Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 94

“Vậy anh đóng vai bạn trai em được không?” Giọng Úy Nam Thừa rất buồn bã.

“Anh ở nhà ngây ngô đi, yên tâm, tôi chỉ vui đùa một chút với người ta ở trong trường học, sẽ không dẫn về nhà, anh chính là ông xã chính thức của tôi.” Cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Ca Tuệ cười đến được gọi là ngọt.

Chẳng lẽ anh có thể có bạn gái mối tình đầu, còn tôi thì không thể chơi với một bạn trai khắp nơi.

Khóe miệng Úy Nam Thừa hung hăng co quắp mấy cái, nói từng câu từng chữ: “Em, định, nuôi, nhân, tình!”

Rõ ràng rất tức giận, nhưng người nào đó giống như hoàn toàn không cảm giác thấy, “Đừng nói khó nghe như vậy! Tôi chỉ muốn trải nghiệm cảm giác tình yêu vườn trường.”

“Đi cùng anh không thể trải nghiệm cảm giác yêu sao?” Úy Nam Thừa cố nén kích động muốn đánh mông người nào đó.

“Vậy chắc chắn không giống nhau!” Đôi tay nhỏ bé của Thiên Ca Tuệ níu lấy vạt áo anh, nghiêng đầu nở nụ cười xinh đẹp, “Anh đã đồng ý với tôi, không cho quỵt nợ!”

“Anh không làm được chuyện bị cắm sừng!” Mặt Úy Nam Thừa âm trầm lửa giận khó tiêu, để cho anh tận mắt nhìn thấy Tuệ Tuệ thân thiết nói chuyện với nam sinh khác, anh một khắc cũng không chịu nổi!

“Vậy từ nay về sau anh không bao giờ được hôn tôi nữa!” Thiên Ca Tuệ thở phì phò xoay người đi, đàn ông thúi! Nói chuyện không giữ lời gì hết!

Đột nhiên, mình bị lực lớn kéo vào die,n; da.nlze.qu;ydo/nn trong ngực cường tráng có lực, ngay sau đó, miệng bị chặn lại.

“Ưmh... Trứng... Thúi...” Thiên Ca Tuệ tức giận đấm lồng ngực người nào đó, thật xấu! lại đánh lén cô!

Tất cả tương tư và yêu say đắm đều tan ra tiến vào trong nụ hôn triền miên lại thiên hồi bách chuyển *, Úy Nam Thừa gần như tham lam mà tàn sát bừa bãi mỗi một chỗ ngọt ngào và chất mật trong miệng Tuệ Tuệ, đầu lưỡi linh hoạt nhảy múa như rắn, điên cuồng mà bá đạo.

(*) thiên hồi bách chuyển: miêu tả sự xoay vòng được lặp đi lặp lại hoặc một quá trình phức tạp, còn có một cách giải thích khác nữa là đã trải qua nhiều sự khó khăn trắc trở. Cũng chỉ tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Từ chống lại ban đầu, càng về sau càng thuận theo, Thiên Ca Tuệ chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không có chút hơi sức nào, thân thể xụi lơ giống như vũng nước, nếu không phải cánh tay có lực của chú vòng quanh hông mình, chỉ sợ đã ngã xuống.

Chuyện nam nữ ở Mỹ luôn cởi mở, cho nên cảnh này với bọn họ vốn không phải xa lạ gì, với bọn họ, hôn  môi nhiệt liệt cũng giống như ăn cơm bình thường.

Cho đến khi cảm thấy người trong lòng đã không thở nổi, Úy Nam Thừa mới lưu luyến buông cánh môi cô ra, môi đỏ mọng nõn nà đã bị anh hôn đến ướt át, nhìn thấy mà khiến bụng dưới của anh nóng ran, mặc dù Tuệ Tuệ ngây ngô, nhưng kể từ sau khi anh người thân thiết da thịt, cuối cùng vẫn nghiện hương vị đó của anh rồi.

Hai gò má Thiên Ca Tuệ ửng hồng rất xấu hổ bấm cánh tay người nào đó, “Nói không cho hôn người ta!”

“Anh không nhịn được.” Người nào đó rất vô tội mím môi.

“Ghét!” Thiên Ca Tuệ hất tay anh ra, trên khuôn mặt di3n~d@n`l3q21y'd0n ửng hồng một nửa là ngượng ngùng một nửa là ngọt ngào, cũng không quay đầu lại mà đi về phía bộ phận kiểm tra na ninh.

Úy Nam Thừa vội vã đi theo, hai người một đường cứ nửa đẩy nửa kéo mà lên máy bay.

Hành trình bay mười mấy tiếng, Tuệ Tuệ đã sớm không chịu nổi ngủ thiếp đi trên vai ông xã, tay nhỏ bé được bao bọc trong tay anh, cực kỳ có cảm giác an toàn, cảm giác tốt hơn lần đầu tiên một mình mình bay tới Newyork nhiều.

Nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của Tuệ Tuệ, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, nơi nào đó trong lòng Úy Nam Thừa mềm đi, một vòng lại một vòng, quấn quanh đầu quả tim anh, cánh tay dài duỗi ra, ôm Tuệ Tuệ vào trong lồng ngực mình, nhắm mắt lại dựa vào trên ghế ngồi, tối nay cuối cùng có thể yên tâm ngủ.

Sau khi về đến nhà, việc Úy Nam Thừa làm đầu tiên chính là đi đến nhà cha mẹ vợ nhận đòn chịu tội, nói đầu đuôi tất cả sự việc trải qua một lần.

Hai người Thiên Tùng Dịch và Đinh Như thật bình tĩnh nghe hết lời con rể nói, thật ra chẳng có gì, chỉ đánh bảo bối của mình một cái tát, thật đúng là hơi khó có thể tiêu tan, nhất là cha Thiên, giận đến đấm một đấm lên ghế sa lon.

Bảo bối nhà ông từ nhỏ đến lớn không có ai dám động tới một đầu ngón tay, vậy mà bây giờ lại bị Thừa nhi cho một cái tát, tại sao có thể không khiến cho ông tức giận?

“Cha, đúng là lỗi của con, cha đánh cha mắng đều có thể.” Úy Nam Thừa vô cùng chân thành cúi đầu sát đất nhận sai.

“Nếu Tuệ Tuệ đã tha thứ cho con, chúng ta làm cha mẹ cũng không có gì để nói, chỉ hy vọng  chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.” Đinh Như cướp lời ông xã, yêu thương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.

“Cha, mẹ, hai người yên tâm, con bảo đảm sau này sẽ yêu thương Tuệ Tuệ, bao dung Tuệ Tuệ, không tiếp tục để cho cô ấy chịu chút xíu uất ức nào nữa.” Úy Nam Thừa bảo đảm với cha mẹ vợ.

“Nam tử hán đại trượng phu, nói ra phải có cam đảm gánh chịu, chỉ nói mà không làm thì không được.” Thiên Tùng Dịch vốn là quan chức chính phủ, giọng điệu nói chuyện khó tránh khỏi ngăn nắp thứ tự.

“Cha, con hiểu rồi.” Gật đầu.

“Cha mẹ, cha mẹ không cần lo lắng, về sau  nếu anh ấy dám có lỗi với con, con sẽ bỏ anh ấy luôn!” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ thách thức trợn mắt nhìn người nào đó.

Thiên Tùng Dịch tán thưởng nhìn bảo bối lém lỉnh của mình, quả nhiên là con gái của ông, tác phong làm việc cực kỳ giống ông!

Trên trán Đinh Như chảy ra mồ hôi lạnh: Tuệ Tuệ trở nên bạo lực như vậy từ khi nào rồi hả?

Úy Nam Thừa càng thêm đổ mồ hôi điên cuồng, bỏ anh? Xem ra sau này quản bao nước thẳm non xa, nhiệm vụ của anh rất gian khổ rồi!

Qua được cửa ải của cha mẹ vợ, còn có một cửa khác càng khó hơn, đó chính là ông nội và cha, mẹ thay nhau đào tạo tư tưởng!

Sau khi biết toàn bộ quá trình, ông cụ cầm gậy đánh về phía cháu trai, vẫn là Tuệ Tuệ xông tới ngăn cản, “Ông nội, ngài đừng nóng giận, tức giận dễ dàng có hại cho sức khỏe ~ Không phải cháu vẫn rất tốt sao? Nhắc lại chuyện này cháu cũng có chỗ không đúng, cho nên hòa nhau.” Thiên Ca Tuệ ôm cánh tay ông nội làm nũng.

“Cháu nhìn xem! Tuệ Tuệ thông tình đạt lý bao nhiêu, hiền thục sáng suốt bao nhiêu! Nếu cháu còn dám bắt nạt Tuệ Tuệ, ông cho cháu đẹp mặt! Hôm nay coi như nể mặt Tuệ Tuệ tha cho cháu trước.” Ông cụ tức giận đến ria mép vẫn vểnh lên.

Tuệ Tuệ vội vàng thân thiết vỗ lưng giúp ông nội thuận khí, âm thầm lè lưỡi, cô nào có tốt như ông nội nói.

“Cháu biết.” Úy Nam Thừa rất uất ức, thật sự rất uất ức! Nhưng anh không dám không vâng lời ông nội nói, một là bởi vì bản thân mình kính trọng ông nội, hai là bởi vì ông nội bị cao huyết áp, không thể bị kích thích.

“Tuệ Tuệ còn một tháng ngày nghỉ, cháu rút thời gian hòa hợp với con bé!” Ông cụ Úy không cho cãi lại.

“Hành trình tuần trăng mật lần này không cho phép xảy ra tình huống gì!” Nam Xu Nhiên ở bên cạnh dịu dàng cười nói.
Bình Luận (0)
Comment