Editor: Puck -
“Hu hu... Đau quá! Đau bụng, chân cũng đau, tôi sắp chết rồi!” Một tay Thiên Ca Tuệ đè chặt lên bụng, một tay nắm chặt ga giường, chỉ thiếu không có đau đến lăn lộn.
“Nói bậy gì vậy!” Tuy trong giọng nói có trách cứ, nhưng cũng vô cùng đau lòng, nữ sinh tới tháng đều sẽ đau thành như vậy sao?
“Hu hu... Tôi không muốn sống...” Thiên Ca Tuệ tiếp tục khóc, đau đến rất muốn đâm vào tường!
Úy Nam Thừa nghe được cau mày, vén chăn ngồi lên giường, ôm người nào đó khóc đến đáng thương vào trong ngực, để cho đầu cô tựa vào lồng ngực mình, dùng chăn che kín cô, tay phải luồn vào trong áo ngủ của cô, vừa đúng phủ lên bụng, từ từ vuốt ve.
Mới đầu Thiên Ca Tuệ còn rất xấu hổ, cho rằng chú định bắt nạt mình, nhưng ngay cả hơi sức giãy giụa cũng không có, sau phát hiện chú chỉ thuần túy muốn giúp cô xoa bụng.
Hơn nữa, thật sự có ích.
Mùi vị dễ ngửi trên người chú và nhiệt độ lòng bàn tay truyền đến để cho cô dễ chịu rất nhiều, bụng không còn đau đớn như vừa rồi, cả người cũng ấm áp.
Cứ giằng co như vậy hơn một giờ, Thiên Ca Tuệ trong mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Úy Nam Thừa nhìn dung nhan cô nhóc đang ngủ không màng danh lợi, giật giật tay phải đau nhức, sờ sống mũi cô, thật sự là một yêu tinh giày vò người!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Buổi sáng tỉnh lại, Thiên Ca Tuệ phát hiện phòng lớn như thế nhưng bên trong không một bóng người, không khỏi sờ bụng mình, tối hôm qua, hình như nằm mơ.
Chú, đối xử với cô đặc biệt dịu dàng, còn ôm cô ngủ, xoa bụng cho cô.
Sờ sờ gò má, thật nóng đó ~
Trùm chăm hồi lâu mới ý thức được một vấn đề, hôm nay không phải Chủ nhật!
Cầm điện thoại di động lên vừa nhìn: Chín giờ!
A a a! Đã trễ rồi!
Đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy trên tủ đầu giường: Tôi đã xin nghỉ giúp em, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không nên chạy loạn.
Trong lòng ấm áp vô duyên vô cớ, ngọt ngào, không ngờ, chú còn rất thân thiết đó!
Buổi trưa, Nam Xu Nhiên tự mình bưng canh gà đen táo đỏ lên lầu, “Tuệ Tuệ, bụng còn đau không? Dậy uống chút canh gà đen táo đỏ.”
“Mẹ Nam, con đỡ hơn rồi.” Thiên Ca Tuệ yếu ớt nói, sắc mặt vẫn trắng bệch.
“Đứa bé đáng thương, chuyện tối hôm qua Thừa nhi đã nói với mẹ rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, mẹ Nam làm đồ ăn ngon cho con.” Nam Xu Nhiên đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuệ Tuệ.
“Mẹ Nam, bụng của con trướng hơi, ăn không vô, uống chút canh là được rồi.” Thiên Ca Tuệ sờ bụng tròn trịa của mình.
“Bụng căng tức vậy ăn ít đi một chút, lần này tới sớm sao?”
“Vâng, tới trước năm ngày, tới tối kinh khủng nhất, tối lửa tắt đèn, lại còn đau chết đi sống lại, còn không bằng một dao giết chết con cho rồi.” Thiên Ca Tuệ dẩu môi ai oán.
“Về sau không được nói lời nói càn như vậy nữa! Trước kia mẹ con có đưa con đến bệnh viện khám không?”
“Có ạ, còn bốc vài thang thuốc bắc, đều không có tác dụng, hiện giờ con ngửi mùi đó, đều muốn ói.” Thiên Ca Tuệ cảm thấy những ngày uống thuốc bắc đúng là nghĩ lại mà kinh.
“Đứa bé đáng thương, giống mẹ Nam năm đó như đúc, trước khi mang thai Thừa nhi đều đau đến chết đi sống lại, sau khi sinh xong đứa bé thì tốt lắm.” Đều là phụ nữ, bà khắc sâu trải nghiệm khổ sở trong đó.