Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 5

Editor: Puck

Trong ấn tượng của Thiên Ca Tuệ, Úy Nam Thừa vĩnh viễn dừng lại ở trong trí nhớ trước năm cô mười tuổi, khi đó tất cả mọi người đều nói anh là thần đồng thiên tài, nhưng cô cảm thấy anh chính là kẻ ngốc!

Mỗi ngày chỉ biết học tập, hoàn toàn chui vào trong đống sách, không có chút thú vui cuộc sống nào, không phải ngu ngốc thì là gì!

Năm vị đại nhân không có cách nào với hai oan gia nhỏ này, cũng không biết gốc rễ phối hợp sai rồi, hai đứa nhỏ này đã vô cùng không hợp nhau từ nhỏ, gặp mặt lại ầm ĩ, không dứt.

Lại nói hai nhà còn là quan hệ nhiều đời, ông cụ Úy và ông cụ Thiên là bạn chiến đấu cũ, quan hệ trong quân đội của hai người là cấp trên cấp dưới, sau khi về hưu ở chung một đại viện, quan hệ tương đối tốt!

Nam nữ hai nhà cũng có quan hệ rất tốt, lui tới chặt chẽ.

Đến đời cháu, nhà họ Úy có một độc đinh - Úy Nam Thừa - và cháu đích tôn nhà họ Thiên - Thiên Chỉ Dương - là bạn thân nối khố lớn lên.

Nhưng lại ngứa mắt lẫn nhau với cháu gái nhỏ của nhà họ Thiên – Thiên Ca Tuệ, một người thông minh học giỏi, được công nhận là thiên tài thần đồng; một người bướng bỉnh nghịch ngợm, là vua của lũ nhỏ trong đại viện.

Đã thế, vừa thấy mặt lập tức cãi vã.

Đoạn ngắn một:

“Thiên Ca Tuệ, anh nói em lấy tay bẩn thỉu của em ra!” Úy Nam Thừa mười tuổi mặt ghét bỏ nhìn cô bé con hai tuổi nắm chặt vạt áo cậu.

Cô bé con chớp chớp cặp mắt đen bóng như kim cương, dường như cố ý trả thù, dùng sức bôi chùi lên trên quần áo của bé trai, giọng trẻ con non nớt hừ khẽ: “Hừ! Rất giỏi! Như con gái!”

Sau đó, không quay đầu mà chân ngắn nện bước ra ngoài.

Úy Nam Thừa tức giận đến nghiến răng, quần áo mới của cậu, cứ bị chà đạp như vậy! Ghê tởm hơn chính là cô bé con nói mình như con gái!

Thô tục có thể dung thứ nhưng không thể nhẫn nhịn!



Đoạn ngắn hai:

“Mẹ, người nào đụng vào sách ở trên bàn của con? Úy Nam Thừa mười lăm tuổi mặt tức giận chạy vào phòng.

“Không có ai, à… Vừa rồi Tuệ Tuệ nói muốn tìm bản nháp.” Mẹ Nam rất bình tĩnh nói.

Úy Nam Thừa hít vào một hơi thật sâu, “Mẹ, sao mẹ có thể để cho con nhóc thối đó vào phòng của con?”

“Tiểu Thừa, Tuệ Tuệ là cô bé tốt, không cho phép nói con bé là con nhóc thối nữa.” Mẹ Nam không vui.

Úy Nam Thừa biết nhiều lời vô ích, trong lòng căm phẫn! Con nhóc thối đó có gì tốt! Tại sao ông nội, bà nội còn có ba mẹ đều thích nó như vậy?

Quả thực tức chết người đi được!



Về sau, Úy Nam Thừa quyết tâm muốn hoàn toàn thoát khỏi hỗn thế ma vương * đó, mười sáu tuổi sau thi đậu đại học Z nổi tiếng trong nước với thành tích xuất sắc, đã rời khỏi nhà ở nội trú trong trường rồi, tỷ lệ thấy con nhóc thối đó cũng ít đi rất nhiều.

(*) hỗn thế ma vương: ma vương hại đời – ví với kẻ ác chuyên làm hại nhân dân.

Mà lúc này Thiên Ca Tuệ cũng lên cấp hai rồi, cơ hội gặp mặt của hai người ít hơn, trừ nghỉ đông và nghỉ hè thỉnh thoảng gặp mặt ở nhà, gần như không xuất hiện cùng lúc.

Năm Thiên Ca Tuệ mười hai tuổi, ông nội bệnh nặng qua đời; cùng năm, ba thăng chức cục trưởng cục quản lý tài nguyên và quy hoạch đất đai, người một nhà đã rời khỏi đại viện.

Trừ mỗi lần trở về thăm ông nội Úy, Thiên Ca Tuệ rất ít khi trở về đại viện, dù sao con người khi trưởng thành, học tập chiếm phần lớn thời gian trong cuộc sống

Nói cách khác, sáu năm qua cô gần như không gặp lại Úy Nam Thừa, đã sớm quên trông anh ta như thế nào rồi.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hai người chạm mặt ở cửa bệnh viện nhưng không nhận ra nhau.
Bình Luận (0)
Comment