Editor: Puck - Diễn đàn
Cốc Châu Dần đang uống nước bị câu nói ngọt ngán đến chết người kích thích đến ho khan kịch liệt, ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt, giống như một hơi không thở ra nổi.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, anh chưa từng nghe câu xúc động là ma quỷ sao?” Thiên Ca Tuệ quay đầu liếc nhìn người nào đó đang ho khụ khụ không ngừng.
“Anh thật sự không bình tĩnh được, hai người có thể đừng xem anh là không khí không!” Cốc Châu Dần tức giận nói.
“Tôi không ngại cậu ra ngoài phòng khách đợi.” Úy Nam Thừa lành lạnh nói.
Cốc Châu Dần giận đến tay run run: “Mỗi một người đều là đồ không có lương tâm, hừ hừ!”
Úy Nam Thừa liếc nhìn cậu ta, không nói lời nào.
Thiên Ca Tuệ đã sớm thành bình thường với hành vi này của Cốc Châu Dần, tự lo thu dọn chén đũa ông xã đã ăn xong, đang chuẩn bị đi rửa, lại nghe được ông xã tội nghiệp nói: “Bà xã, anh đột nhiên muốn ăn đào, em đi mua giúp anh vài trái về được không?”
“Quả đào? Lúc này có bán đào sao?” Thiên Ca Tuệ hoài nghi nhìn anh.
“Trong siêu thị có.” Cốc Châu Dần nói tiếp.
“À... Được rồi.” Thiên Ca Tuệ hoài nghi đưa ánh mắt đảo lòng vòng trên người hai người bọn họ, sau đó đi ra ngoài.
Chờ sau khi Tuệ Tuệ ra ngoài, Úy Nam Thừa thoáng ngồi dậy, “Bắt đầu đi.”
Cốc Châu Dần đưa laptop cho cậu ta, mỗi người mở một chiếc, bắt đầu họp video.
Thật ra thì Úy Nam Thừa chính là cố tình đuổi Tuệ Tuệ ra ngoài, sợ cô càu nhàu bên tai mình, mặc dù vì tốt cho anh, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, nếu như bây giờ không xử lý, sau khi xuất viện chì sợ sẽ xếp thành một tòa núi nhỏ, vậy càng muốn mạng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thiên Ca Tuệ vừa đi vừa nói xấu trong lòng bệnh viện này quá lớn, làm hại cô tìm không ra đông tây nam bắc, xa xa nhìn thấy thang máy sắp đóng, cô lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy hết tốc lực tới, “Nhường cái, nhường cái.” Chen vào, ấn số “1”.
“Tuệ Tuệ?” Giọng nói vừa quen thuộc lại xa lạ, khiến Thiên Ca Tuệ quay đầu, trời ạ! Không phải có duyên như vậy chứ!
“Anh Tại Hi? Sao anh lại ở đây?” Thiên Ca Tuệ quả thật không thể tin vào mắt mình, sao anh Tại Hi lại ở đây? Hơn nữa trên người anh mặc chính là đồ bác sỹ!
Mẫn Tại Hi cười tao nhã, “Anh vẫn đi làm ở bệnh viện này.” Hai tay cắm xiên vào trong túi áo, đẹp trai đến khiến cho người ta quên hô hấp.
Những nữ y tá khác trong thang máy đều bắn ánh mắt ghen tỵ về phía Thiên Ca Tuệ, thật sự không có thiên lý! Bác sỹ Mẫn lại cười đến nhộn nhạo với người phụ nữ kia như vậy, tim của các cô! Rắc rắc rắc rắc vỡ tan rồi! di1enda4nle3qu21ydo0n
“Anh không quay về Hàn Quốc à?” Thiên Ca Tuệ gặp được bạn cũ nơi đất khách, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu hưng phấn.
“Không có. Em thì sao? Tại sao lại ở đây?” Mẫn Tại Hi cũng không nghĩ tới gặp Tuệ Tuệ ở đây, hai năm không gặp, cô vẫn nhiệt tình thô lỗ như vậy, một chút cũng không thay đổi.
“À... Chồng em nằm ở bệnh viện này.”
Mặc dù đã sớm nghe Già Đại nói Tuệ Tuệ đã kết hôn rồi, nhưng vẫn không tìm cô xác nhận, không nghĩ tới hôm nay nghe chính miệng cô nói ra, chỉ cảm thấy vô cùng chân thật, trong lòng cũng biết rõ mình vĩnh viễn chậm một bước.
“Nằm viện? Anh ta bị bệnh gì?”
“Bệnh bao tử, anh ấy chính là công việc quá mệt mỏi và ăn cơm không đúng giờ gây ra đó.” Nói đến chuyện này, Thiên Ca Tuệ rõ ràng giận rồi.
“A, bệnh bao tử có thể lớn có thể nhỏ, em chính là phải đốc thúc anh ta chú ý nhiều, không thể coi thường.”
“Vâng vâng, cám ơn anh Tại Hi.”
“Nếu không đi phòng làm việc của anh ngồi một lúc?”
Cả đám nữ y tá bên cạnh cùng nhau: Bác sỹ Mẫn sao có thể như vậy? Người ta là phụ nữ đã có gia đình! Sao vẫn cứ nhớ mãi không quên người ta chứ?
“Chờ em đi siêu thị mua đào rồi lại đi tìm anh nha.” Thiên Ca Tuệ không quên chuyện mua đào cho ông xã.
“Mua đào?”
“Đúng vậy, bệnh nhân lớn nhất mà, em chỉ có thể xin gì được nấy.” Thiên Ca Tuệ thở dài một hơi.
Mẫn Tại Hi nhìn thấy ở trong mắt cô nhiều ngọt ngào và hạnh phúc, cho dù khi nói lời này, trong giọng nói mang theo chút oán hận, nhưng tình cảm lộ ra trong mắt lại không lừa gạt được người.
“Ha ha, ăn nhiều trái cây tốt mà, em mau đi đi.”
“Anh Tại Hi, bye bye.” Khoảnh khắc khi cửa thang máy mở ra, Thiên Ca Tuệ chạy ra ngoài. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Nhìn bóng lưng Tuệ Tuệ vui vẻ như vậy, Mẫn Tại Hi nhếch miệng nở nụ cười khổ, mình và cô cuối cùng là hai người không có qua lại, giống như hai đường thẳng song song, từ đầu đến cuối đều không có điểm gặp.
Thiên Ca Tuệ chạy nhiều siêu thị mới mua được trái đào mới mẻ lại tươi ngon, mệt mỏi đến cô thở dốc, quá giày vò rồi, mùa này nào có đào bán chứ!
Một lần nữa trở lại phòng bệnh, Cốc Châu Dần đã đi rồi, chỉ để lại một mình Úy Nam Thừa nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nghe được tiếng nắm cửa chuyển động, lập tức mở mắt.
“Ông xã, đào mua về rồi, anh muốn ăn bây giờ sao?” Thiên Ca Tuệ lấy một trái chuẩn bị vào toilet.
“Em tốn một giờ.” Úy Nam Thừa bất mãn hừ hừ, vốn họp một giờ bị anh rút ngắn xuống nửa giờ, kết quả hay rồi, người phụ nữ này để cho anh đợi nửa giờ.
Thiên Ca Tuệ lui từ trong phòng rửa tay ra ngoài, lầu bầu nói: “Anh đừng có nằm nói chuyện không suy nghĩ có được không, anh biết em chạy bao nhiêu cái siêu thị không? Chân cũng sắp gãy, chính là vì mua những quả đào thúi này cho anh.”
Dĩ nhiên cô bỏ bớt đoạn nhạc đệm nhỏ nhìn thấy anh Tại Hi trong thang máy.
“Anh muốn ăn.” Úy Nam Thừa da mặt dày nói.
“Hừ! Anh chỉ biết bắt nạt em.” Thiên Ca Tuệ tức giận vào toilet.
Ăn xong một trái đào, Úy Nam Thừa còn chưa đã ngứa liếm liếm môi, “Bà xã, anh muốn uống nước.”
Thiên Ca Tuệ đang xem ti vi lập tức nhảy dựng lên, “Bên trong bản thân trái cây đã hàm chứa rất đầy đủ dưỡng khí có được không, anh còn muốn uống nước? Cẩn thận hư thận đấy!”
→00→│││
Úy Nam Thừa trầm mặt liếc nhìn cô, “Vậy em bóc nho cho anh ăn.”
Thiên Ca Tuệ coi như phát hiện, sau khi ông xã ngã bệnh trở nên đặc biệt cố tình gây sự, lúc ăn cái này, lúc muốn cái kia, dù sao cũng muốn không ngừng giày vò cô, không để cho cô nghỉ ngơi một chút.
Dứt khoát không để ý đến anh, tiếp tục xem ti vi của mình.
Úy Nam Thừa đen mặt nhìn cô chằm chằm một lúc, phát hiện cô ngồi đó vẫn không nhúc nhích, không khỏi giận dữ trong lòng, xê dịch người, kéo Tuệ Tuệ đang xem ti vi lên trên giường. die nd da nl e q uu ydo n
“Anh làm gì thế?” Thiên Ca Tuệ bất mãn đẩy anh một cái, kết quả bị anh túm chặt đè lại.
“Ai bảo em không bóc nho cho anh ăn! Anh liền muốn ăn em!” Trong giọng nói của Úy Nam Thừa tràn đầy xấu xa, đôi môi chính xác không sai che kín lên, mãnh liệt gặm về phía cánh môi mềm mại của Tuệ Tuệ, cường thế cạy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi tiến thẳng vào, đốt lửa, trêu chọc. Cuốn đầu lưỡi của cô mút, hung hăng mút, động tác nuốt nước miếng của cô nóng bỏng giống như muốn nuốt cô vào bụng.
“Ngừng... Ngừng...” Thiên Ca Tuệ thở hổn hển đẩy người đàn ông trên người.
“Không dừng được.” Úy Nam Thừa cũng thở hổn hển, bàn tay luồn vào trong quần áo của bà xã, sờ loạn một trận.
“Ông xã...” Toàn thân Thiên Ca Tuệ bị anh xoa mềm thành vũng nước, rất lâu không làm chuyện kia, chỗ sâu trong đáy lòng cô cũng mong mỏi, nhưng cô còn nhớ rõ bác sỹ đã nói, “Bác sỹ nói... Khoảng thời gian này anh... Không thích hợp... Vận động... Kịch liệt...”
“Không sao, bác sỹ nói rồi, có thể vận động thích hợp một chút...” Vừa nói vừa lột quần áo của Tuệ Tuệ, gần nửa tháng không chạm vào Tuệ Tuệ rồi, nào còn có thể nhịn được?
Thiên Ca Tuệ bị anh trêu chọc đến phía dưới ẩm ướt, mắt to mù sương phiếm nước lóng lánh, phản chiếu ra bóng dáng Úy Nam Thừa, “Ông xã, lỡ như... có người đi vào thì làm như thế nào?”
“Ngoan ~ anh bật đèn chỉ thị nghỉ ngơi rồi.” Úy Nam Thừa mút một cái thật sâu chỗ xương quai xanh của cô, tê dại khiến Thiên Ca Tuệ thoải mái rầm rì, da thịt phiếm màu hồng, chọc cho người ta hái.
“Vậy... Anh nhanh một chút... Ừm...” Thiên Ca Tuệ vẫn hơi sợ sẽ đột nhiên có người đi vào, như vậy rất không tốt! Yêu kiều thúc giục người đàn ông trên người.
Úy Nam Thừa cười nhẹ ra tiếng, ranh mãnh đầy mắt, nói một câu hai nghĩa: “Ừ... Nhanh một chút?” Vừa nói vừa ra sức rung động, đột nhiên lại chậm lại, “Anh không thể vận động mạnh, nếu không... Em tới?” Nói xong, một tay ôm lấy Tuệ Tuệ ngồi trên người anh, bản thân thì hai mắt đỏ ngầu thở hổn hển nằm bất động.
Mặt Thiên Ca Tuệ “Vèo” một cái đỏ bừng, tư thế thật mắc cỡ, cô vốn sẽ không làm, vậy phải động như thế nào? Mắt to đen ướt nhẹp đảo tròn, uốn éo người động hai cái, phát hiện càng thêm khó nhịn, không khỏi cắn môi nhìn về phái ông xã, vẻ mặt không rõ chân tướng.
Động tác thích cắn môi của con trai quả nhiên di truyền từ Tuệ Tuệ, vẻ mặt lã chã chực khóc như vậy thấy mà khiến cho ai cũng không nhịn được, nhỏ giọng thúc giục: “Động đi!” [email protected]
“Người ta... Sẽ không đâu...” Thiên Ca Tuệ mím miệng nằm trên người ông xã, nói thật.
“Ngu ngốc...” Úy Nam Thừa lật người một cái đè cô dưới thân, nảy sinh ác độc rút ra đẩy vào, hưng phấn đến không kiềm chế được.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thiên Ca Tuệ mắc cỡ dùng sức nhéo thịt bên hông ông xã, “Có người kìa...”
Úy Nam Thừa chỉ đành phải dừng lại, đưa tay kéo chăn đắp lên hai người, chờ sau khi tiếng bước chân ngoài cửa không còn, mới hung hăng rung động, loại cảm giác vụng trộm này giống như càng thêm kích thích, cũng làm cho anh càng thêm hưng phấn.
“Mẹ, mẹ, con yêu mẹ, giống như chuột yêu gạo...” Tiếng chuông đặc biệt này đột nhiên vang dội bên trong phòng, Thiên Ca Tuệ hoảng hốt đưa tay tìm điện thoại di động.
Đây là do hai con trai bảo bối cầm điện thoại di động của cô cài đặt, cài tiếng chuông đặc biệt khi hai đứa gọi điện thoại tới, vừa đúng có thể phân biệt với người khác.
Còn có chuyện gì bi ai hơn chuyện này không? Luôn vào trước thời khắc quan trọng nhất lại bị kẹt cứng, quả thật muốn mạng người! Mặt Úy Nam Thừa đều đen rồi, nhưng đây là điện thoại do con trai gọi tới, anh chỉ đành phải đưa tay lấy điện thoại giúp Tuệ Tuệ.
【Mẹ, nghe dì Thu nói cửa ngã bệnh nhập viện rồi? Bây giờ mẹ ở cùng một chỗ với cha sao?】Giọng Học Học non nớt.
“Ừ, cha con không ăn cơm đúng giờ, cho nên ngã bệnh.” Thiên Ca Tuệ đè nén mênh mông trong lòng, trấn tĩnh đáp lại, vẫn không quên chế nhạo người nào đó.
【À? Bệnh của cha có nghiêm trọng không?】Giọng Tập Tập.
Úy Nam Thừa dứt khoát lấy điện thoại qua, “Cha không có việc gì, mấy ngày nữa có thể xuất viện, các con ở nhà phải nghe lời dì Thu biết không? Không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt, phải ăn cơm đúng giờ.”
【Vâng, chúng con rất nghe lời, vậy có phải sau khi cha hết bệnh sẽ quay về cùng mẹ không?】 Học Học hỏi.
“Ừ, cùng trở về ” Úy Nam Thừa vốn định xử lý xong công việc thì đi về với bà xã và con trai, bất thình lình bị bệnh bao tử làm cho kéo dài.
...
Học Học và Tập Tập ê a một lúc lâu với cha mẹ trong điện thoại rồi mới lưu luyến cúp điện thoại.
Bên này điện thoại vừa mới cắt, Úy Nam Thừa đã sốt ruột khó nén mà xông tới một trận, mới vừa rồi anh nhịn quá cực khổ, cả người đều đầy mồ hôi.
“Ừ... A... Ặc... Ừ...” Thiên Ca Tuệ mềm yếu bị anh đè phía dưới, yếu ớt kêu, một cái lại một cái đụng vào chỗ sâu của cô, đau cũng vui vẻ.
Hai người liền núp ở trong chăn lén lén lút lút kích thích một trận, Úy Nam Thừa nghĩ thầm: Sau này vẫn phải thử thêm mấy lần mới được, cảm giác vô cùng thoải mái!
Vài ngày sau, thân thể Úy Nam Thừa khỏe mạnh hơn, buổi chiều mỗi ngày Nam Cung đều sẽ tới báo lại chút chuyện của công ty, sau đó sẽ lưu lại một đống tài liệu cho anh ký duyệt.
Điều này khiến cho Thiên Ca Tuệ chân chân thật thật nhìn thấy một mặt điên cuồng làm việc của ông xã, nghiêm túc có trách nhiệm, cẩn thận tỉ mỉ.
“Ông xã, em muốn đi ra ngoài.” Thiên Ca Tuệ nghe bọn họ nói những lời đó chỉ cảm thấy buồn ngủ, không hề có chút hứng thú nào, nghĩ tới còn không bằng đi tìm anh Tại Hi tâm sự.
Úy Nam Thừa đang thảo luận công việc híp mắt nhìn cô, “Ừ, đừng đi quá xa.”
“Biết rồi, bye bye.” Thiên Ca Tuệ sung sướng vẫy tay với bọn họ, mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Úy Nam Thừa nhếch miệng lên nở nụ cười ấm áp, tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi với Nam Cung Mạch.
Nam Cung Mạch kính nể Thiên Ca Tuệ sát đất, cũng chỉ có cô mới có thể khiến Úy tổng người đàn ông phúc hắc này chịu dưới tay như vậy, còn ngoan ngoãn như thế, thật ra thì anh đã lầm, hẳn là hai người thu thập thuận theo nhau, kết hợp được hoàn mỹ.
Sau khi từ phòng làm việc của Mẫn Tại Hi đi ra, Thiên Ca Tuệ liền tới ban công trống trải gọi điện thoại cho Già Đại, nói cho cô ấy biết chuyện mình gặp được anh Tại Hi ở Newyork.
Sau khi Già Đại nghe xong, cảm khái một câu, 【Hai người thật sự có duyên không phận!】