Editor : ChiMy
"Thiên. . . . . . Cha, con biết rồi, về sau con sẽ xem Tuệ Tuệ như trân bảo, thương yêu cô ấy bao dung cô ấy." Úy Nam Thừa nói xong liếc mắt đưa tình, cứ như cô gái trước mắt này chính là người mình yêu suốt đời.
"Ừ, ba mong sau khi cưới hai con sẽ hạnh phúc mỹ mãn, đầu bạc răng long." Thiên Tùng Dịch nói ra lời tâm huyết từ sau trong lòng.
Đột nhiên Thiên Ca Tuệ bị ba làm cho ê ẩm trong lòng, không phải nói kết hôn cũng chỉ là thêm nhiều nhà sao? Vì sao ba nói giống như là bán con gái vậy, còn có ông chú, thật biết diễn trò!
Thiên Tùng Dịch rất trịnh trọng giao tay của con gái vào tay con rể, trong hốc mắt ứa nước mắt.
Đinh Như ở bên cạnh cũng không nhịn được, lấy khăn giấy ra xoa xoa khóe mắt hồng hồng.
Nam Thừa cầm tay của cô, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thiên Ca Tuệ mím môi mặc cho ba giao tay mình cho Úy Nam Thừa, lúc lên bậc thang không cẩn thận giẫm phải váy, chỉ lát nữa là phải tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Khách mời lập tức nhỏ giọng hô, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Ca Tuệ nóng lên, thật xấu hổ mà!
Một đôi tay mạnh mẽ kịp thời giữ hông của cô, ở bên tai cô nói nhỏ, "Cẩn thận một chút." Âm thanh mê hoặc lòng người.
Thiên Ca Tuệ thiếu chút nữa thì bị thất thần trước giọng nói mê người của anh, ngượng ngùng đứng thẳng người, cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt mục sư.
"Úy Nam Thừa tiên sinh, anh có đồng ý lấy tiểu thư Thiên Ca Tuệ làm vợ hay không? Ở trước mặt thần hòa làm một thể với cô, yêu cô an ủi cô tôn trọng cô bảo vệ cô ấy, tựa như anh yêu bản thân mình. Bất luận cô ấy ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hoặc nghèo khó, anh vẫn thủy chung trung thành với cô ấy, cho đến rời khỏi thế giới này." Giọng nói trầm bồng du dương của mục sư vang dội ở trong hiện trường.
"Tôi đồng ý." Úy Nam Thừa khí định thần nhàn trả lời.
"Thiên Ca Tuệ tiểu thư, cô. . . . . ." Mục sư còn chưa nói hết liền bị Thiên Ca Tuệ trách móc rồi. DiễnnndànLQuýĐônnn
"Tôi đồng ý." Thiên Ca Tuệ thật sự không muốn nghe mục sư lặp lại lời lúc nãy nữa, thật buồn nôn! Còn ở trước mặt thần kết làm một thể với cô, nôn. . . . . .
Nhất thời ánh mắt của mọi người nhìn về phía Thiên Ca Tuệ đều kì quái, quả nhiên cô dâu rất không thể chờ đợi!
Ông Úy ngồi ở phía dưới cười đến cặp mắt híp lại thành một đường chỉ, quả nhiên cách làm của mình đúng, nhìn hai đứa này, thật thương nhau!
( tuệ tuệ đá cửa phát điên: tôi chỉ không muốn nghe mục sư dài dòng thêm nữa thôi, ai nói tôi không thể chờ đợi! Nhìn chúng tôi thương nhau chỗ nào! ! )
"Cô dâu chú rể trao nhẫn."
Hai người lấy nhẫn của mình ra, đeo vào cho đối phương.
Trong lòng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã xong nghi thức rồi.
Nhất thời, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tất cả bạn bè thân thích đều chúc phúc đôi vợ chồng đầu bạc răng long, hạnh phúc mỹ mãn.
Ai cũng nói kết hôn là một việc khổ cực, đúng là không phải giả, Thiên Ca Tuệ cảm thấy chân mình cũng sắp gãy rồi, hết bàn này đến bàn khác, thật là mệt.
Nhất là cái đám an hem của Úy Nam Thừa, người này còn khó đối phó hơn người khác, thật may là anh còn có chút lương tâm, giúp cô cản lại.
Vậy mà, luôn có người không chịu buông tha cho cô mà cô cũng không có biện pháp từ chối người ta.
Ví dụ như: anh họ của cô Thiên Chỉ Dương.