Editor: Puck - Diễn đàn
Cảm xúc của Quế Noãn Yên lập tức mất mát, cả người giống như dính vào một tầng u sầu nồng đậm, tan cũng tan không được, cười khổ như có như không nơi khóe miệng kia càng khiến cô tăng thêm vài phần quyến rũ, gò má trái dính lên trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, lòng ngón tay nhẹ nhàng vạch lên gì đó, tự lẩm bẩm: “Anh Châu, anh nói tại sao anh ấy không thích em? Em rốt cuộc có chỗ nào chưa đủ tốt?”
Từng vòng đau thương và chua chát tràn ra nơi đáy lòng Cảnh Niệm Châu, chặt chẽ bao vây lấy thân thể và trái tim của anh, anh đương nhiên hiểu “Anh ấy” trong miệng tiểu Yên là ai, qua nhiều năm như vậy, chỉ cần là người sáng suốt cũng nhìn ra được quan hệ giữa ba người bọn họ, nhưng trước sau vẫn duy trì im lặng phần mập mờ không rõ ràng này, không có chút tiến triển nào.
“Tiểu Yên, không phải em không tốt, chỉ là cậu ta không có ánh mắt mà thôi.” Anh ngồi ở bên cạnh cô, giống như một anh cả vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà của cô, tràn ngập thâm tình nói.
“Anh Châu, trong lòng em thật khó chịu, vì sao sau khi anh ấy cho em hy vọng lại nhẫn tâm đẩy em ra?” Quế Noãn Yên khổ sở híp mắt lại, giọng hơi nghẹn ngào.
Cảnh Niệm Châu mím chặt môi mỏng, có một kiên quyết và nguội lạnh không nói ra được, Thiên Tập Vũ! Tôi vốn định tặng tiểu Yên cho cậu, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ chúc phúc hai người.
Nhưng cậu vốn không cho cô ấy hạnh phúc, luôn lặp đi lặp lại nhiều lần tổn thương cô ấy, khiến cho cô ấy rơi lệ, khiến cho cô ấy đau lòng, khiến cho cô ấy bị người bắt nạt. Từ giờ khắc này, tôi sẽ tuyệt đối không buông tay.
“Được rồi, chúng ta đi về nhà có được không?” Cảnh Niệm Châu bị âm thanh huyên náo này chấn động đến màng nhĩ vang ong ong, đứng lên đỡ Quế Noãn Yên đi ra ngoài.
“Em không muốn về!” Quế Noãn Yên không tuân theo giùng giằng.
“Tiểu Yên, nghe lời, về quá muộn chú và dì sẽ lo lắng.” Cảnh Niệm Châu dịu dàng nói.
Nhắc tới cha mẹ, Quế Noãn Yên lập tức ngừng công kích, nhu nhược giống như không xương tựa vào trên người Cảnh Niệm Châu, mặc anh nửa ôm mình ra khỏi cửa chính “Lam Mị”. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Vừa lên xe, Quế Noãn Yên đã dựa vào ở trên ghế ngồi ngủ thiếp đi, Cảnh Niệm Châu yêu thương nhìn chằm chằm gò má của cô hồi lâu, không bỏ qua từng cảm xúc nho nhỏ trên mặt cô, trong lòng len vào đau đớn.
Tiểu Yên, tại sao em không thấy được anh vĩnh viễn đứng ở bên cạnh em? Tại sao em chính là không thấy được một trái tim thật lòng của anh đây? Mỗi khi nhìn thấy em vì Thiên Tập Vũ mà đau lòng rơi lệ thì em biết anh đau đớn bao nhiêu không? Giống như dao găm, từng dao từng dao lăng trì lòng của anh, khiến cho anh rơi vào tận trong bóng tối vô cùng, không biết nơi nào mới đúng là phương hướng của anh.
Có lẽ là xe chạy yên ổn thoải mái, Quế Noãn Yên ngủ rất say, trên đường còn rù rì cúi đầu, hiển thị rõ dáng vẻ yêu kiều của người con gái.
Cảnh Niệm Châu nhìn mà hơi ngây ngốc, trong lòng tê tê dại dại, ngay sau đó nở một nụ cười khổ, bấu thật chặt bắp đùi một cái, dùng đau đớn để nhắc nhở mình chú ý tập trung lái xe.
Xa xa, anh đã nhìn thấy một chiếc Cayenne quen thuộc cùng với bóng người quen thuộc đứng trước cửa nhà tiểu Yên, vóc người cao 1m80, mặc áo sơ mi đen kết hợp với quần tây đen, giống như ẩn vào trong bóng đêm.
Môi mím lại càng chặt hơn, lửa giận trong mắt cũng tăng thêm một phần, xe chạy cực kỳ thong thả, dần dần dừng lại bên cạnh cách không xa cậu ta, rất tao nhã mở cửa xe, cũng không nhìn cậu ta cái nào, trực tiếp đi về phía bên kia cửa xe, mở ra, cúi người ôm Quế Noãn Yên đang ngủ ra.
“Buông cô ấy ra!” Bóng đen lạnh lùng mở miệng, anh chính là Thiên Tập Vũ, đứng ở đây đợi đã hơn hai giờ, đây cũng là lần dài nhất trong lịch sử đợi người của anh.
Anh biến mất một tuần này thật ra đi sang Hàn Quốc công tác, bàn luận hợp tác lâu dài với tập đoàn “Kim Thắng” nổi danh lừng lẫy và một vài hạng mục công việc sau hợp tác, mỗi ngày bận tối mày tối mặt, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ tới những chuyện tình tình yêu yêu kia. dfienddn lieqiudoon
Buổi tối sau khi trở lại khách sạn, anh không phải chưa từng nghĩ tới gọi điện thoại cho tiểu Yên, nhưng anh cảm giác hiện giờ đầy trong đầu mình đều là một số chuyện về hạng mục hợp tác, vốn không biết nên nói những gì, không khỏi hơi phiền não.
Thay vì như vậy còn không bằng cho nhau một tuần lễ suy nghĩ thật kỹ thật rõ ràng, anh hết sức kiềm chế mình không nghĩ tới những chuyện kia, chỉ mong đợi đến sau khi về nước lại đi giải quyết chuyện giữa anh và tiểu Yên.
Vừa xuống máy bay, anh đã không kịp chờ đợi lái xe tới thẳng nhà tiểu Yên, nhẫn nại chờ đợi sau một tiếng, thật sự không nhịn được rồi, gọi điện thoại cho cô lại không ai nhận, mắt thấy sắp mười một giờ, anh nghĩ không thông cô sẽ đi đâu, gọi điện thoại cho Mộ Triêu, cậu ta lại nói không biết! Thằng nhóc thúi này! Thật sự tức chết anh!
Hết cách rồi, anh chỉ có thể tiếp tục chờ, đốt một điếu thuốc dựa nghiêng trên xe, trong lòng có phiền não và lo lắng không nói ra được, tàn thuốc chất đống trên đất càng lúc càng nhiều, thoáng cái đã mười hai giờ, anh thật sự không nghĩ ra lý do cô vẫn chưa về nhà!
Chẳng lẽ chơi với bạn học ở ngoài? Hay gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn? Hay là…
Khi anh vẫn đang phỏng đoán, một ánh đèn xe chiếu lại, chiếc xe thể thao Bentley quen thuộc đến không thể quen thuộc, cũng xác nhận suy nghĩ của anh, khiến cho anh tức giận hơn chính là Cảnh Niệm Châu lại ôm tiểu Yên từ trong xe ra.
Thiệt thòi cho anh vẫn lo lắng cô sẽ gặp phải nguy hiểm gì, lại ra ngoài cùng với Cảnh Niệm Châu, còn uống say đến mơ màng trở lại! Cô có đầu óc không vậy! Tại sao có thể đi ra ngoài uống rượu với người đàn ông khác? die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Đi tới chặn trước mặt Cảnh Niệm Châu, trong giọng nói tràn đầy không vui và lạnh lẽo, “Buông cô ấy ra!”
Cảnh Niệm Châu khiêu khích nhìn cậu ta, lạnh lẽo đáp lại, “Buông cô ấy ra? Cậu có tư cách gì nói câu này!”
“Cảnh Niệm Châu, tiểu Yên là người phụ nữ của tôi!” Ánh mắt Thiên Tập Vũ cực kỳ lạnh lẽo nhìn anh ta, hai tình địch gặp mặt, thật sự hết sức đỏ mắt.
“Người phụ nữ của cậu? Thật buồn cười! Thiên Tập Vũ cậu thật sự đúng là không có một chút không tự hiểu lấy mình! Mỗi lần làm tổn thương tiểu Yên xong lại tới nói vài lời tâm tình hoang đường! Đã sớm mất đi bất cứ ý nghĩa gì rồi!” Cảnh Niệm Châu không hề yếu thế cười lạnh nói.
Quế Noãn Yên bị lời nói sặc giọng mũi của bọn họ đánh thức, mở mắt mờ mịt, thấy đầu hai người ở trên đỉnh đầu mình, hơi quen thuộc, hơi mơ hồ.
“Tiểu Yên, anh có lời muốn nói với em.” Thiên Tập Vũ thấy cô đã tỉnh lại, vội vàng nói, đang chuẩn bị đón lấy cô từ trong ngực Cảnh Niệm Châu, kết quả bị anh ta tránh ra, giận đến khóe mắt anh bốc hỏa.
Giọng nói này cho dù như thế nào Quế Noãn Yên cũng không cách nào quên được, đã bao nhiêu ngày lẫn đêm, cô đều nhớ nhung giọng nói này đến không ngủ được làm sao không nhớ rõ?
Quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, không thể tin được tại sao anh lại ở đây, vội vàng giùng giằng muốn từ trên người Cảnh Niệm Châu xuống, hành động này khiến Cảnh Niệm Châu rất đau lòng, nhưng anh cũng không lộ ra chút nào, nhất là ở trước mặt Thiên Tập Vũ.
“Tiểu Yên, em về trước có được không? Anh muốn hàn huyên riêng với cậu ta một chút.” Cảnh Niệm Châu dịu dàng nói với tiểu Yên.
“Tiểu Yên, anh có lời muốn nói với em, chờ anh một lúc.” Thiên Tập Vũ bổ sung, trong mắt có dịu dàng không cho từ chối.
Tròng mắt đen của Quế Noãn Yên vòng tới vòng lui giữa hai người, hơi không hiểu tình huống, sao anh Vũ lại ở trước cửa nhà cô, anh đang định nói cái gì?
“Tiểu Yên, em còn không e ngại cậu ta tổn thương em không đủ sâu sao? Mọi việc không thể lặp đi lặp lại nhiều lần, trở về nghỉ ngơi thật tốt.”
Cảnh Niệm Châu biết tính tình của Thiên Tập Vũ, có thể đứng ở trước cửa nhà tiểu Yên chờ cô ấy lâu như vậy, nhất định có lời quan trọng muốn nói với cô ấy mới đúng, hơn nữa anh có dự cảm nếu như tối nay bọn họ thật sự thẳng thắn trao đổi, như vậy anh sẽ ngay cả một chút cơ hội cũng không có, biến thành người ngoài cuộc triệt triệt để để.
Sau khi Quế Noãn Yên ngủ một giấc, đầu óc tỉnh táo rất nhiều, cô biết anh Châu vì tốt cho cô, nhưng cô lại rất muốn nghe một chút xem anh Vũ muốn nói gì với cô? Trong lòng rất mâu thuẫn, cảm giác hơi mong đợi, nhưng lại sợ không phải là mong đợi như trong tưởng tượng của cô.
Suy nghĩ một chút, vẫn đừng nghe, mong đợi nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ có thất vọng, cô không muốn lại tiếp nhận lần nữa.
“Cảnh Niệm Châu! Anh rốt cuộc có ý gì!” Thiên Tập Vũ không vui nhìn anh ta, lại khích bác thị phi giữa anh và tiểu Yên!
“Tôi có ý tứ gì trong lòng cậu tự biết rõ!”
“Chuyện giữa tôi và tiểu Yên, anh con mẹ nó xen vào tính toán chuyện gì?”
“Tôi con mẹ nó chính là không ưa cậu!”
“Không ưa anh có thể đi xa mọt chút! Không ai ép anh nhìn!”
…
Mỗi khi cất một bước lên cầu thang, Quế Noãn Yên đều nhíu mày, cô vẫn là lần đầu tiên nghe thấy hai người anh Vũ và anh Châu ăn nói thô tục như vậy, hơi không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà, khi cô đang chuẩn bị mở cửa, phía sau truyền đến “Bụp” một tiếng nắm đấm, bị sợ đến cô vội vã quay đầu lại, che miệng thật chặt không để cho mình kêu thành tiếng.
Một quyền của Cảnh Niệm Châu vung về phía Thiên Tập Vũ, gần như dùng hết hơi sức toàn thân, mặc dù anh khiến cho người ta có cảm giác nho nhã quý phái, giống như công tử tao nhã, nhưng sức lực quả đấm cũng rất lớn, dù sao tập thể dục nhiều năm như vậy, huống chi anh muốn đánh Thiên Tập Vũ đã từ lâu rồi!
Thiên Tập Vũ bị đau che khóe miệng bị anh ta đánh đến nóng hừng hực, giống như rách rồi, vung quả đấm lên đánh về phía Cảnh Niệm Châu, đánh lên mắt anh ta, nhanh chóng sưng lên.
Anh thật ra là người luyện võ! Nắm đấm sinh gió, ra tay cực kỳ lợi hại.
Hai người cứ anh một quyền tôi một quyền đánh qua đánh lại, phát tiết bất mãn với đối phương qua nhiều năm như vậy, đánh rất kịch liệt.
Mắt thấy hai người càng đánh càng hăng, vốn không có khuynh hướng dừng lại, Quế Noãn Yên bịch bịch bịch chạy từ trên bậc thang xuống, “Đừng đánh, đừng đánh!”