Editor: Puck
Cao thủ tình trường? Mặt Úy Nam Thừa rất O(╯□╰)o, nhìn anh giống cao thủ tình trường như vậy sao?
“Em có thể nói yêu đương với anh.” Tính tình Úy Nam Thừa cực tốt an ủi vợ yêu.
“Như vậy em vẫn còn rất thiệt thòi!” Thiên Ca Tuệ cảm giác tuổi thanh xuân tốt đẹp của mình cứ bị vùi chôn vào trong phần mộ hôn nhân như vậy, rất tiếc nuối!
“Gả cho anh em rất thiệt thòi sao?” Úy Nam Thừa đen mặt hỏi, cưới một cô nhóc thúi mơ hồ như vậy không biết người nào thiệt thòi.
Mắt thấy sắc mặt Thừa Thừa càng ngày càng đen, Thiên Ca Tuệ hơi sợ rụt đầu lại, hung dữ cái gì mà hung dữ, vốn chính là rất thiệt thòi, nhưng cô quả thật không có can đảm nói ra khỏi miệng.
“Không có.” Che giấu lương tâm mở miệng, “Vậy bạn gái trước kia của anh như thế nào? Chẳng lẽ chính là chị Hứa?”
“Không phải.” Úy Nam Thừa hình như không muốn nói thêm về bạn gái mối tình đầu, vẻ mặt lạnh nhạt ngậm miệng không nói.
Thiên Ca Tuệ bíu môi, không nói thì thôi! Ai mà thèm!
Buông tay ôm cánh tay Úy Nam Thừa ra, giận dỗi một minh đi về trước.
“Tuệ Tuệ, đã từng xảy ra một số chuyện không được tốt, cho nên anh không muốn nhắc đến cô ấy, huống chi những thứ kia chỉ là quá khứ, hiện giờ anh chỉ có em, cũng sẽ không nghĩ đến bất kỳ người nào khác, em phải tin tưởng anh chứ?” Giọng trầm thấp của Úy Nam Thừa truyền đến từ phía sau.
Thiên Ca Tuệ khẽ dừng bước, nhưng không thấy mở miệng nói chuyện cũng không xoay người, cô hiểu mỗi người đều có quá khứ, chú cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, nếu không có quá khứ thật sự không thể nào.
Chỉ có điều... Cô thật sự hơi để ý chút xíu đến việc chú ngậm miệng không nói, ngược lại nếu như cú nói cô gái kia dịu dàng xinh đẹp hơn cô hoặc còn điêu ngoa tùy hứng hơn cô... Trong lòng cô cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Bởi vì chỉ có rất độ lượng nói quá khứ ra mới thật sự phóng khoáng, còn biểu hiện của chú như vậy là bởi vì không buông tay sao?
Thiên Ca Tuệ mười tám tuổi lần đầu tiên cảm thấy nhức đầu vì tình yêu, cô đã từng thấy tình yêu của Bùi Phóng và Yên nhi, hai người tốt đến khiến cho cô và Cầu Cầu hâm mộ, còn nhớ rõ Yên nhi miêu tả câu thổ lộ của Bùi Phóng cùng cô ấy: “Không phải gió thổi, không phải cờ bay, em có thể nghe thấy lòng của anh đang động.”
Người đàn ông xấu hổ dịu dàng như Bùi Phóng lại cũng có thể nói ra lời tâm tình văn học và ngứa ngáy như vậy, sao lại không khiến người ta hâm mộ, có lẽ tình yêu chính là gặp đúng người, làm chuyện mình thích.
Cô đột nhiên nghĩ đến bông tai hột xoàn màu xanh ngọc kia, đại khái một chiếc khác chính là đưa cho bạn gái mối tình đầu của anh rồi, không ngờ chú còn có lúc lãng mạn như vậy, kết hôn hơn nửa năm nhưng hình như anh chưa từng tặng quà cho cô, trừ một bó to hoa hồng xanh hôm sinh nhật cô ra.
Nói không ăn giấm đó là gạt người, con người một khi yêu, muốn đối phương chỉ thuộc về mình, chỉ yêu lòng mình sẽ càng thêm mãnh liệt, đều nói trong mắt người tình không được phép có nửa hạt cát, còn thật sự không phải giả dối.
Úy Nam Thừa ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Ghen thật hả?”
“Không có, em đang suy nghĩ một việc mà thôi.” Thiên Ca Tuệ không muốn thừa nhận đúng là mình ghen, không được tự nhiên tránh khỏi ngực anh.
Thân thể Úy Nam Thừa hơi cứng ngắc, Tuệ Tuệ quan tâm đến chuyện anh từng có một bạn gái mối tình đầu như vậy sao? Lại nói đây cũng là chuyện rất bình thường, anh nói tất cả đã là quá khứ, bây giờ mình chỉ để ý một mình cô còn chưa đủ sao?
Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, từ khi kết hôn tới nay lần đầu tiên chiến tranh lạnh.
Cốc Châu Dần nhìn thấy có gì không đúng, sao đi ra ngoài một chuyến, Nam Nam và Tuệ Tuệ đối diện không nhận nhau đây?
Không phải chứ, một khắc trước còn là vợ chồng son ngán chết người, hai vợ chồng lại cãi nhau? Anh thật tò mò rốt cuộc là vì sao?
“Sao vậy? Hôm nay thay đổi tâm tình? Không nhàm chán một chỗ, chuyển thành cãi nhau?” Cốc Châu Dần cười híp mắt hỏi.
“Câm miệng!”
“Chuyện không liên quan đến anh!”
Hai người gần như đồng thanh nói.
“Wow... Mùi thuốc súng nồng nặc! Tuệ Tuệ, nói cho anh biết, có phải Nam Nam bắt nạt em không? Anh giúp em hả giận?” Cốc Châu Dần ngồi sang bên cạnh Thiên Ca Tuệ hỏi.
“A Dần, ở đây có phòng khách không?” Thiên Ca Tuệ tội nghiệp dán vào bên cạnh người đàn ông có cặp mắt lưu ly.
“Đương nhiên là có...” Cốc Châu Dần rất khẳng định gật đầu.
“A Dần, phòng khách đã lâu không quét dọn, đều nấm mốc rồi, buổi tối tôi với cậu ngủ chung.” Úy Nam Thừa không đợi a Dần nói xong đã trách móc rồi.
Cốc Châu Dần rất muốn nói: Có nữ giúp việc quét dọn phòng khách mỗi ngày, đảm bảo sạch sẽ không một hạt bụi và mùi dơ bẩn, nhưng mà e ngại ánh mắt mang ý cảnh cáo nồng đậm của Nam Nam, đành nhịn lại.
“Vậy tôi ngủ trên ghế sa lon!” Thiên Ca Tuệ cũng cương lên.
“Buổi tối trong phòng khách rất trống trải.” Úy Nam Thừa bổ sung một câu.
“A Dần, vậy em ngủ chung với anh.” Thiên Ca Tuệ lắc lắc cánh tay Cốc Châu Dần, nói đến đáng thương.
“Phụt ~” Cốc Châu Dần bị sặc lần nữa, ngủ chung với anh, Nam Nam sẽ lập tức cầm dao giết anh rồi!
Rốt cuộc là nguyên gì khiến cho hai vợ chồng son muốn náo loạn phân phòng ngủ, đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi!
Úy Nam Thừa xụ mặt nói: “Em ngủ phòng anh, anh và a Dần ở một phòng.”
“Không cần! Tôi vừa nghĩ tới trên giường kia có phụ nữ khác từng ngủ, tôi đã cảm thấy chán ghét!” Thiên Ca Tuệ tức giận kêu lên.
“Em nói gì?” Úy Nam Thừa cũng bị chọc giận, hình như hôm nay cô nhóc thúi uống lộn thuốc!
Cốc Châu Dần như có điều suy nghĩ nhìn hai người, thì ra Tuệ Tuệ ăn dấm chua? Nam Nam cũng thật là, phụ nữ cần dỗ dành, so sánh âm thanh lớn hơn thì làm được cái gì! Chỉ biết hoàn toàn ngược lại.
“Tôi nói...” Thiên Ca Tuệ vừa chuẩn bị nói chuyện lại bị Cốc Châu Dần kéo ống tay áo, chắc do dùng sức quá mạnh, cổ áo bị rách ra, cánh tay non mềm trắng trẻo bên trong lộ ra, áo trong không ngăn được ô mai phấn hồng trên xương đòn vai, kích thích tầm mắt hai người đàn ông.
“Hu hu... Hai người đều ức hiếp tôi...” Thiên Ca Tuệ che bả vai lại chạy lên lầu như cơn gió lốc.
Lưu lại Úy Nam Thừa và Cốc Châu Dần hai mặt nhìn nhau, phản ứng kịp đầu tiên là Cốc Châu Dần, vội vàng nhảy qua sô pha, ra sức xua tay, “Tôi thật sự không cố ý, không phải cố ý, chỉ do lỡ tay thôi!”
Sắc mặt Úy Nam Thừa có bao nhiêu đen thì có bấy nhiêu, ánh mắt có thể giết người vô hình, từng bước một đi về phía Cốc Châu Dần.
“Nam Nam, tôi không làm chuyện gì khác người, cậu ta cho tôi đi, không cần dùng ánh mắt giết người như vậy nhìn tôi chằm chằm, trái tim nhỏ bé của tôi ăn không tiêu!” Cốc Châu Dần vừa nhảy vừa gào to.
“Từ nay về sau, nếu anh còn dám động chân động tay với Tuệ Tuệ, chuẩn bị nằm bệnh viện một tháng!” Úy Nam Thừa uy hiếp.
“Nam Nam, sao cậu lại nhẫn tâm như vậy! Quả thật là cực kỳ bi thảm không nhân đạo không có lòng từ bi! Khó trách, Tuệ Tuệ không để ý tới cậu!” Cốc Châu Dần mắng rất lưu loát, tiện thể thêm dầu vào lửa.
“Anh! Muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi?” Toàn thân Úy Nam Thừa bao phủ hơi lạnh như băng.
“Không có! Thật sự không có! Thật ra tôi có thể giúp cậu, Tuệ Tuệ tuyệt đối đang ghen.” Cốc Châu Dần vội vàng xua tay, gào ra tiếng lòng của mình, chỉ mong bảo vệ mình.
“Tôi đã nói với cô ấy bạn gái mối tình đầu chỉ là quá khứ, bây giờ chỉ có một mình cô ấy, cô ấy còn để ý như vậy làm gì?” Nói đến chuyện này, Úy Nam Thừa rất buồn bực.
“Cậu nói toàn bộ mọi chuyện cho Tuệ Tuệ?” Cốc Châu Dần cẩn cẩn thận thận hỏi, Nam Nam thật sự buông ra?
“Không có, tôi không nhắc tới cô ấy, tôi chỉ nhắc lại chuyện xưa sáu năm trước tôi cảm thấy không cần thiết, hơn nữa.. Người đã không còn ở đây, có gì quan trọng sao?” Tâm trạng Úy Nam Thừa rất kích động.
“Cậu có biết hay không, giữa vợ chồng khó khăn nhất chính là chân thành thẳng thắn, không cho phép có một chút khoảng cách. Hơn nữa Tuệ Tuệ chỉ là cô gái nhỏ mười tám tuổi, tình yêu không giống như chúng ta, cậu tương đương với mối tình đầu của cô ấy, hơn nữa, thoáng cái từ mối tình đầu thành ông xã, khó tránh khỏi cô ấy sẽ yêu cầu cậu nhiều hơn một chút, vừa hy vọng cậu sắm vai bạn trai vừa hy vọng cậu là ông xã yêu thương của cô ấy. Sở dĩ hy vọng có thể rõ ràng quá khứ của cậu, không hy vọng có sự khác biệt với cậu chứ sao.” Cốc Châu Dần thật đúng là người hiểu biết, nhìn thấy triệt để như vậy.
Úy Nam Thừa không nói gì, chỉ có điều nhiều lần tự ngẫm lại lời a Dần nói, chẳng lẽ thật sự là do mình làm sai?
“Nếu như cậu thật sự yêu Tuệ Tuệ, thì đừng yêu cầu cô ấy từ một phía, mà cho cô ấy không gian tự do, tuổi này của cô ấy vô cùng yêu thích náo loạn, hơn nữa còn chưa tốt nghiệp, hai người sau này đó, chịu đựng thử thách còn có thể càng nhiều.” Cốc Châu Dần lười biếng dựa vào cánh cửa, mắt như ngọc lưu ly híp lại.
A Dần nói thật đúng, mặc dù mấy tháng nay tinh cảm của anh và Tuệ Tuệ có đổi mới rất lớn, nhưng ở phương diện khác mà nói, anh vẫn chưa chân chính hiểu rõ sở thích và yêu thích của Tuệ Tuệ, dường như chưa từng chính thức quan tâm, mỗi ngày làm việc bận rộn như vậy, bỏ quên quá nhiều.
“A Dần, cám ơn anh.” Úy Nam Thừa nói rất chân thành.
“Được, vừa rồi còn muốn giết tôi, bây giờ lại cám ơn tôi, biến sắc mặt còn nhanh hơn kinh kịch!” Cốc Châu Dần làm dáng vẻ lưu manh.
Úy Nam Thừa cố nén khóe miệng co quắp mấy cái, xoay người đi lên lầu.
“Nhớ bà xã dùng để dỗ dành, so tiếng nói lớn, chỉ hoàn toàn ngược lại!” Cốc Châu Dần nói với theo sau lưng, sau đó ra cửa.