Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 164

“Không có ác ý anh còn ôm thật chặt con tôi, thằng bé chắc chắn bị mấy người siết đau!” Thiên Ca Tuệ tức giận quát, hoàn toàn bỏ quên một vấn đề rất quan trọng: Sao bọn họ biết cô họ Thiên?

Thật buồn bực chính là hồi lâu vẫn không có một người đến toilet, quả thật không thể tưởng tượng nổi! Chính là đoạn tuyệt cô có thể ra ngoài cầu cứu chứ sao.

Cô dĩ nhiên không biết người đi toilet đều bị chặn ở ngoài, vốn không thể đi vào.

“Mẹ, con không sao.” Thiên Tập Vũ coi như rất trấn tĩnh, một đứa trẻ gặp phải chuyện như vậy khẳng định sẽ oa oa khóc lớn lên, nhưng bé biết khóc không có ích lợi gì, ngược lại sẽ làm mẹ lo lắng.

“Tập Tập, cậu không phải sợ, cha tớ nhất định sẽ tới cứu chúng ta!” Cha Thư Nhĩ Hoàng là Thư Yến Tả, bá chủ hai nhà hắc bạch tung hoành Hương Cảng, phận làm con, chút can đảm này vẫn phải có.

“Có chuyện gì các người nhằm vào tôi là được, đừng làm tổn thương hai đứa bé này!” Thiên Ca Tuệ ôm thật chặt Thư Nhĩ Hoàng bảo vệ ở trong ngực, chỉ sợ bọn người xấu này cũng đoạt cả cậu bé đi! Chỉ có cảm giác mình quá xui xẻo, sao mà đi toilet thôi cũng có thể di@en*dyan(lee^qu.donnn) đụng chạm xã hội đen!

“Thiên tiểu thư ngài quá lo lắng, chúng tôi chỉ phụng mệnh đến đón ngài và bọn nhỏ trở về đoàn tụ với ông xã ngài thôi.” Người đàn ông cầm đầu quả thật rất khách khí, chuyện lão đại tự mình căn dặn, bọn họ nào dám không làm tốt chứ?

Đầu Thiên Ca Tuệ chuyển loạn trong nháy mắt, người đàn ông này lại còn nói tới đón cô và bọn nhỏ đến đoàn tụ với ông xã cô? Đây là chuyện hoang đường gì! Chẳng lẽ tên khốn Úy Nam Thừa kia mời được người của hắc đạo tới bắt cô về!

Quá ghê tởm!

Đúng lúc này, một người đàn ông áo đen đi từ đằng sau tới, ghé vào lỗ tai người đàn ông cầm đầu thì thầm.

“Mấy cậu ở đây bảo vệ tốt Thiên tiểu thư, những người khác đi theo tôi.” Nói xong dẫn người đi ra ngoài, lưu lại hai người canh giữ ở chỗ này.

Bởi vì mọi người đi ra ngoài, Thiên Tập Vũ được đặt xuống, bé lập tức nhào vào trong ngực mẹ, ôm chặt cổ mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trước ngược mẹ, “Mẹ.”

“Ngoan, đừng sợ, có mẹ ở đây.” Thiên Ca Tuệ yêu thương vỗ vỗ lưng con trai.

“Mẹ, bọn họ nói cái gì mà đón chúng ta về đoàn tụ với cha sao?” Thiên Tập Vũ chớp mắt không hiểu hỏi.

“Không biết, nếu như là chuyện tốt mà cha các con làm, xem mẹ sửa cha con như thế nào!” Thiên Ca Tuệ tức giận nói.

Thư Nhĩ Hoàng ở bên cạnh giống như tiểu đại nhân mở miệng: “Dì thiên, cha Tập Tập cũng dính dáng đến hắc đạo sao?”

Thiên Ca Tuệ hung dữ nói: “Anh ta dám!”

“Vậy có phải cha con phái người đến bắt mẹ và chúng con trở về, kết quả nhận lầm người không?” Thư Nhĩ Hoàng nghẹo đầu nhỏ hỏi.

“A?” Thiên Ca Tuệ cảm thấy trí tưởng tượng của Hoàng Hoàng thật sự rất phong phú, mới vừa rồi người nọ gọi mình là “Thiên tiểu thư”?

Không sai! Chính là “Thiên tiểu thư”, sao bọn họ biết được mình họ Thiên? Chẳng lẽ thật sự do Úy Nam Thừa mời tới?

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng đánh nhau, Thiên Ca Tuệ rất muốn đi ra xem một chút xem xảy ra chuyện gì, nhưng hai người to lớn chặn ở cửa không hề nhúc nhích, giống như cây cột.

Lại nói Hoắc Nhĩ Phi và ba đứa trẻ ngồi ở khu chờ lên máy bay đợi gần nửa giờ vẫn không thấy mấy người Tuệ Tuệ đi ra, không khỏi nóng nảy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

“Mẹ, nếu không để con đi xem một chút.” Thư Nhĩ Hách đứng dậy.

“Con cũng muốn đi!” Úy Học Nghiêu die ennd kdan/le eequhyd onnn hơi nóng nảy, mẹ và em trai rốt cuộc đi đâu rồi?

“Học Học nghe lời, con và Cách Cách ngoan ngoãn ngồi xuống, để anh Hách đi xem chú tình huống được không?” Hoắc Nhĩ Phi đè Học Học đang lộn xộn lại, cô cũng rất lo lắng cho Hoàng Hoàng, nhưng cô tin tưởng Tuệ Tuệ, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé!

Vậy mà, thình lình xảy ra sự kiện đánh nhau ở sân bay đưa đến rối loạn, tiếng thét chói tai liên tiếp, cũng không ít du khách bị sợ đến kéo va ly hành lý đi thẳng.

Thư Nhĩ Hách nhìn tình huống hơi không đúng, vội vàng gọi một cú điện thoại cho cha, nói rõ chuyện xảy ra bên này, rất bất ngờ biết được cha bé đã đang trên đường tiến đến sân bay, mà trong số người đánh nhau có người cha phái tới bảo vệ bọn họ, về phần đám người khác dĩ nhiên là người xấu chứ sao, xem ra em trai và mẹ con dì Thiên bị bọn họ bắt lại.

Hoắc Nhĩ Phi không ngờ ông xã lại đích thân tới, trong lòng vui vẻ một trận, lần này Hoàng Hoàng và mẹ con Tuệ Tuệ chắc chắn không sao.

“Yến, Hoàng Hoàng sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Đừng lo lắng, đám người kia có lá gan bắt Hoàng Hoàng, sẽ phải trả giá thật lớn vì hành vi của mình!” Thư Yến Tả an ủi bà xã.

“Cha, Cách Cách cũng muốn đi cứu em trai.” Thư Cách Gia cọ cọ chân cha, muốn cha ôm.

“Được, cha dẫn con đi vui đùa một chút.” Thư Yến Tả một phát ôm lấy con gái, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.

Hoắc Nhĩ Phi không thuận theo, gắt giọng: “Anh chỉ biết nuông chiều Cách Cách, con bé đều chịu ảnh hưởng của anh, mỗi ngày la hét muốn làm lão đại hắc bang gì đó.”

“Mẹ, là sở thích của con.” Cách Cách ê a giải thích.

Hoắc Nhĩ Phi nổi đóa, Cách Cách của cô sao có tính cách như bé trai vậy! Đều do Thư Yến Tả nuông chiều thành như thế! Hừ!

Thư Yến Tả “Ha ha” cười lớn, ôm con gái bảo bối sải bước đi về nơi náo nhiệt.

Trong toilet, Thiên Tập Vũ và Thư Nhĩ Hoàng cố ý đi tới đi lui bên trong, muốn dụ lực chú ý của hai người to lớn, lại phát hiện người ta nhìn cũng không nhìn mình một lần, cũng không hung dữ nhìn chằm chằm vào bọn họ, uy hiếp bọn họ.

Hai tiểu quỷ thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ thật sự như người kia vừa mới nói, bọn họ cũng không có ác ý?

Cùng liếc mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông gật gật đầu.

“A! Mẹ, bụng của con đau quá!” Thiên Tập Vũ đột nhiên ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.

Dọa Thiên Ca Tuệ sợ đến mặt mũi trắng bệch, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Tập Tập, con làm sao vậy? Con đừng hù dọa mẹ.”

“Mẹ, chỗ bên phải bụng con bị đau.” Giọng Thiên Tập Vũ cũng nghẹn ngào, chỉ vào bên phải bụng mình.

“Dì Thiên, tối hôm qua con nghe Tập Tập nói chỗ này đau, chỗ này là chỗ nào?” Thư Nhĩ Hoàng rất phối hợp phụ họa, còn chỉ vào phía bên phải bụng mình.

Trời ạ! Chỗ đó không phải ruột thừa sao? Tập Tập nhỏ như vậy đã bị đau ruột thừa? Thiên Ca Tuệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai tái nhợt trong nháy mắt, trong lòng lo lắng khó chịu, trút toàn bộ tức giận lên đầu heo Úy Nam Thừa đó.
Bình Luận (0)
Comment