Kích tình đi qua, Bùi Phóng thỏa mãn ngủ, mà Đổng Yên lại không ngủ được, nằm trên giường nhìn trần nhà kinh ngạc ngẩn người, sao cô lại có cảm giác mình không theo kịp bước chân a Phóng rồi, anh nói những thuật ngữ Internet kia với mình, một chữ nghe cũng không hiểu, còn không thể hắt vào mặt anh, âm thầm tra từng từ một trên Baidu.
Sau đó nhớ kỹ, một tháng trôi qua như thế, cô cảm thấy mình sắp hỏng mất, cảm giác vô lực từ trong đáy lòng lộ ra khiến cho cô rất thất bại, nhưng mỗi lần thấy khuôn mặt trắng nõn mà tràn đầy tinh thần phấn chấn của a Phóng, nghe giọng nói dịu dàng mà cuốn hút của anh, cô lại cảm thấy tất cả đều đáng giá, vì anh, có thể thử thay đổi mình.
Tự dưng, cảm thấy lòng chua xót, mình là con gái một trong nhà, cha kinh doanh một công ty nhỏ, mẹ nhàn hạ ở nhà, mọi cách nuông chiều cô, phương diện vật chất xưa nay thỏa mãn cô rất lớn. Thấy a Phóng mệt mỏi như vậy, liều mạng như vậy đi làm thêm kiếm phí sinh hoạt, cô rất đau lòng, nhiều lần nghĩ tới muốn giúp anh, nhưng cũng biết a Phóng người kiêu ngạo như thế chắc chắn sẽ không tiếp nhận sự trợ giúp của cô, thậm chí sẽ là một đả kích với anh.
Buổi tối, một mình nằm trên giường lăn qua lộn lại đều cảm thấy phiền não, nghĩ tới tìm Tuệ Tuệ hàn huyên một chút die ennd kdan/le eequhyd onnn có lẽ sẽ tốt hơn ít nhiều, nên gửi tin nhắn qua, kết quả như đá chìm dưới biển, nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, chắc đang ngủ.
Nhưng mà, ngày hôm sau buổi chiều vừa mới tan lớp cô đã nhận được điện thoại của Tuệ Tuệ, vội nhận.
【Lắc lư ở đâu vậy? 】
“Mới vừa tan lớp, chuẩn bị về ký túc xá.”
【Thành thật khai báo đi, gần đây đã làm chút chuyện gì trái đạo đức, sao tinh thần lại hơi không tập trung như vậy, một chữ cũng không được để sót! 】
Nghe giọng nói phách lối và bá đạo quen thuộc cùng phương thức hỏi han như thế của Tuệ Tuệ, Đổng Yên chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, quả nhiên là bạn bè khuê mật, giữa các hàng chữ đều có thể cảm nhận được tâm tình của cô.
“A Phóng anh ấy tìm một công việc làm thêm, làm được rất tốt, rất được mấy lãnh đạo thưởng thức; mà tớ, còn như đứa con nít mới lớn không có mục tiêu, cả ngày lêu lổng; tớ sợ, có một ngày, sẽ không theo kịp bước chân của anh ấy rồi.” Giọng Đổng Yên rất nhẹ rất chậm rãi, gần như để tâm nói ra từng câu từng chữ.
Bên kia có yên lặng ngắn ngủi.
【Yên nhi, cậu yêu anh ấy sao? 】
“Ừ.” Đổng Yên đáp rất khẳng định, nếu như không yêu, cần gì phí công như vậy.
【Bùi Phóng vẫn luôn rất có lòng cầu tiến, là người đàn ông rất xuất chúng nổi bật, chính vì gia đình anh ấy không được tốt, cho nên anh ấy rất muốn chứng minh bản thân, vì không muốn để cho người khác xem thường cũng vì có thể khiến cho mình sau này có cuộc sống tốt hơn mà bỏ ra cố gắng nhiều gấp mấy lần người khác, đây là phương thức sống của anh ấy, chúng ta không trách được gì; mà cậu cũng có cách sống của riêng cậu, không cần vì nhân nhượng anh ấy mà làm chút chuyện khiến cho bản thân mình không sung sướng, hai người ở chung một chỗ vì muốn hiểu và bao dung lẫn nhau. Yên nhi, cậu không thể vì tình yêu mà quên mất mình, vứt bỏ vòng tròn cuộc sống của mình. 】
Những lời này của Tuệ Tuệ giống như thể hồ quán đính *, để cho đầu óc cô tỉnh ra rất nhiều. Mình mới năm hai đại học, thứ cần học và việc cần làm còn rất nhiều, a Phóng không thể trở thành toàn bộ dfienddn lieqiudoon cuộc sống của cô, cô không thể có khả năng rời khỏi anh thì không làm gì được, thời gian lâu dài anh ấy cũng sẽ không thích mình.
(*) Thể Hồ Quán Đính hay quán đính đề hồ 灌頂醍醐 (chữ kinh Phật). Theo nghĩa đen thì câu thông dụng nhất là tưới sữa lên đầu. Trong Phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra, ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra.
“Tớ biết rồi, thay vì cả ngày nghĩ những việc này có được hay không, còn không bằng tự vạch ra kế hoạch cho học tập và cuộc sống tương lai của bạn thân, cuộc sống chỉ có phong phú mới không suy nghĩ lung tung.
【Nghĩ như vậy là được rồi đó! 】
Xem ra khi tâm trạng không tốt tìm bạn tốt thổ lộ hết là phương thuốc mạnh nhất hữu hiệu nhất, cái gọi là người đứng xem sáng suốt chính là đạo lý này thôi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Buổi tối, khi Thiên Ca Tuệ trở lại phòng ký túc xá đã gặp phải “Tra hỏi” của Già Đại và Lam Tạp, Đồng Tiểu Noãn giả bộ ngồi bên cạnh nghe nhạc, thật ra thì để volume rất thấp, tai nhọn vểnh lên, muốn nghe một chút xem bọn họ nói những gì.
“Tuệ Tuệ, tối hôm qua rốt cuộc cậu đi đâu? Người lão vu bà * nói không phải thật sự là cậu chứ?” Lam Tạp giật mình kêu lên, lão vu bà nói thật hèn mọn bỉ ổi đó!
(*) lão vu bà: bà phù thủy, bà đồng bóng, thầy mo
“Tối hôm qua tớ thật sự không thoải mái, nên gọi điện thoại để cho... Bạn trai tới đón tớ đi bệnh viện, đúng lúc bị lão vu bà nhìn thấy, thật xui xẻo mẹ nó đi!” Thiên Ca Tuệ hận chết bà bác Vương kia rồi! Nào có chửi bới học sinh như vậy! Lại còn nói cô bám vào người giàu có, quả thật hoàn toàn bịa đặt!
“Vậy mà cậu còn nói cậu không có bạn trai! Thật xấu đó!” Già Đại chế nhạo nói.
Tớ vốn không có bạn trai, chỉ có ông xã tôi! Nhưng trải qua chuyện tối qua cô không thể không nói ông xã thành bạn trai, bao nhiêu chuyện phiền muộn!
“Già Đại, Tạp Tạp, tớ có nỗi khổ tâm, tớ và anh ấy thật ra là thanh mai trúc mã, có lẽ hai chúng tớ thấy nhau thì ngứa mắt lẫn nhau, ghét bỏ đối phương lẫn nhau, cũng không biết tại sao mà ông nội nhất định tác hợp tới với anh ấy, chúng tớ dĩ nhiên không vui, nhưng lại không thể làm phật ý ông nội, không thể làm gì khác hơn là giả bộ làm tình nhân, cho nên, tớ mới không nói cho các cậu biết.” Thiên Ca Tuệ nói đúng là sự thật, chỉ có điều đây là sự thật trước đây thật lâu.
“Wow! Nói như thế chẳng phải hai người là oan gia hoan hỉ sao!” Cặp mắt Già Đại tỏa ra ánh sao, hình như cảm thấy rất hứng thú.
“Sao tớ có cảm giác bình thường giả vờ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn làm tình nhân đến cuối cùng cũng đùa mà thành thật đấy.” Lam Tạp cũng cười rất mập mờ.
Thiên Ca Tuệ thầm nghĩ trong lòng: Bạn yêu Tạp Tạp, thật sự bị cậu nói trúng!
“Mấy cậu nói cái gì giả vờ tình nhân vậy?” Đồng Tiểu Noãn rất đúng lúc lấy tai nghe xuống, xoay người lại, cười đến ngây thơ.
Ba người cùng nhau nhìn cô ấy, ngón tay của Già Đại và Lam Tạp đồng thời chỉ về phía Tuệ Tuệ.
“Người đàn ông Tuệ Tuệ để mắt nhất định là nhân trung chi long *, có lẽ còn đẹp trai hơn hai người kia nhỉ?” Đồng Tiểu Noãn thuần túy là lời khách sáo.
(*) nhân trung chi long: rồng trong loài người.
“Có thật không?” Già Đại cũng cảm thấy hứng thú.
Một phòng hoa si! Thiên Ca Tuệ cảm khái trong lòng, chỉ có điều Thừa quả thật đẹp trai hơn anh họ và tiểu Quế tử thật, (*__*) hì hì...
Đương nhiên là người đàn ông của mình đẹp!
“Thật đáng tiếc, tớ không nhìn thấy hai trai đẹp trong truyền thuyết đó.” Lam Tạp thở dài thật dài.
“Chuyện này không thành vấn đề, ngày nào đó tớ để an tớ mời chúng ta ăn cơm, tiện thể gọi thêm mấy trai đẹp, đảm bảo mãn nhãn các cậu.” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt nói.
Ba người khác quả nhiên hưng phấn.
“Già Đại, cậu chắc chắn sau khi bạn trai của cậu biết sẽ không tìm tớ tính sổ chứ?”
“Sẽ không đâu, bởi vì tớ và anh ấy cũng giả vờ làm tình nhân.” Già Đại dí dỏm nháy mắt, vô cùng dễ thương, đáng yêu đến Tuệ Tuệ thiếu chút nữa ngã ra.