Editor: Puck
“Cũng nhanh thôi, chỉ có điều về sau...” Nam Xu Nhiên ghé vào bên tai con dâu nói mấy câu.
Thiên Ca Tuệ nghe xong gò má ửng hồng, rất thẹn thùng, nhưng vẫn hơi không hiểu.
Buổi tối, Thiên Ca Tuệ nằm trên người chú, nghi ngờ hỏi: “Cái gì là mang mũ?”
“Ai nói với em điều này?” Mặt Úy Nam Thừa đen sì.
“Mẹ Nam, mẹ nói không mang mũ sẽ mang thai.” Thỏ trắng nhỏ trả lời rất thành thực.
“Mang thai?”
“Đúng vậy, mang thai có thể sinh con, sinh xong con nít sẽ không đau bụng nữa.”
“Cũng do mẹ nói với em?” Mặt Úy Nam Thừa đen sì lần nữa, thì ra mẹ quá mong bồng cháu rồi, không trách được lần trước Tuệ Tuệ nói muốn sinh con, thì ra có điển cố này.
Gật đầu, “Bác sỹ cũng đã nói, cho nên, người ta muốn thử một chút chứ sao! Mỗi lần tới cái đó, tôi đều đau muốn chết.” Thiên Ca Tuệ tức giận nói.
“Mỗi lần đều đau như vậy?” Sau khi biết Tuệ Tuệ đau bụng kinh lần đó, Úy Nam Thừa cũng coi như có chỗ hiểu rõ, nếu mỗi lần đều đau thành như vậy, thật sự muốn mạng.
“Ừ.” Thiên Ca Tuệ rất trịnh trọng gật đầu, lại nghĩ tới điều gì, “Chú, buổi chiều a Dần chat video với tôi, nói muốn tôi tới Manhattan chơi.”
“Em muốn đi không?”
“Muốn, ba tháng nghỉ hè tôi còn muốn ra ngoài đi du lịch đấy.”
“Vậy chờ hết thời gian bận rộn này, anh sẽ dẫn em đi Manhattan, tiện thể đi Dubai hưởng tuần trăng mật?” Úy Nam Thừa cười đến không có ý tốt.
“Hưởng tuần trăng mật?” Trong lòng Thiên Ca Tuệ dâng lên ngọt ngào, quấn quanh đáy lòng.
Nhìn gương mặt thẹn thùng và tròng mắt ướt nhẹp của Tuệ Tuệ, bụng dưới của Úy Nam Thừa dâng lên luồng nóng ran, chính ác không lầm hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy đặn của cô, dây dưa, chơi đùa, đầu lưỡi cùng múa.
Càng thêm thuần thục, cởi quần áo của cô, khi gặp phải cự tuyệt, dịu dàng an ủi: “Không phải nói muốn sinh con sao? Không cởi hết quần áo sao sinh được con?”
Vì vậy, thỏ trắng nhỏ đáng thương lại bị ăn sạch sành sanh lần nữa, mà lần này cô hoàn toàn tỉnh táo, cũng chân thật cảm nhận được cảm giác bị lấp đầy phong phú và sung sướng.
Để cho cô buồn bực nhất, thì ra tác dụng của lạp xưởng là như vậy, từ nay về sau, cô nhìn thấy lạp xưởng sẽ rẽ sang lối khác, bởi vì sẽ luôn khiến cho cô nghĩ đến thứ đồ gian ác.
18 tuổi lễ thành nhân, hóa ra tồn tại như vậy.
Theo như lời Yên nhi nói, cô, phá thân rồi...
Ngày mai phải nghiên cứu thảo luận với Yên nhi, không phải nói rất đau sao? Rõ ràng không đau, còn rất thoải mái, thoải mái đến mức cô hừ hừ a a, sau đó chú vận động càng thêm mãnh liệt...
Sau khi Đinh Như biết rốt cuộc con gái và con rể có tính phát triển thực chất, cả ngày mặt mày hớn hở, cục cưng cuối cùng thông suốt, không bao lâu, cháu ngoại nhỏ của bà sẽ ra rồi, suy nghĩ một chút đều cảm thấy rất tốt đẹp.
Hôm nay, Thiên Ca Tuệ vừa về đến nhà, mẹ đã ôm cô hỏi không ngừng, “Giữa con và Thừa nhi va chạm ra tia lửa tình yêu khi nào?”
“Trước đó Thừa nhi từng có phụ nữ khác sao?”
“Bây giờ không phải nó chỉ thích mình con sao?”
....
Ví dụ như thế, vân vân.
Hỏi đến Thiên Ca Tuệ đau cả đầu, khi nào thích chú, cô cũng không rõ? Có lẽ lúc chú xoa bụng mình? Có lẽ lúc chú dạy phụ đạo cho cô? Có lẽ là sớm hơn trước đo? Về chú có từng có có phụ nữ khác hay không, cô chưa từng hỏi cũng không biết, chắc chị Hứa xem là vậy.
Xem ra mình phải tìm cơ hội nói rõ ràng với chị Hứa mới được, phiền quá à! Ban đầu tại sao mình lại nói khẳng định như vậy? Hiện giờ không phải họa từ miệng sao?
Haizzz...
Khi cô đang ôm gối nghĩ lung tung, Trâu Thịnh tới nhà tìm cô rồi.
“Tuệ Tuệ, không đi ra ngoài chơi sao? Trưa ngày mốt ở sân bóng rổ trường trung học Bùi Ưu sẽ có một trận đấu với Lam Cầu, cậu đến không?” Trâu Thịnh hiện giờ vẫn là chủ lực của đội bóng rổ, trước kia trong mỗi trận bóng rổ, Tuệ Tuệ đều đi cổ vũ cho anh.
“Dĩ nhiên! A Thịnh cậu đánh Lam Cầu thật tốt, hơn nữa khi hết sức chăm chú ném banh vào rổ là lúc đẹp trai mê người nhất.” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt nói.
“Vậy, cậu thích tớ... Như vậy sao?” Trâu Thịnh cẩn thận hỏi, anh không hy vọng làm hỏng tình bạn mười mấy năm qua với Tuệ Tuệ.
“A... Tớ đương nhiên thích cậu, cậu là anh em tốt nhất của tớ chứ sao! Từ nhỏ chơi bùn chung với nhau lớn lên tình bạn vĩnh viễn sẽ không thay đổi!” Thiên Ca Tuệ vỗ móng vuốt lên bả vai Trâu Thịnh, cười tươi sáng như ánh nắng.
Trong lòng Trâu Thịnh lướt qua khổ sở, thì ra cho tới bây giờ Tuệ Tuệ chỉ coi anh là anh em, xem ra sau này bản thân mình nên thật sự cắt đứt ý niệm này.
Bạn bè, là từ ngàn vàng khó mua.
Đối ngược với Thiên Ca Tuệ ngày ngày ngọt ngào, tâm tình Hứa Nhiêu vẫn phiền não không chịu nổi, ngay cả người nhà của cô cũng cảm thấy, anh trai Hứa Du luôn là người có tâm tư kín đáo, cũng hiểu ý định của em gái mình.
Ăn xong cơm tối, anh gõ cửa phòng em gái, chuẩn bị tâm sự một chút với con bé.
“Anh, tối nay anh không ra ngoài hẹn hò?” Hứa Nhiêu biết gần đây anh trai luôn bị cha mẹ ép ra ngoài xem mắt những danh môn thục nữ kia.
“Tối nay không đi, mỗi ngày làm chuyện lặp đi lặp lại, cũng rất mệt mỏi, còn không bằng nghỉ ngơi hai ngày.”
Hứa Du nói chuyện thích lượn vòng quanh.
“Anh, ánh mắt của anh cũng quá cao đi, anh chưa từng để mắt đến những danh môn thục nữ mẹ giới thiệu cho sao?” Hứa Nhiêu vẫn rất quan tâm đến chuyện lớn của anh trai ruột mình.
“Chuyện của anh sẽ tự giải quyết. Em nói một chút đi, gần đây công việc có thuận lợi không?” Hứa Du dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Công việc hoàn hảo. Anh, em đã không còn là Hứa nhị tiểu thư mềm yếu trước kia rồi, em đang cố gắng để bản thân xứng với anh ấy hơn, nhưng vì sao anh ấy lại không nhìn thấy? Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, cần gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có thân hình, muốn học vấn có học vấn, cô nhóc thúi đó không hề làm gì lại dễ dàng chiếm được trái tim anh Thừa, anh nói đi, đây là tại sao?” Hứa Nhiêu nắm chặt quần áo.
“Nhiêu Nhiêu, có một số việc không thể miễn cưỡng, bốn năm trước em nên hiểu.” Hứa Du đau lòng nói, em gái mình quá đầu óc, rõ ràng rất ưu tú, nhưng vẫn trói buộc mình, chỉ vì một người mà sống, vốn không đáng.
“Không, em không cam lòng, bốn năm trước đây em quả thật không xứng với anh Thừa, nhưng bây giờ em đã đi theo bước chân anh ấy, có thể coi như tay trái tay phải của anh ấy, tại sao anh ấy không nhìn thấy em?” Khổ sở trong mắt Hứa Nhiêu nhìn một cái không sót thứ gì.
Hứa Du thở dài, tình yêu, thật sự là một thứ mệt nhọc!
“Anh, nếu không anh theo đuổi Tuệ Tuệ đi, không phải cô ta rất thích anh sao, hơn nữa cô ta đã nói cô ta và anh Thừa chỉ ước hẹn kết hôn một năm, đến lúc đó bọn họ sẽ không hề có quan hệ gì.” Hứa Nhiêu giống như kẻ chết đuối bắt được một cọng cỏ cứu mạng.
“Nhiêu Nhiêu, anh không hy vọng nhìn thấy em vì một người vốn không yêu mình mà mất đi chính mình, anh càng hy vọng em có thể lấy được hạnh phúc của mình.” Hứa Du cảm thấy em gái không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa, hơn nữa Tuệ Tuệ là một cô gái tốt, anh không thể vì ích kỷ mà tổn thương cô ấy.
“Anh, có phải các anh có chuyện gì giấu em không, tại sao trí nhớ năm lớp mười hai của em đứt quãng, luôn không nhớ hoàn toàn? Chẳng lẽ bản thân em xảy ra chuyện gì sao?” Hứa Nhiêu đột nhiên hoài nghi có phải cô đã quên lãng chuyện gì quan trọng vào năm lớp mười hai ấy không.
Trong mắt Hứa Du thoáng qua vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ Nhiêu Nhiêu nhớ ra chuyện gì rồi sao? Ngay sau đó quả quyết lắc đầu, chuyện năm đó Nhiêu Nhiêu vĩnh viễn không cần nhớ lại là thỏa đáng với con bé.
Bốn người bọn họ cũng đã sớm đạt thành quan điểm nhất trí, sẽ không bao giờ nói nữa, sẽ để cho nó theo gió bay đi, vĩnh viễn thành tro bụi.
Trong lòng Hứa Nhiêu vẫn hơi nghi ngờ, hình như cô còn mất một đoạn trí nhớ rất quan trọng, nhưng cho dù cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, lúc nghĩ quá sâu thì đầu bắt đầu đau, đau đớn giống như nổ tung ấy khiến cho cô không thể không dừng nhớ lại.
Phản ứng này càng làm cho cô thêm kiên định anh trai nhất định có chuyện gạt mình.
“Nhiêu Nhiêu, trong tình yêu không có ai có lỗi với ai, chỉ tiếc em gặp không đúng người, lùi một bước trời cao biển rộng, anh hy vọng em có thể hiểu đạo lý này.” Hứa Du sờ đầu em gái giống như hồi bé, đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Không, anh Thừa chính là ông xã của cô, cô sẽ không tính sai, cũng không cho phép mình tính sai! Hứa Nhiêu dữ tợn ngẫm nghĩ.
Vốn trong bốn năm học ở Canada, cô một lòng mơ ước sau khi việc học hoàn thành về nước anh Thừa sẽ một lần nữa tiếp nhận cô, yêu cô.
Nhưng mà, hôm nay tất cả đều thành bọt nước, lại bị con nhóc thúi Tuệ Tuệ đó nhanh chân đến trước rồi, nó có bản lĩnh gì đáng giá để anh Thừa dạy phụ đạo cho!
Không có gì hơn thủ đoạn đê tiện làm nũng giả bộ đáng yêu nhận được đồng tình!
Nhớ lại nụ cười nơi khóe mắt anh Thừa trong những ngày qua, cô lại càng thêm hận Tuệ Tuệ, con nhóc thúi! Dám lừa gạt cô!