Editor: Puck -
Vạn Chân Chân thật sự không lừa cô, đúng là y tá trưởng Bạch Hoa triệu tập mọi người đi họp, bố trí công việc sau này và hạng mục cần chú ý.
Bạch Hoa là một người phụ nữ chừng ba mươi, xuất thân thư hương thế gia, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, xinh đẹp hào phóng, làm việc ở đây cũng chừng mười lăm năm rồi, đã sớm tạo thành uy tín nhất định, được nhóm người vai dưới tôn làm “Chị Hoa”.
Thiên Ca Tuệ cũng không ngoại lệ, khi nhìn thấy chị ấy luôn ngọt ngào gọi một tiếng “Chị Hoa”, dù sao về sau chị ấy chính là lão đại trực tiếp của mình, sau này có thể có rất nhiều vấn đề cần hỏi han chị ấy, quan hệ nhất định phải làm tốt.
Bạch Hoa cũng biết Thiên Ca Tuệ là con dâu của viện trưởng Úy, năm đó cô bé còn được sinh ra ở đây, cho nên dù sao cũng hơi có ấn tượng với cô bé này, mặc dù viện trưởng Úy có báo cho cô biết cần yêu cầu Thiên Ca Tuệ nghiêm khắc, không cần đối xử đặc biệt, nhưng dù sao người ta cũng là lá ngọc cành vàng, cô cũng không dám quá lớn lối, âm thầm quan tâm rất nhiều.
Cũng nói rất rõ ràng, “Tuệ Tuệ, về sau có gì không hiểu hoặc có vấn đề gì không hiểu cũng có thể nói với chị Hoa, đừng băn khoăn biết không? Giống như các em mới ra thực tập, kinh nghiệm thực tiễn tương đối ít, rèn luyện một chút mới tốt.” die nd da nl e q uu ydo n
“Vâng, cám ơn chị Hoa, em hiểu rồi.”
Thiên Ca Tuệ biết chị Hoa nể mặt cha mình mới săn sóc mình như vậy, trong lòng rất cảm kích, càng thêm cố gắng học tập, muốn chứng minh bản thân.
Họp xong, mọi người giao ban của mình rồi đi về, Thiên Ca Tuệ khoác tay chồng ngọt ngào mà đi ra cửa bệnh viện, ghen chết một đám người, gia cảnh tốt, tướng mạo đẹp, còn có một ông xã soái cực phẩm như vậy!
Hai người không về thẳng nhà, mà đi đến một quán lẩu Trùng Khánh, Thiên Ca Tuệ luôn không phủ nhận mình là một người tham ăn, chỉ cần là thức ăn ngon cô đều thích, hơn nữa càng cay càng nghiện!
Nồi lẩu uyên ương hun bên má cô đỏ bừng, khẩu vị của Úy Nam Thừa tương đối nhẹ, bình thường không thể ăn cay.
“Nào, nếm thử bò viên này, mùi vị rất ngon đó ~” Thiên Ca Tuệ dùng đũa gắp lên chuẩn bị đút cho ông xã, lại ngoài ý muốn nhìn thấy hai người quen.
“Ông xã, mắt em không bị mờ chứ.” Động tác của Thiên Ca Tuệ giống như bị người điểm huyệt, mắt đen chăm chú nhìn một đôi nam nữ ngồi ở bên kia bình phong.
Bởi vì do góc độ, bên kia không thấy được bên này, mà bên này vừa đúng có thể nhìn thấy bên kia.
Úy Nam Thừa nhàn nhạt liếc nhìn hai người này, đáy lòng cũng hơi kinh ngạc, “Không có.”
“Em đột nhiên phát hiện trên thế giới này khắp nơi tràn đầy kỳ tích, không thể tưởng tượng nổi và JQ!” Thiên Ca Tuệ cảm khái nói.
“JQ?”
“Chính là gian tình!” Trong mắt Thiên Ca Tuệ thoáng qua tia sáng quái ác.
Trên trán Úy Nam Thừa treo hai vạch đen, bình tĩnh nói: “Em phải tin tưởng trên thế giới này có đủ chuyện lạ, chuyện gì cũng có thể xảy ả.”
“Nhưng mà! Nhưng mà... Anh Hứa và chị Đông Nhi sao lại đi cùng nhau chứ? Không phải chị Đông Nhi mới trở về không lâu sao?” Thiên Ca Tuệ cảm thấy đây là một chuyện khiến cho người khác rất khó hiểu.
Nhưng không biết rằng cõi đời này còn rất nhiều chuyện tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, mấy năm trước Thiên Chỉ Dương nhất thời vui mừng tổ chức party sinh nhật kia, trò chơi trong bóng tối tìm đối tượng động lòng, thật đúng là gán ghép cho vài cặp đôi, cho dù cách vài năm như vậy, chung quy vẫn không bỏ qua nhau.
“Có lẽ trước kia bọn họ đã quen biết, có lẽ bọn họ vừa thấy đã yêu, hoặc có thể giữa bọn họ xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết?”
Thiên Ca Tuệ nâng quai hàm hỏi: “Thừa, anh nói sau khi anh trai em biết, sẽ có... Ý tưởng gì không?”
“Không biết.” Úy Nam Thừa hiểu Thiên Chỉ Dương, giữa cậu ấy và Đông Nhi vốn không có bất cứ cảm tình gì, hai người đính hôn hoàn toàn do cha mẹ hai bên thúc đẩy, cho nên hai người đều tự do, không tồn tại cách nói ai phản bội ai.
“A... Chỉ có điều cũng thế, hiện giờ anh trai bị Anh Nại quấn lấy dạy tiếng Trung cả ngày rồi, anh ấy cũng đã nói với em với chị Đông Nhi chỉ thuần túy là bạn bè, không có cách nào làm người yêu.” Thiên Ca Tuệ thấy chị Đông Nhi thân mật đút thức ăn cho anh Hứa, trong mắt anh Hứa lộ vẻ dịu dàng là điều mà cô chưa từng thấy.
"Anh Nại trị được Dương, mà hai người bọn họ, nhìn quả thật rất xứng đôi. Du đã rất lâu không vui vẻ như vậy, Hứa Nhiêu vẫn là chuyện đau nhất trong lòng cậu ấy, cậu ấy cảm giác làm anh thất bại."
"Anh Hứa chính là người hiền lành điển hình, chuyện gì cũng thích ôm vào mình, anh ấy và chị Đông Nhi nhìn qua rất ấm áp và hạnh phúc." Thiên Ca Tuệ nhìn dáng vẻ hai người liếc mắt đưa tình, trong lòng rất cảm động, chị Đông Nhi chính là người anh Hứa quay đầu bỗng nhiên gặp, thật là đẹp!
--- -
Phó Đông Nhi cứ có cảm giác giống như có một đôi mắt đang nhìn mình, quay đầu lại nhưng cái gì cũng không thấy, hình như chỉ là ảo giác của cô. Không biết mới vừa rồi quả thật có người đang nhìn cô, nhưng ngay một giây trước khi cô quay đầu sang đã rời đi.
"Sao vậy?" Hứa Du nhìn thấu người phụ nữ đối diện đang lo lắng, dịu dàng hỏi.
"Không có việc gì, ăn thêm một miếng." Phó Đông Nhi gắp một miếng thanh cua * hấp, đút cho bạn trai.
(*) thanh cua (Surimi - 擂り身, nghĩa là "thịt xay" trong tiếng Nhật) là một loại thực phẩm truyền thống có nguồn gốc từ cá của các nước châu Á như Nhật Bản, Trung Quốc. Cá nguyên liệu được tiến hành rửa, phi lê, xay nhỏ, băm nhuyễn và phối trộn các nguyên liệu phụ, định hình, xử lý nhiệt sẽ cho sản phẩm được gọi là surimi. (Theo wikipedia)
Lại nói, hai người cũng mới hẹn hò không lâu, trước kia bởi vì thân phận của hai người mà hơi e dè, nhất là Hứa Du, biết rõ bản thân mình không quên được người phụ nữ nhỏ này, nhưng vẫn lấy ý chí siêu mạnh khống chế mình nhớ nhung cô.
Lần đầu tiên trong đời Phó Đông Nhi theo đuổi một người đàn ông, lại liên tục gặp phải trắc trở, có thể nghĩ trong lòng như đưa đám, cô biết anh hơi e dè thân phận của cô, dù sao giữa bạn bè luôn lưu truyền một câu nói kinh điển: Vợ bạn không thể lừa gạt!
Không nhịn được nói rõ ràng chân tướng sự tình cho anh, anh trừ kinh ngạc còn có hơi không dám tin, tiến triển vẫn như cũ không có bước tiến lớn.
Đều nói nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, Phó Đông Nhi lại cảm thấy nữ theo đuổi nam giống như cách ngọn núi lớn, không cách nào vượt qua được, khiến cho cô nản chí một lần nữa.
Đúng lúc này, Hứa Du ngã bệnh.
Thân thể anh vẫn luôn yếu đuối, hơn nữa công việc bận rộn, áp lực lớn, thường đi công tác, khó tránh khỏi hơi không chịu nổi, thời tiết thay đổi lạnh liền mắc vi khuẩn cảm cúm.
Sốt cao ba mươi chín độ, nằm ở trên giường không dậy nổi, giọng khàn khàn đến nói không ra lời.
Cha Hứa mẹ Hứa đã sớm dọn đi chăm sóc con gái, trong nhà trừ chị Lý giúp việc ra thì chỉ còn một mình anh, thật sự thê lương.
Phó Đông Nhi bị đả kích đến hoàn toàn mất lòng tin, mua xong vé máy bay chuẩn bị trở về Luân Đôn làm việc, nhưng lúc gần đi lại không nhịn được mà gọi điện thoại cho anh, nghe thấy giọng khàn khàn thô ráp của anh thì bức tường xây lên trong lòng kia ầm ầm sụp đổ đổ.
Vé máy bay bị cô vứt trên mặt đất, cũng không quay đầu lại lao ra khỏi sân bay, chạy tới nhà anh.
Cực nhọc ngày đêm chăm sóc anh cả ngày lẫn đêm suốt ba ngày, cho dù Hứa Du có tâm địa sắt đá đi nữa, cũng bị bàn tay mềm này cảm hóa, trong lúc Hứa Du ngã bệnh, tình cảm của hai người thăng hoa.