Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 233

Editor: Puck -

Cả đêm, cô đều hơi đứng ngồi không yên, tâm thần hơi không tập trung, phờ phạc rã rưỡi xem ti vi, đổi tới đổi lui cũng không biết xem cái gì, đột nhiên nhìn thấy một mẩu tin tức, nói chiều hôm nay trên đường cao tốc ở Paris nước Pháp xảy ra một tai nạn xe cộ liên hoàn, nguyên nhân gây ra là người đàn ông nào đó mệt nhọc lái xe tông vào đuôi xe khác, lúc ấy trên xe còn có hai đứa bé đang ngồi, sau khi sự cố xảy ra, trên xe một lớn hai nhỏ đều chết tại chỗ, thân phận tạm thời không rõ, cảnh sát đang điều tra.

Thiên Ca Tuệ “Phịch” một cái ngồi thụp xuống, Tim “Thịch thịch thịch” nhảy không ngừng, trong mắt to mù sương nhanh chóng nổi lên một đống nước mắt, trong miệng ý vị lẩm bẩm, “Đây không phải là thật… Cái này nhất định không phải thật…”

Hạ Lan Thu cũng bị cô làm sợ, vỗ lưng cô an ủi, “Tuệ Tuệ, cậu bình tĩnh một chút, bây giờ còn không thể xác định thân phận, sao cậu cứ nhất định là bọn họ chứ? Đừng tự hù dọa mình!”

“Cầu Cầu, tớ nên làm như thế nào? Làm thế nào? Đều do tớ không tốt… Hu hu… Đều do tớ không tốt, tớ không nên lừa gạt bọn họ nói tớ đi nước Pháp, tớ… Không phải cố ý mà…” Trong lòng Thiên Ca Tuệ giống như bị móc rỗng, khoan tim khó chịu, thút tha thút thít khóc ròng nói.

Hạ Lan Thu biết cho dù mình nói cái gì thì Tuệ Tuệ đều không nghe vào, vào giờ phút này suy nghĩ của cậu ấy hoàn toàn sa vào, trừ phi chân chân thật thật nghe thấy giọng nói của bọn họ hoặc nhìn thấy người thật, nếu không trong lúc nhất thời khó mà đi ra được.

Chỉ trách chuyện này xảy ra quá đúng dịp, phù hợp đến khiến cho người ta không thể không hoài nghi. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Cô cầm điện thoại đi sang bên cạnh, gọi lần lượt từng số, tất cả đều trong trạng thái tắt máy, trong lòng không khỏi buồn bực: Nếu như xảy ra tai nạn xe cộ, vậy cũng không thể tất cả đều tắt máy, chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ quái!

Tắt máy, có phải đang ở trên máy bay không? Gửi từng tin nhắn qua, không nhận được tiếng chuông thông báo trạng thái gửi tin nhắn thành công, chỉ hy vọng sau khi bọn họ mở máy có thể nhìn thấy cũng trở lại.

Hiện giờ Thiên Ca Tuệ rơi vào trong trạng thái vô ý thức, điện thoại vốn không gọi được, trong lòng cũng rất nóng nảy rất tự trách, hơn nữa đột nhiên nhìn thấy một tin tức trùng hợp như thế, hoàn toàn đánh sụp ý chí của cô, đứng ngồi không yên, giống như linh hồn bay tới bay lui.

Dì Lâm nhìn dáng vẻ của cô, thầm thở dài một hơi: Haizzz… Ông trời phù hộ Úy tiên sinh và cặp sinh đôi đáng yêu có thể bình an trở về, nếu không phải biết làm sao bây giờ?

Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ, Thiên Ca Tuệ chân trần ôm hai đầu gối ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt trống rỗng nhìn màn hình ti vi, trong đầu có một sợi dây băng bó thật chặt, sờ không được, không thể chạm vào. 

Hạ Lan Thu một mực yên lặng ngồi cùng với cô đến trời sáng, cho cô ấm áp, để cho cô biết mình cũng không phải một mình.

Đến sáu giờ sáng, cả phòng lạnh lẽo, Thiên Ca Tuệ và Hạ Lan Thu vẫn ngồi ở trên ghế sa lon chờ tin tức, mấy giờ này trôi qua thật sự cực kỳ giày vò, mỗi một phút mỗi một giây đều đang lăng trì lòng của Thiên Ca Tuệ, khiến cho tay chân của cô không chỗ sắp đặt, hốc mắt đỏ ửng, tóc càng thêm rối tung rối mù. di3n~d@n`l3q21y"d0n

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng tay cầm cửa chuyển động, hai cô cảnh giác trong nháy mắt, đồng thời quay đầu ra nhìn tới, chăm chú nhìn cánh cửa này, trong lòng mong mỏi ——

Úy Nam Thừa mệt mỏi dắt hai con trai vào nhà, ngồi máy bay một đêm, cả người tê dại đau đớn, hai con trai càng thêm mí mắt trên dưới đang đánh nhau, cũng đang cố gắng chống đỡ đi vào nhà.

Khoảnh khắc khi mở cửa nhà ra, liền đối mặt với cặp mắt sưng đỏ như con thỏ nhỏ của Tuệ Tuệ, anh hơi ngây ngẩn cả người, cô đây là hát tuồng gì? Theo như suy đoán của anh, Tuệ Tuệ đúng ra là mặt nịnh hót đứng ở cửa nghênh đón, sau đó tự mình kiểm điểm mới đúng.

Nhưng mà, cảnh tượng này không khỏi quá quái dị đi? Sáng sớm tinh mơ như vậy, Tuệ Tuệ và Hạ Lan Thu lại ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sa lon, trên mặt hai người xem ra đều là dáng vẻ mệt mỏi, giống như là một đêm không ngủ, nhất là Tuệ Tuệ, đầu tóc rối bời, mắt còn đỏ ửng, rõ ràng cho thấy đã khóc.

Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, chẳng lẽ cô bị người khác bắt nạt rồi sao?

“Thừa… Hu hu…” Thiên Ca Tuệ chân trần chạy vội tới, ôm thật chặt lấy ông xã gào khóc, thật tốt quá! Thật tốt quá! Thừa và con trai đều không  gặp chuyện gì không may, tất cả bọn họ đều hoàn hảo không hao tổn đứng ở trước mặt mình, khó chịu nín nhịn mấy giờ như vậy, khoảnh khắc nhìn thấy ông xã đã bộc phát toàn bộ.

Học Học và Tập Tập cũng kỳ quái nhìn mẹ mình, sao mẹ lại khóc đến đau lòng như vậy chứ!

Úy Nam Thừa hoàn toàn bị choáng váng, hơi không rõ ràng lắm tình hình, Tuệ Tuệ khóc đến đau lòng như vậy, nghe được mà lòng hắn thắt chặt theo, dự cảm xấu đó nảy sinh từng tấc một, người dám bắt nạt bà xã của anh, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt gì! dieendaanleequuydonn

“Tuệ Tuệ, rốt cuộc em làm sao vậy?” Vốn trước khi vào cửa trong nháy mắt anh còn nổi giận trong lòng, định trừng phạt người phụ nữ nhỏ đáng chết này một trận tử tế, kết quả cô hay rồi, vào cửa đã ôm anh gào khóc, khóc đến giống như anh đã từng không có ở đây.

Chuyện trách phạt cứ bị anh tạm thời quên đi như vậy, thay vào đó chỉ có đau lòng và yêu thương thật sâu.

Sau khi Thiên Ca Tuệ cảm nhận được cảm giác rất chân thực rằng ông xã ở trong lòng cô, thút thít thoát khỏi ngực của anh, ngồi xổm người xuống siết thật chặt hai đứa con trai vào trong ngực, hung hăng hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa, nước mắt gắn đầy nỉ non: “Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan của mẹ, hu hu… Các con không gặp chuyện không may thật sự là quá tốt, mẹ rất vui mừng rồi, thật vui mừng… Hu hu…”

Học Học và Tập Tập cảm thấy mẹ ôm thật sự quá chặt, hai đứa đều sắp không thở nổi, nhưng nhìn thấy mẹ đau lòng như vậy, hai đứa lại không đành lòng khước từ, chỉ có điều thật kỳ quái đó ~

Hơn nữa mẹ còn nói bọn họ không gặp chuyện không may thật tốt, xảy ra chuyện gì à?

Úy Nam Thừa đứng bên cạnh cũng nghe mà không giải thích được, cái gì không gặp chuyện không may thật tốt? Không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Hạ Lan Thu đang ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, hi vọng cô có thể giải thích một lần cho mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khi Hạ Lan Thu nhìn thấy ba cha con này thì cũng thở phào nhẹ nhõm, một tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống đất, thấy Úy Nam Thừa không hiểu nhìn mình, liền nói chuyện tin tức một lần.

“Tuệ Tuệ rất cố chấp tin tưởng đó chính là ba cha con, cố tình điện thoại di động của ba cha con cũng không gọi được, không liên lạc được người, cậu ấy gấp đến mức cũng sắp hỏng mất.” die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Hạ Lan Thu, cám ơn em.” Úy Nam Thừa thật lòng nói, Tuệ Tuệ có thể có cô là người bạn thân nhất như vậy, quả thật rất may mắn.

“Tuệ Tuệ là người bạn tốt nhất của em, bây giờ cô ấy rất yếu ớt, có chuyện gì chờ qua đi rồi hãy nói, anh trấn an cậu ấy, em lên lầu trước.” Hạ Lan Thu ngáp một cái đi lên lầu, xem ra hôm nay phải cúp cua một ngày!

Úy Nam Thừa mỉm cười gật đầu, sao anh lại không hiểu được đạo lý này, hơn nữa tính sổ sau cũng không muộn. Chỉ có thể nói chuyện này đuổi ra  thật trùng hợp, tin tức này sớm không ra muộn không ra cố tình ra lúc này, còn đúng dịp bị Tuệ Tuệ nhìn thấy, không trách được Tuệ Tuệ ôm anh khóc đến đau lòng như vậy, mắt đều đỏ sưng lên, thì ra cho là bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, haizzz…

“Mẹ, không khóc…” Học Học và Tập Tập rất hiểu chuyện nâng tay nhỏ bé lên giúp mẹ lau nước mắt, mắt của mẹ thật đỏ đó ~

”Ừ… Mẹ không khóc, mẹ nên vui mừng mới đúng.” Thiên Ca Tuệ lấy mu bàn tay loạn xạ xoa xoa ánh mắt sưng đỏ, sợi dây trong lòng vẫn căng thẳng cuối cùng chùng xuống, rốt cuộc hoàn toàn yên lòng. 

“Mẹ, chúng con không có chuyện gì, có cha ở đây, cha sẽ bảo vệ tốt cho chúng con, lần sau mẹ đừng khóc đến đau lòng như vậy.” Giọng nói mềm nhũn của Học Học đặc biệt dễ nghe.

“Ừ, lần sau mẹ sẽ không như vậy nữa.” Thiên Ca Tuệ cắn môi bảo đảm, nói một câu hai nghĩa.

“Buồn ngủ quá rồi ~ mẹ, chúng con ngồi máy bay một đêm, thật buồn ngủ.” Tập Tập tội nghiệp dụi mắt.

“Ừ, mẹ đi mở nước cho các con tắm rửa.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ của các con, Thiên Ca Tuệ yêu thương dắt hai đứa đi phòng tắm mở nước tắm rửa cho hai đứa, tâm tình vui vẻ rất nhiều.

Sau khi dụ dỗ hai đứa ngủ, lại chuẩn bị quần áo cho ông xã, để anh đi vào tắm trước, kết quả bị kéo vào bồn tắm cùng tắm uyên ương, lần này tắm rất thuần khiết và trong sạch, không có bất kỳ ướt át…

Khi nằm ở trên giường, cả người Thiên Ca Tuệ đều rúc vào trong ngực ông xã, áp sát vào trên người anh, cánh tay quấn chặt hông anh, rù rì nói: Ông xã, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh.

Mặc dù nhỏ giọng nỉ non, lại bao hàm tình cảm, phần tình yêu nồng đậm kia thấm ướt vào tận trong lòng Úy Nam Thừa, anh cảm nhận được khi Tuệ Tuệ nói những lời này thì trong lòng khuếch tán ra tia sóng điện, lại khuếch tán.

“Giọng em quá nhỏ, anh không nghe thấy.” Anh đột nhiên rất muốn nghe một lần nữa.

Thiên Ca Tuệ dán miệng lên chỗ điểm đỏ trên ngực anh cắn một cái, “Em yêu anh, rất yêu rất yêu anh…”

“Bà xã, anh cũng yêu em.” Tâm tình Úy Nam Thừa cực tốt nhếch môi, chạm khẽ lên đôi mắt đỏ ửng của bà xã, ôm cô yên ổn đi vào giấc ngủ.

Hai người ôm rất chặt, chỉ hận không thể dung nhập đối phương vào trong xương thịt, hôn nhân năm năm qua, trong gập ghềnh cũng hiểu rất nhiều đạo lý, phần lớn thời gian cuộc sống đều bình yên ổn định, chỉ cần có một người như vậy, ở trong cuộc đời dông dài này, thường chỉ cần một ánh mắt, một động tác, một câu nói của anh (cô), đã khiến cho chúng ta cảm thấy tốt đẹp.
Bình Luận (0)
Comment