Sau khi Úy Nam Thừa rời đi, người vui mừng nhất chính là Thiên Ca Tuệ, cả ngày cười hì hì, nhảy nhót vui vẻ như Tiểu Tinh Linh.
Hứa Nhiêu đòi trở về mấy lần, nhưng bị Hứa Du ngăn cản.
Buổi chiều, bốn người Thiên Chỉ Dương, Hứa Du, quế bá lăng, Hứa Nhiêu đi đến sân đánh Golf ở Tam Á Hải Đường Loan Hải Trung Hải; Cốc Châu Dần và Thiên Ca Tuệ đến đảo khỉ ở Nam Loan
Thiên Chỉ Dương biết Tuệ Tuệ không có hứng thú với golf, cũng không miễn cưỡng cô, có A Dần đi với cô cũng yên tâm.
Sau khi xuống cáp treo, Thiên Ca Tuệ liền ngó đông ngó tây, “Đâu? Con khỉ đâu? Không phải ở đây là đảo khỉ sao? Sao không thấy con khỉ nào?”
“Anh thấy chắc kiếp trước em là một con khỉ, loắt choắt.” Cốc Châu Dần trêu nói.
“Vậy anh cũng không thua gì em, oa. . . . . . Anh chính là con khỉ đít đỏ kia đầu thai chuyển thế!” Thiên Ca Tuệ vừa quay đầu lập tức nhìn thấy một con khỉ đít đỏ bò về phía hai cô, vội vàng gậy ông đập lưng ông.
Cốc Châu Dần cũng không giận, cười nói: “Thì ra là Tuệ Tuệ nhìn lén qua cái mông của anh, hiểu rõ như vậy.”
Câu nói của anh lại làm cho Thiên Ca Tuệ ngượng ngùng, tức giận nhảy dựng lên, “Quỷ mới thèm nhìn lén cái mông của anh!!”
“Lúc tức giận Tuệ Tuệ thật đáng yêu, anh phải chụp một tấm đăng lên Microblogging, bảo đảm mê chết một tá lớn.” Cốc Châu Dần khoa trương móc ra chiếc Iphone 4 của anh, chuẩn bị chụp hình.
“Không cho chụp! Không có sự đồng ý của em mà anh chụp là xâm phạm quyền riêng tư!” Thiên Ca Tuệ huơ hai tay lên giành chiếc Iphone 4 trong tay Cốc Châu Dần.
“Muốn chụp! Thì chụp!” Cốc Châu Dần cũng đùa giỡn với cô như trẻ con.
Không khí không vui vừa rồi lập tức tan thành mây khói, hai người đi một vòng quanh đảo khỉ, thấy con khỉ nào liền chụp hình lại, vẻ mặt khoa trương như lần đầu thấy khỉ.
“A Dần, anh thấy con khỉ kia có giống ông chú hay không, mặt lúc nào cũng âm trầm, giống như người ta thiếu nợ chú ấy mấy triệu vậy.” Thiên Ca Tuệ chỉ vào một con khỉ mặt lạnh ngồi trên nhánh cây.
“Vậy mà cũng bị em phát hiện ra nữa à!” Cốc Châu Dần cảm khái nói.
“Cái gì?” Thiên Ca Tuệ ngây ngẩn cả người.
“Đúng là có khách hàng thiếu nợ công ty bọn anh mấy triệu, nói cũng rất phiền lòng, chẳng lẽ Nam Nam thật sự vì chuyện này mà ngày nào cũng mặt ủ mày ê, haizzz. . . . . .” Cốc Châu Dần nói như thật.
o(╯□╰)o
Còn có cái nào 囧 hơn cái này không?
Cho tới khi Úy Nam Thừa biết chuyện này thì hung hăng trừng phạt vợ yêu một trận, cho dù cô đau khổ cầu xin tha thứ, anh cũng đều thờ ơ, cho đến khi người nào đó trái lương tâm nói thật ra con khỉ kia giống Cốc Châu Dần hơn.
Lúc này mới thỏa mãn lòng tự tôn cường đại của người đàn ông nào đó, nhếch khóe môi lên ôm bà xã vui vẻ ngủ.
Cái đó tạm thời nói sau, hì hì ~~
--- ------ ------ ------ --------
Sáng ngày thứ ba, sáu người ngồi trên chuyến bay trở về thành phố W, lễ Nguyên Đán năm nay đúng là vui buồn lẫn lộn, nhưng giữa bảy người bọn họ đã có một kỉ niệm đẹp, nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại lần đến Hải Nam này, mọi người đều có vô vàn cảm xúc, cũng không biết đây là khởi đầu tốt hay xấu.
Tóm lại, đã bắt đầu.