Editor: Puck -
“Phương Ngọc Dao, không nhìn ra được cô giấu đủ sâu! Núp ở sau lưng ngầm hại tôi?” Úy Nam Thừa nhếch miệng nở nụ cười nham hiểm, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh khiến cho Phương Ngọc Dao có một cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Em chưa từng giấu, vẫn luôn quang minh chính đại yêu anh, nếu như anh quay đầu lại nhìn em một lần, sao lại không phát hiện được?” Phương Ngọc Dao không hổ lăn lộn trong giới giải trí, kỹ thuật diễn từ từ cũng rèn luyện ra được, từng vẻ mặt đều rất đến nơi, thật sự khiến người ta hơi bị cảm thán.
Úy Nam Thừa tựa vào trên ghế ngồi, nham hiểm liếc cô ta, không nể mặt nói châm chọc: “Phương tiểu thư quả nhiên là người trong làng giải trí, kỹ thuật diễn luyện đến càng ngày càng tốt rồi, thật đáng mừng! Đây nếu như đi đóng phim, Ảnh hậu Kim Mã gì đó còn không phải hạ bút thành văn sao?”
Phương Ngọc Sao sao không nghe hiểu giễu cợt trong lời nói của anh, nhưng da mặt cô quả thật rất dày, tự động lọc đi thâm ý này, chỉ cho rằng thật lòng khen mình, cười đến ngọt ngào, “Nhận lời chúc lành của Úy tổng, ít ngày trước đúng là có đạo diễn tới tìm em thương lượng chuyện kịch bản, muốn cho em nhận vai diễn nữ phụ.”
Có lời nói như thế này, người khác nói gì không quan trọng, người nghe thành cái gì mới quan trọng!
Có thể thấy được công lực của cô ta bao sâu! Thân kim cương bất hoại càng thêm bách độc không thể xâm nhập! Cho dù là thần tiên tiêu dao cũng không rung động được cô ta chút nào!
“Ồ, vậy đạo diễn này không phải là lần đầu tiên quay phim chứ, ánh mắt cũng quá sắc bén, trong ngàn vạn bụi hoa chọn ra được Phương tiểu thư một đóa cỏ đuôi chó?” Úy Nam Thừa tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, cũng không phải ngồi không, đối với hạng người gì nói lời như thế nào, đắn đo đúng mức cực tốt.
“Úy tổng dùng từ thật sự chính xác, cũng biết cỏ đuôi chó có thể đại biểu tình cảm với em với anh nhất, yêu người không hiểu tình yêu.” Phương Ngọc Dao cười đến như con mèo trộm thịt, vô cùng đáng đánh đòn.
(*) Nguồn gốc hoa ngữ của cỏ đuôi chó: yêu người không hiểu tình yêu, yêu gian nan. Vào sinh nhật một cô bé rất xinh đẹp, rất nhiều bé trai đều tặng hoa cho cô bé, đủ loại, nhưng đều rất đẹp. Có một bé trai nhà nghèo tặng cho cô bé một bó cỏ đuôi chó, lúc đó cô bé kia rất tức giận, đuổi cậu bé ra ngoài, sau đó suy nghĩ cẩn thận, cô bé muốn biết nguyên nhân, bé trai kia nói cho cô bé biết, cỏ đuôi chó có hoa ngữ tượng trưng cho yêu người không hiểu tình yêu, nhưng lại có thể yên lặng trả giá vì người đó... Lấy ba nhánh cỏ đuôi chó, bện lại thành chiếc nhẫn, mang trên ngón tay, đại biểu tự định chung thân.
Nhưng cỏ đuôi chó vốn không phải là một loại hoa, là một loại cỏ dại, hơn nữa còn có một ý nghĩa, ám chỉ là cỏ dại không lẫn vào hoa tươi. Từ đuôi chó, trong từ Hán đều có ý khinh bỉ, làm thấp đi tác dụng, ví dụ như cẩu vĩ tục điêu (khố rách áo ôm, cẩu vĩ = đuôi chó). So sánh với cỏ đuôi chó ý chỉ người kia tự kỷ, hoặc có hàm nghĩa tự cho là đúng.
Úy Nam Thừa khép hờ tròng mắt, trong mắt đều là ánh sáng lạnh lùng, người phụ nữ này thật sự có cơ hội sẽ lớn lối, không hề có lòng hổ thẹn, vô địch!
“Nếu như cô nghe không hiểu, tôi có thể lặp lại lần nữa, tôi không hề có chút xíu hứng thú với cô! Nếu như cô định chuyển vào giới điện ảnh và truyền hình tôi không có ý kiến, người phát ngôn có thể chọn lại, cũng không phải không là cô thì không được.” Ý tứ trong lời Úy Nam Thừa đã rất rõ ràng, nơi này không hoan nghênh cô, cô có thể cút!
“Anh có thể không có hứng thú với em, nhưng đứa nhỏ trong bụng em anh không có khả năng phá bỏ, chưa tới tám tháng nữa nó sẽ chào đời rồi.” Phương Ngọc Dao mò mẫm lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, đã sớm biết dùng nước mắt đổi lấy đồng tình là giá rẻ nhất không có ý nghĩa nhất, cho nên cô không khóc cũng không náo loạn, chỉ rất bình tĩnh “Trao đổi” và mỉm cười. dieendaanleequuydonn
Vừa nghe đến đứa bé, Úy Nam Thừa liền giận khủng khiếp, xem ra Phương Ngọc Dao nhất định đổ thừa mình, cho dù cô ta có phải quyết tâm định ỷ lại mình tám tháng này hay không, lần này thật sự là phiền phức lớn rồi!
“Cô cố ý?” Tức giận ẩn chứa lửa mạnh hừng hực.
“Lên giường với anh là em cố ý, nhưng mang thai là em bất ngờ, chỉ có điều lại cho em một vui mừng to lớn, em nhất định phải sinh đứa bé ra.” Phương Ngọc Dao nói như thật.
Úy Nam Thừa có một kích động muốn đánh người, bóp quả đấm vang lên “Rắc rắc”, người phụ nữ này quả nhiên không phải hạng tầm thường!
Là mình sơ sót, tiến vào trong cạm bẫy của cô ta.
“Cô thật sự là chuyện gì cũng làm ra được!”
“Em vẫn tuân theo một nguyên tắc: Tự mình làm, cơm no áo ấm, bất cứ chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính bản thân tranh thủ mới được! Dựa vào người khác còn lâu mới được.” Dừng lại một chút, lại nói, “Không biết Úy tổng tìm em còn có chuyện gì khác không? Không có chuyện gì em đi ra ngoài trước. Đúng rồi, về đứa bé, anh có thể đợi đến tám tháng sau rồi giám định máu mủ.”
Khóe môi Phương Ngọc Dao nhếch lên một nụ cười đắc ý, sau đó đong đưa eo thon đi ra khỏi phòng làm việc của Úy Nam Thừa.
Trong lòng vui mừng nghi ngờ, phải dùng tới tám tháng sao? Vốn không cần.
Thư ký Lâm hơi kinh ngạc mà nhìn Phương Ngọc Dao mặt mày rạng rỡ đi từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc ra, trong lòng tràn đầy không hiểu, chẳng lẽ tin đồn sáng nay trên báo chí là thật?
Trời ạ! Vị tiểu tam này thật đúng là bộ tộc nước sâu, lặn đủ lâu!
Đột nhiên, nghe được trong phòng làm việc của tổng giám đốc truyền đến một âm thanh “Rầm” vang lên, bị sợ đến tay thư ký Lâm run lên, vội vàng vùi đầu vào làm việc, hôm nay sắc mặt tổng giám đốc hơi u ám, xem ra bản thân mình phải cẩn thận một chút, tránh cho bị gây họa vô tội!
Úy Nam Thừa coi như hiểu, cho dù đứa nhỏ này không phải của mình, Phương Ngọc Dao cũng sẽ đổ thừa cho anh! Bởi vì cô ta chính là cố ý tính kế anh! Đoán chừng bắt đầu từ rất sớm, cô ta núp trong bóng tối, anh ở ngoài sáng, khó lòng đề phòng.
Chỉ tự trách mình quá mức khinh thường, rõ ràng ngậm bồ hòn làm ngọt –– khổ mà không nói được.
Thở dài, tối nay trở về thật sự không có cách nào bàn giao lại với cha mẹ, chuyện này phải nói như thế nào với Tuệ Tuệ, haizzz....
Sau khi tan việc, Thiên Ca Tuệ vẫn như ngày thường đến nhà trẻ đón con trai. Có lẽ cảm nhận được mẹ không vui vẻ, Học Học và Tập Tập thay phiên dụ dỗ mẹ vui vẻ.
“Mẹ, con kể chuyện cười cho mẹ nghe được không?” Học Học ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
“Được!” Ở trước mặt con trai, Thiên Ca Tuệ hết khả năng giả bộ như không có chuyện gì.
“Bắt đầu chữ A, hai mươi sáu chữ cái xóa chữ E và chữ T đi còn mấy chữ cái?” Tròng mắt đen nhánh như đá quý của Học Học đảo nhanh.
“Hai mươi tư chữ.” Đây là chuyện cười gì? Thiên Ca Tuệ thầm nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn phối hợp.
“Sai!” Học Học hưng phấn la ầm lên.
Tập Tập ở bên cạnh khinh bỉ nhìn anh trai, lại nhìn vào mắt mẹ, lắc đầu một cái.
“Rõ ràng là đúng.” Thiên Ca Tuệ quả nhiên trúng chiêu.
Học Học hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng, “Mẹ, là hai mươi mốt chữ! Bởi vì ET ngồi UFO đi!”
(*) ET: Viết tắt của Extraterrestrial – người ngoài hành tinh.
—00—│││
Trên trán Thiên Ca Tuệ đổ mồ hôi hột liên tiếp, nhà trẻ còn dạy những thứ ly kỳ cổ quái này sao?
“Mẹ, mẹ, còn có một câu đó, Kim mộc thủy hỏa thổ, chân người nào dài?” Học Học giống như chơi nghiện rồi, quấn lấy mẹ đoán đáp án.
“Ặc... Xúc xích *?” Thiên Ca Tuệ cảm thấy hẳn là phương án này.
(*) Trong tiếng trung Xúc xích là 火腿肠 Hỏa thối tràng (Chân của Hỏa)
“Wow! Mẹ thật thông minh!” Học Học hưng phấn nhào vào trong ngực mẹ, “Chụt” một cái vang dội lên mặt mẹ.
O(╯□╰)o
Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ 囧, phát hiện con trai nhỏ bên cạnh không nói một lời, không khỏi hỏi, “Tập Tập, con sao vậy?”