm lấy mặt ông xã, cắn nhẹ một cái trên môi anh, sau đó nhanh như bay mở cửa xe đến tòa nhà giảng dạy.

Muốn chạy cũng không nổi! Đều là Thừa đáng giận!

Một màn này của cô ở trong xe đúng lúc bị đồng học Tiểu Ấm đi qua cầu thang nhìn thấy, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: Thật là một cô gái được chiều chuộng! Đến trường học dạo một vòng thì vè nhà, mãi cho đến hôm nay mới đi học, còn đích thân đưa tới cửa ra vào trường học.

"Tuệ Tuệ, bên này." Tang Mộc Già Đại đứng trước cổng nhỏ giọng gọi Thiên Ca Tuệ.

Thiên Ca Tuệ vội vàng đi tới, sau khi ngồi vào chỗ của mới mình phát hiện nữ sinh Già Đại bên cạnh có mái tóc ngắn tò mò quan sát mình, không nhịn được chào hỏi "Xin chào."

"Mình biết cậu, cậu tên là Thiên Ca Tuệ, mình là Lam Tạp, đến từ Sơn Đông." Nữ sinh tóc ngắn dường như rất thẳng thắn hoạt bát, trong mắt tràn đầy chân thành và hữu nghị.

"Lam Tạp? Tên của cậu rất êm tai đó! Cậu chắc không phải là cô gái thần bí trong ký túc xá chúng ta chứ!" Thiên Ca Tuệ đột nhiên cảm thấy học đại học cũng không tệ lắm, ít nhất hai ngày này bạn cùng phòng làm cho cô có cảm giác rất tốt.

"Cô gái thần bí" là có lai lịch, bởi vì phòng ngủ bốn nữ sinh nhưng chỉ có ba người vào, còn một người cuối cùng vẫn chậm chạp chưa vào, mọi người đều nói đùa cô là cô gái thần bí.

Lam Tạp lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu "Bởi vì trên đường kéo dài hai ngày, cho nên mới tới trễ."

"Ha ha, thế nào? Tới đây thích ứng chưa?" Thiên Ca Tuệ cũng nhiệt tình hoạt bát, gặp phải một người cũng sảng khoái. khó tránh khỏi nói nhiều.

"Cũng thích. Mới một hai ngày không có cảm giác đặc biệt gì." Lam Tạp ngược lại có sao nói vậy, làm cho người ta có cảm giác rất thành thật.

Nhìn thấy ba bạn chung phòng ngồi trò chuyện vui vẻ, trong lòng Đồng Tiểu Noãn rất không có cảm xúc, mặc dù mỗi ngày đều có Diêu Tư đi cùng với mình, nhưng loại cảm giác này không giống như vậy, rõ ràng nhập học mới ba ngày đã bị cô lập!

Còn tưởng rằng Lam Tạp gì đó có lai lịch rất lớn, ít nhất là con gái thủ trưởng, không ngờ chỉ là người nghèo, xem quần áo trên người cô ta và đống hành lý khó coi này, quả thật làm cho cô rất thất vọng!

Nhưng đáng giận nhất là, hai nữ sinh tầm thường này còn thân với cô ta, vốn không để cô vào mắt, muốn Đồng Tiểu Âm cô từ bao giờ chịu ủy khuất này!

Trong lòng thề nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ Lam Tạp đáng ghét kia thật tốt!

Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, thầy giáo hướng dẫn Khúc Lại đi đến, là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, áo sơ mi xám, cùng quần tây, quần áo đơn giản mặc trên người anh ta tự nhiên, gọn gàng đến mức thật khó diễn tả bằng lời.

Tóc chải gọn gàng, nhìn qua vô cùng đẹp trai, nhưng lại có đôi mắt nhỏ dài ưu buồn, khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải anh ta từng có một đoạn quá khứ đặc biệt.
Bình Luận (0)
Comment