Phần hợp đồng này với Úy Nam Thừa mà nói không phải thiếu thì không được,
nhưng có nó lại như hổ thêm cánh, dù sao mới gia nhập vào thị trường
Trung Quốc, thêm một người bạn như thế nào cũng tốt hơn thêm một kẻ địch mạnh.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Chu Thự Quang chủ động ký hợp đồng với anh, anh thật sự hơi buồn bực, chẳng lẽ Hứa Nhiêu làm gì
đó?
Chu Thự Quang lại không nói một chữ về chuyện đêm đó, lại ý
vị mà tỏ vẻ bản thân vô cùng coi trọng tiềm lực phát triển của khoa học
kỹ thuật Úy Cốc, nguyện ý hợp tác lâu dài.
Làm một thương nhân, quả quyết không có chuyện vứt miếng thịt đã lên tới mép.
Vì vây, lập tức ký hợp đồng này.
Thế phát triển tốt đẹp mấy tháng liên tiếp khiến cho Úy Nam Thừa cũng thêm
phần coi trọng thị trường Trung Quốc, thấy vậy lần lựa chọn này cực kỳ
chính xác.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tháng sáu
đến, thi tốt nghiệp trung học mỗi năm một lần cũng lặng lẽ tới, nguyên
một nhóm học sinh lớp mười hai vung tay vung chân, kích động, gian khổ
học tập suốt mười hai năm, nay chỉ vì hai ngày mà phóng tay một lần.
Trạng thái gần đây của Thiên Ca Tuệ được gọi là buông lỏng, cả ngày cười hì
hì, chỉ lo sống phóng túng, hoàn toàn không dính tới quyển sách, theo
như cách nói của cô: Cũng không thiếu hai ngày, lại nói lúc gặp chuyện
ôm chân Phật, cũng ôm không nổi!
Buổi tối trước kỳ thi vào đại
học hai ngày, Thiên Ca Tuệ giả bộ tội nghiệp dựa vào đầu vai Úy Nam
Thừa, đầu vai cọ cọ, “Chú, tôi muốn đi xem phim.”
Úy Nam Thừa
không để ý tới tính nết đến chết không đổi của cô, nghe đã lâu, cũng
không cảm thấy xưng hô chú này có bao nhiêu khó nghe.
Giơ tay lên nhìn giờ, “Chín giờ, còn có phim gì?”
“Không chịu, tôi cứ muốn xem! Không xem tôi không ngủ được.” Thiên Ca Tuệ làm nũng ăn vạ.
“Không ngủ được?” Úy Nam Thừa cau mày, ngày mốt sẽ thi tốt nghiệp trung học, chắc cô nhóc này khẩn trương thôi.
“Ưmh, lại nói kể từ khi chúng ta kết hôn, chú đều chưa đưa tôi đi xem phim,
càng không hẹn hò, tôi rất thua thiệt!” Thiên Ca Tuệ rất tự nhiên ngồi
trên đùi chú, vẻ mặt buồn bã.
Úy Nam Thừa hơi dở khóc dở cười, rất thua thiệt?
“Được rồi.”
“Theo một tiếng “Được rồi” này, vẻ mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn suy sụp của Thiên Ca Tuệ lập tức sáng rỡ, chu môi “Chụt” một cái lên gò má Úy Nam Thừa.
Người nào đó lại chỉ vào đôi môi nói: “Hôn sai vị trí rồi, chỗ này mới đúng.”
“Ghét!” Thiên Ca Tuệ mắc cỡ đỏ bừng mặt, chạy vội đến phòng để đồ thay quần áo.
Lưu lại người nào đó cười đến hả hê, sờ gò má, rất bình tĩnh đứng dậy.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Thiên Ca Tuệ, hai người đi xem “Kungfu Panda”.
Có thể nghĩ, trong rạp chiếu phim cười ầm ĩ không ngừng, Thiên Ca Tuệ càng cười đến nghiêng ngả người, ngã trên người chú, popcorn rắc đầy người
anh, chỉ thiếu dội coca lên.
Sau khi hết phim, Thiên Ca Tuệ còn chưa đã ngứa ôm bụng cười không ngừng.
Sắc mặt Úy Nam Thừa không được tốt lắm, trên áo sơ mi đầy vết popcorn, còn
có vết nước miếng của người nào đó, quả thực thê thảm không nỡ nhìn!
“Chú, chú đừng luôn mặt băng bá như vậy! Cười nhiều lên, cười lên nhìn rất
tốt, đừng để mặt than như vậy ~” Thiên Ca Tuệ thò móng vuốt đi bóp mặt
người nào đó, dĩ nhiên là bóp không tới.
Khóe miệng Úy Nam Thừa co giật hai cái, nhóc thúi, thật sự chán sống!
Đi chưa tới hai bước.
Thiên Ca Tuệ lại bắt đầu giận dỗi, “Chú, bụng tôi cười đau, đi không được, chú cõng tôi...”
“Tôi lái xe tới, em đứng đây chờ tôi một chút.” Úy Nam Thừa cảm thấy cõng người trước công chúng là chuyện rất mất mặt.
“Không chịu, tôi muốn chú cõng tôi.” Thiên Ca Tuệ dứt khoát ăn vạ, bĩu môi đứng đó bất động.
Úy Nam Thừa nhìn ra được, tối nay Tuệ Tuệ có gì đó không đúng, lặp đi lặp
lại nhiều lần khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, xem ra bản thân mình quá
cưng chiều cô nhóc này rồi, không hề kiêng nể gì mà đòi hỏi mình.
Khẽ thở dài, khom lưng.
Thiên Ca Tuệ hưng phấn nhào đến, gò má dán lên lưng ấm áp rộng rãi của chú,
chỉ cảm thấy yên tâm khác thường, cô biết tối nay mình hơi cố tình gây
sự, nhưng đều vô tâm, vốn từ đáy lòng nóng nảy không yên.
Mà chẳng những chú không trách cô, ngược lại còn dung túng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Tối ngủ, đương nhiên giống như bạch tuộc chiếm cứ ấm áp trong ngực chú, cả đêm không mộng mị, cực kỳ yên ổn.
Úy Nam Thừa nhìn vẻ mặt ngủ yên ổn của người trong lòng, tình cảm dịu dàng đầy trong mắt, đặt lên trán cô một nụ hôn ngủ ngon êm ái.
May mà trời tốt đẹp, hai ngày bảy và tám tháng sáu đều mây đen giăng đầy, nhưng không mưa, rất thoải mái.
Thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, Thiên Ca Tuệ thở phào nhẹ nhõm thật dài, cuối cùng được giải phóng!
Ra khỏi trường thi, các bạn học tụm năm tụm ba nhiệt tình thảo luận đề thi và đáp án.
Thiên Ca Tuệ vẫn đang suy nghĩ có cần gọi điện thoại cho chú để chú đến đón
mình không, đột nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau, bị sợ đến cô giật
nảy mình.
“Tuệ Tuệ, tối nay bạn học lớp chúng ta hẹn đến ‘Đế Oanh’ hát karaoke, không cho cậu chạy trốn đó.”
“A Thịnh, cậu có biết cậu vừa hù dọa chết người không!” Thiên Ca Tuệ tức
giận lườm nam sinh sau lưng, mỗi lần nhóc thúi này đều xuất hiện giống
như âm hồn.
Cha Trâu Thịnh và cha cô đều là đồng nghiệp trong
cục, lại ở sát vách, cho nên hai người biết nhau từ nhỏ, quan hệ thân
thiết như tri kỷ, cũng là bạn nam duy nhất trong trường học biết cô kết
hôn.
“Cái này cũng có thể hù dọa cậu? Trái tim cậu trở nên yếu ớt từ khi nào vậy?” Trâu Thịnh trêu ghẹo.
“Ngứa da đúng không!” Thiên Ca Tuệ nhe răng nhếch miệng giơ tay định đánh cậu ta.
“Ngừng! Một đấm này của cậu rơi xuống, cánh tay tôi sẽ đau đến mấy ngày, tôi
tới nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu, tối nay tuyệt đối không cho phép
cậu không đến!” Giọng Trâu Thịnh rất kiên định.
“Nhưng...” Thiên Ca Tuệ hơi chần chừ, hôm nay vừa đúng là sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô muốn trôi qua cùng chú.
“Đừng nhưng nữa, hôm nay hoàn toàn tự do, cả lớp ra ngoài mừng tự do, cậu
không biết xấu hổ mà không đến?” Trâu Thịnh không đợi cô nói xong đã
trách móc rồi.
Trong lòng Thiên Ca Tuệ vô cùng rối rắm, cấp ba có một tập tục, gần như mỗi một lần sau khi học sinh thi tốt nghiệp cấp ba xong cũng sẽ ra ngoài ăn mừng giải phóng tự do, nhưng vừa vặn hôm nay
là sinh nhật mình...
Cuối cùng, Đổng Yên còn kề vào lỗ tai nói
một câu, “Mỗi ngày cậu đều sớm chiều chung đụng với chú, cùng giường
chung gối, lại không bỏ ra được mấy giờ đến cùng chúng tớ, trọng sắc
khinh bạn! Thật quá đáng!”
Thiên Ca Tuệ rất 囧, sao Yên nhi nói giống như oán phụ vậy, có kinh khủng như vậy sao?
Vậy cũng được, để chứng minh Thiên Ca Tuệ cô trọng bạn khinh sắc, tối nay cô quyết định ra ngoài vui hết mình với các bạn học.
Lấy điện thoại di động ra nhắn một tin cho chú: ‘Chú, buổi tối bạn học cả
lớp định đi ra ngoài chơi, tôi có thể về trễ một chút.’
Tin nhắn trả lời nhanh chóng đến: ‘Ừ, đừng chơi quá muộn, ở đâu?’
‘Đế Oanh.’
‘Mười giờ về nhà, tôi đi đón em.’
Thiên Ca Tuệ nhìn tin nhắn, trong lòng ngọt ngào.
Trâu Thịnh đã sớm đặt trước phòng bao trong Đế Oanh, phòng bao xa hoa 5101 lớn nhất, tráng lệ, đầy đủ thiết bị.
Khoảnh khắc khi đẩy cửa ra, trong phòng tối đen như mực, Thiên Ca Tuệ hơi buồn bực, chẳng lẽ đèn hư? Hay đi nhầm phòng?
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”
Đột nhiên, trong phòng có ánh sáng rồi, trong tay mỗi người đều cầm một cây nến, hát khúc ca sinh nhật.
Hốc mắt Thiên Ca Tuệ đã ươn ướt, không trách được a Thịnh đòi mình nhất
định tới, thì ra cậu ấy vẫn nhớ sinh nhật mình, còn lôi kéo các bạn học cùng cho cô một bất ngờ, rất cảm động đó ~
“Thọ tinh * đại nhân, mời thổi nến thôi.” Không biết Đổng Yên bưng từ đâu ra một chiếc bánh kem lớn, phía trên còn cắm mười tám ngọn nến.
(*) Thọ tinh: Người được chúc thọ, người được sinh nhật.
Thiên Ca Tuệ phồng miệng thổi một hơi tắt mười tám ngọn nến, “Cám ơn mọi
người cho tớ một sinh nhật ý nghĩa như vậy, tớ nhất định vĩnh viễn nhớ
ngày hôm nay.”
Mọi người cũng rối rít thổi tắt nến trong tay, ánh đèn sáng lên.
“Cô ngốc, chỉ có thể nói cậu may mắn, vừa vặn hôm nay là sinh nhật, cũng
đừng chảy nước mũi, khó coi chết được.” Trâu Thịnh đứng bên cạnh cười
như lưu manh.
“Nhóc thúi! Đừng cho cậu chút ánh sáng mặt trời thì chói lọi!” Thiên Ca Tuệ móc một đống bơ trét lên người cậu ta.
“Này! Mọi người nhanh chóng ra tay, bôi lên người thọ tinh, nhìn xem cô ấy
còn dám đắc chí hay không.” Trâu Thịnh vừa tránh vừa la ầm lên.
Vì vậy, người cả phòng chơi trận chiến bơ, trên tóc, trên mặt, trên cổ,
trên quần áo, trên cánh tay, toàn bộ đều dính bơ ngọt ngấy.
...
Cuối cùng Thiên Ca Tuệ ôm đầu kêu to cứu mạng, bôi nữa cô sẽ gọi kiến tới rồi, cô không muốn bị kiến kéo đi!
Tình hình vô cùng hỗn loạn, tất cả mọi người huyên náo tưng bừng, lớp trưởng càng hào phóng mà gào lên: “Vì kết thúc cuộc sống cấp ba khổ sở của
chúng ta mà cạn chén!”
Vì vậy, hơn bốn mươi nam sinh nữ sinh đồng loạt nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Có lẽ vì phát tiết, mọi người uống rất nhiều hát hết sức, cho dù là khàn
giọng gào to; hay gào khóc thảm thiết; hay vừa nhảy vừa hát, đều vô cùng chân thật.
Tối nay Thiên Ca Tuệ vui mừng khác thường, ý vị theo
sát người ta cụng rượu, bia từng ly vào bụng, thiêu đốt bên má cô đỏ
bừng, ngay cả bước chân cũng hơi lảo đảo.
Kim đồng hồ bất tri bất giác đi qua mười giờ, cô lại không hề cảm giác, còn hưng phấn ở đó vung quyền với Bùi Phóng.
Úy Nam Thừa nhìn bó lam sắc yêu cơ to ở chỗ bên cạnh tài xế, trong lòng
rất ngột ngạt, cô nhóc thúi lại không nhận điện thoại, đã nói mười giờ
đi đón cô về nhà, giờ thật oách, cho anh leo cây!