Phần 4:
Editor: Puck - Diễn đàn
Cô và anh Châu lui tới khi nào? Chẳng lẽ bởi vì chuyện tháng trước?
Ngày đó là sinh nhật anh Vũ, sau khi tan lớp cô cố ý đi tới cửa hàng bánh ngọt mua bánh ngọt Cappuccino mà anh thích ăn nhất, cao hứng phấn chấn đi tới công ty của anh tìm anh, kết quả nhìn thấy anh đang thân mật kéo một người phụ nữ rất xinh đẹp lên xe, lưu lại cho cô một bóng lưng, tức giận đến cô ném thẳng bánh ngọt vào trong thùng rác rồi.
Sau đó một mình chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, uống đến say lâng lâng, có một người đàn ông đến gần, may mà anh Châu kịp thời xuất hiện, chẳng những giải vây giúp cô còn đưa cô về nhà.
Dọc theo đường đi, hình như cô túm lấy anh ấy nói rất nhiều, miệng còn mặn mặn, sau đó, cô không còn nhớ cái gì nữa.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, đã nằm trên giường của mình, dụi dụi cặp mắt mờ mịt, khi xuống lầu ăn cơm trưa, cha liền hỏi cô, “Con và Châu Châu đang kết giao? Bắt đầu khi nào?”
“Phụt!” Cô bị mắc nghẹn một miếng cháo trong cổ họng, bỏng đến thiếu chút nữa phun ra, mẹ của cô Già Đại lập tức đưa cho cô một ly nước lạnh, “Từ từ thôi, cũng không có ai giành với con.”
“Cha, cha nói gì vậy? Con vẫn coi anh Châu như anh trai ruột.” Quế Noãn Yên gắt giọng.
“Tiểu Yên, tối hôm qua chính con nói với cha mẹ, Châu Châu là bạn trai của con.” Già Đại tốt bụng nhắc nhở con gái. di1enda4nle3qu21ydo0n
Miệng của Quế Noãn Yên cũng sắp nhét được trái trứng gà rồi, “Mẹ, mẹ chắc chắn là con tự nói sao?”
Già Đại gật đầu một cái, “Dĩ nhiên.” Lúc ấy bà cũng rất giật mình, dù sao nhiều năm như vậy con gái vẫn chỉ thích có Tập Tập mà thôi, đây là chuyện mà hai nhà đều biết, bà và Tuệ Tuệ cũng tính kết làm thông gia, chỉ có điều không ngờ tiểu Yên và Châu Châu đã bắt đầu lui tới rồi.
Cho dù như thế nào, hạnh phúc của con gái quan trọng nhất, trong những đứa trẻ cùng lứa, hai đứa bé này về tính cách và tướng mạo đều là trong vạn chọn một, cho dù là ai bọn họ đều rất hài lòng.
“Vậy anh Châu nói như thế nào?” Quế Noãn Yên quả thật không thể tin nổi mình lại có thể rượu say nói lời xằng bậy! Còn nói anh Châu là bạn trai của mình, quả thật mắc cỡ chết người!
“Châu Châu nói hai con đã lui tới gần một tháng, vốn chuẩn bị mấy ngày gần đây nói cho mọi người, không ngờ con rượu vào lời ra nói ra.” Quế Bá Lăng nói tiếp, thật ra thì ông còn hài lòng về thằng nhóc Cảnh Niệm Châu kia, trầm ổn kín kẽ, tính tình thật sự không giống như cha nó, nghiêng về mẹ nó hơn.
“Hả?” Miệng Quế Noãn Yên có thể nhét một trái trứng gà vào rồi, anh Châu lại còn thêu dệt, hơn nữa cha mẹ lại tin tưởng, xem ra tối hôm qua cô huyên náo hơi lợi hại! Thật nhức đầu.
Rất nhanh, chuyện cô và anh Châu lui tới đã truyền ra, vốn cô rất lo lắng sau khi anh Vũ biết sẽ mất hứng, muốn đi giải thích với anh ấy, nhưng anh Châu lại một phen bỏ đi suy nghĩ của cô.
“Sao không lợi dụng cơ hội lần này thử dò xét cậu ấy? Nếu như cậu ấy ghen tỵ vậy nói rõ cậu ấy đang quan tâm em, nếu như cậu ấy tỏ vẻ không có gì em cần gì còn chấp nhất chứ?” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Đúng vậy, cô luôn cho rằng trong nhiều năm như vậy đều do cô yêu say đắm đơn phương, từ nhỏ đến lớn, anh Vũ chính là duy nhất trong lòng cô, cũng không chứa được người khác vào nữa. Anh Vũ quả thật cũng rất tốt với cô, thậm chí được xưng tụng che chở có thừa, thương cô ủng hộ cô, nhưng chỉ có – không phải là yêu.
Trong lòng cô áy náy với anh Châu, anh đối xử tốt với mình chỉ sợ cả đời cũng không trả lại được, mỗi lần từ Newyork trở lại đều mang một đống búp bê Barbie độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, vì thế anh Vũ còn luôn cười nhạo cô, nói cô một tomboy còn thích búp bê? Khiến cho tâm linh nho nhỏ của cô bị tổn thương.
Anh Vũ, anh biết không? Em hy vọng nhất người đưa búp bê Barbie cho em là anh, mặc dù từ lúc nhỏ em luôn theo sau phía anh điên khùng tới điên khùng lui, bị coi là tomboy. Nhưng cuối cùng em vẫn là con gái, cũng sẽ ước mơ một chút đồ con gái thích, ví dụ như búp bê Barbie.
Những chuyện này, anh đều không biết.
Anh Vũ, bắt đầu từ khi nào, em mới có thể trở thành công chúa trong cảm nhận của anh đây?
Nghĩ tới đây, cô không khỏi rũ mí mắt xuống, đau đớn chợt lóe lên trong mắt, hàn răng trắng tinh cắn thật chặt môi dưới ửng đỏ, thật lâu mới thốt ra một chữ, “Được.”
Cảnh Niệm Châu nhìn dáng vẻ của cô, đau đớn trong lòng lại tăng thêm một phần, tiểu Yên, trong mắt em vĩnh viễn chỉ có Thiên Tập Vũ, sao không nhìn thấy anh ở trước mắt chứ?
Sau khi tin tức hai người lui tới truyền ra, kinh hoảng một đám người, nhất là Thiên Mộ Triêu, trong lòng cậu chị Yên chỉ có thể là của anh Vũ, mặc dù anh Châu là một người tốt, tâm ý với chị Yên quá rõ ràng, nhưng tình yêu không có thứ tự đến trước và sau, ở trong lòng chị Yên, chỉ sợ trừ anh Vũ ra thì không cho bất kỳ ai vào nữa. die nd da nl e q uu ydo n
“Anh Vũ, chị Yên đã bị anh Châu đoạt đi, sao anh còn bình tĩnh như vậy?” Thiên Mộ Triêu tùy tiện ngồi trên ghế dựa đối diện Thiên Tập Vũ.
“Tiểu Yên không phải là đồ vật, cô ấy tự nhiên có vài lựa chọn, anh không có quyền can thiệp.” Thiên Tập Vũ rất lạnh nhạt nói.
Thiên Mộ Triêu ở đối diện trợn to mắt, hình như không dám tin người anh hai mà mình kính trọng sẽ nói ra lời như vậy, cho tới nay cậu đều coi chị Yên là chị dâu hai mà nhìn, hiện giờ đáy lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ giữa anh Vũ và chị Yên có chuyện gì mà mình không biết sao?
Haizzz… Chuyện tình cảm thật sự phiền toái! Vẫn là em gái Hợp Hợp đơn thuần đáng yêu, trong đầu bỗng dưng hiện lên em An Sanh từng có ước hẹn mai mối với mình, hoàn toàn chính là ngẩn ngơ ngây ngốc, cực kỳ mất mặt! Kém xa em gái Tuyết Hồ quỷ quái hoạt bát.
Buồn bực! Thật sự không biết trong lòng cha nghĩ như thế nào! Cậu và Hứa An Sanh chính là bát tự hoàn toàn không hợp mà!
Chờ sau khi Thiên Mộ Triêu rời đi, Thiên Tập Vũ đứng trước cửa sổ sát đất, đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, bị sặc đến anh ho khan liên tiếp, trong lòng u mê, qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đối với tiểu Yên dừng lại ở tình anh em hay vượt qua tình anh em?
Ngay cả chính anh cũng không phân rõ, khói mù nhuộm vòng lên cửa sổ sát đất trước mặt, mờ nhạt tầm mắt của anh, khoảnh khắc khi biết bọn họ lui tới, trong lòng anh vô cùng không thoải mái, có một phiền não không nói ra được.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“A… Anh nói là chuyện nào!” Quế Noãn Yên đi từ trong hồi ức ra, trả lời lập lờ nước đôi.
Trong lòng cô đang ngẫm nghĩ ý tứ trong câu hỏi này của anh Vũ, còn có tại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở Bắc Lâm Sơn? Còn đua xe với Tiết Thế Khải vì mình? Chẳng lẽ anh không sợ thân phận “Arthur” đó bị lộ sao?
Thiên Tập Vũ đang lái xe đưa mắt liếc nhìn cô, “Cảnh Niệm Châu đã trở về Newyork một tuần đúng không? Khi nào trở lại?” [email protected]
Quế Noãn Yên liếc anh một cái, làm sao cô biết được khi nào anh Châu trở lại, cô và anh ấy cũng không phải quan hệ bạn trai bạn gái chân chính, chỉ giả mạo mà thôi, mục đích chính là nhìn phản ứng của anh Vũ, chuyện ngày hôm nay có phải nói rõ anh ấy đang quan tâm mình không?
“Anh Vũ, anh có ý gì? Anh để ý em là bạn gái người khác sao?” Cô nhẹ giọng hỏi, hai tròng mắt đen không nhúc nhích chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh, chỗ tim “Thịch thịch thịch” nhảy lên không ngừng.
Một hồi lâu sau, Thiên Tập Vũ mới chậm rãi mở miệng, “Nếu như em thích, anh sẽ chúc phúc cho em.”
“Nếu như em không thích?” Trong lòng Quế Noãn Yên hơi bi thương.
“Không thích thì chia tay.” Thiên Tập Vũ đáp lại rất dứt khoát lưu loát.
“Người em yêu không thích em, anh Vũ, anh nói em phải làm gì?” Quế Noãn Yên chăm chú nhìn anh.
Mặc dù mắt Thiên Tập Vũ nhìn phía trước, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt nóng rực của tiểu Yên rơi vào bên mặt mình, cố ý nói sang chuyện khác, “Hôm nay anh cả anh trở lại, nếu không trở về ăn chung một bữa cơm?”
“Không, một nhà các anh đoàn tụ em đi xem náo nhiệt gì! Em cũng không phải là gì của ai.” Quế Noãn Yên uất ức chu mỏ, chuyển mặt ra ngoài cửa xe, không hề để ý tới người nào đó nữa.
Không khí bên trong xe lập tức rơi xuống không độ, hình như ngay cả hô hấp cũng đóng băng, Thiên Tập Vũ không khỏi phiền não, chuyện gần đây thật sự quá nhiều, anh cần suy nghĩ thật kỹ, công việc rất bận, tình cảm cũng rối một nùi, người phụ nữ đã từng thích Bùi Thanh đột nhiên xuất hiện, hơn nữa tiểu Yên và Niệm Châu bắt đầu lui tới, thật sự cắt bỏ không sạch còn loạn!
“Tiểu Yên…”
Quế Noãn Yên không để ý tới anh, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ uất ức, anh lần nào cũng vậy, lúc nào muốn xuất hiện thì xuất hiện khi đó, hoàn toàn không để tâm đến cảm nhận của cô! Luôn luôn đột nhiên nhảy ra náo loạn hồ nước xuân khi tâm tình của cô đang bình lặng!
Đáng ghét chết đi!
Đột nhiên phanh gấp, khiến cho Quế Noãn Yên hơi sơ suất không đề phòng, đầu “Bụp” một phát đập lên cửa sổ xe, vốn không phải rất đau, nhưng trong lòng rất uất ức, không tự chủ được bật khóc.
“Hu hu…” Nước mắt của cô mãnh liệt trào ra.
“Tiểu Yên, sao rồi? Rất đau sao?” Thiên Tập Vũ vội vàng quay đầu cô lại, rất cẩn thận kiểm tra vết sưng trên trán cô, hơi thở nhẹ nhàng.
“Tránh ra! Em chán ghét anh! Anh có thể đừng tốt với em như vậy không! Không thích người ta còn tốt với người ta như vậy! Anh có biết như vậy sẽ khiến cho người ta hiểu lầm không! Thiên Tập Vũ anh chính là tên khốn kiếp!” Quế Noãn Yên tức giận gạt tay anh ra, động tác nhanh chóng mở cửa xe chạy.
Lưu lại Thiên Tập Vũ hoàn toàn kinh ngạc, tay còn đang kinh ngạc khựng lại giữa không trung, chân mày nhíu chặt, hai giây sau mới phản ứng kịp, “Đáng chết!”
Sau đó chạy xe đuổi theo.