Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 99

Đợi khi Úy Nam Thừa tắm nước lạnh trở lại giường, Tuệ Tuệ đã hô hấp đều đều ngủ thiếp đi, vốn định cứ không đụng chạm lẫn nhau ngủ một đêm, cuối cùng quỷ nhỏ không yên phận vẫn chui vào trong ngực anh, đầu bờm xờm còn dụi dụi trong lòng anh, đôi tay càng ôm chặt hông anh, lửa mới diệt xuống lại “Vèo” cái bốc cháy.

Thấy vậy nhất định là một đêm không ngủ, bảy tháng say này làm sao có thể sống đây!

Haizzz...

Úy Nam Thừa cảm thấy cuộc sống chính là tràn đầy sắc thái giả tưởng như vậy, có quá nhiều biến đổi không biết, quá nhiều niềm vui bất ngờ, giống như bây giờ, anh vĩnh viễn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ ôm cô nhóc từng căm ghét ngủ yên bình, ngay cả khóe miệng cũng mang theo ý cười nhè nhẹ, đó chính là thỏa mãn và hạnh phúc.

Trong khoảng thời gian Hứa Nhiêu nằm bệnh viện, Thiên Ca Tuệ cũng không dám đi thăm chị ta, chỉ sợ lại chọc cho cảm xúc của chị ta kích động, chỉ van xin anh họ mang nhiều chúc phúc và quan tâm an ủi, nhìn ra được anh họ thích chị Hứa, có thể buông bỏ sao?

Sau khi xuất viện, Hứa Nhiêu theo đề nghị của cha mẹ tiếp tục ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, có lẽ, rời khỏi nơi  đây cô mới có thể sống là chính mình, cuộc sống tuyệt vời của mình.

Ngoài sân bay, Hứa Du nhìn máy bay từ thành phố W đi Canada trên trời trong xanh thu lại từng chút một thành điểm đen nhỏ trong tầm mắt, thật lòng hy vọng chấp niệm của em gái có thể tản đi theo lần tự sát này. Rời đi, có lẽ không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng có thể cách xa một số người và sự việc, dần dần quên lãng, xa lánh, bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Trong lòng bỗng dưng xẹt qua một bóng dáng đẹp đẽ, khóe môi nhạt nhẽo nâng lên, mình vốn không nên hy vọng xa vời, cần gì mua dây buộc mình, trong biển người mênh mông này nhất định sẽ có một người chân chính thuộc về mình.

Khẽ thở dài, đi về phía chiếc Lamborghini của mình.

Thành phố W cuối tháng tám, chính là nắng gắt cuối mùa thu, trừ đêm đến sáng sớm, chính giữa trưa nóng đến người khó chịu. Hôm nay là ngày hôm sau Cầu Cầu từ New Zealand trở về, ba người bạn tốt tách ra sau hai tháng gặp lại một chỗ, dĩ nhiên nhiệt tình ôm hôn một chỗ, tố nỗi khổ tương tư lẫn nhau, vẫn liên hoan chỗ cũ.

“Wow, Cầu Cầu, hai tháng không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp nha!” Thiên Ca Tuệ hưng phấn ôm bạn tốt gào không ngừng.

“Thân ái thôi đi, bây giờ cậu là phụ nữ có thai! Đừng nhảy nhảy nhót nhót dọa người như vậy có được không? Trước khi ra cửa chồng cậu đã ngàn căn vạn dặn tớ nhất định để ý cậu!” Đổng Yên vội vàng đè Tuệ Tuệ đang nhảy như bọ chó.

Một khắc trước khuôn mặt Thiên Ca Tuệ còn sáng rỡ như ánh mặt trời, lúc này lập tức xụ xuống, chống cằm buồn bã trừng mắt liếc Đổng Yên, “Phụ nữ có thai nên ngồi yên sao? Mỗi ngày ăn nghỉ ăn, tớ sắp biến ra bệnh rồi!”

“Còn có thể đi dạo, thường xuyên hoạt động một chút cũng tương đối tốt cho đứa bé.” Hạ Lan Thu khẽ nhấp một ngụm trà sữa.

“Phụt ~” Đổng Yên rất không có hình tượng phun, khiến hai người bên cạnh tỏ vẻ mê man nhìn cô, nhất là Hạ Lan Thu: tớ nói gì sao?

Tuệ Tuệ phản ứng lại sau hai phút, tay run run chỉ, mặt xem thường nhìn Đổng Yên, “Có câu nói ‘Ba ngày không thấy, phải lau mắt mà nhìn’, tớ lại lần nữa được biết cậu! Cô gái có tư tưởng xấu die~nda4nle^qu21ydo^n xa! Trong kỳ nghỉ hè nhất định đã cuốn ga giường lăn lộn nhiều với người khác!”

“Nào có! Chúng tớ còn lâu mới đến mấy lần!” Đổng Yên cãi lại.

“Cái gì? Còn lâu mới đến mấy lần? Bùi Phóng thật sự nhẫn tâm ra tay độc ác với cậu nụ hoa chưa nở! Quả thật không khác cầm thú! Nói ăn là ăn!” Thiên Ca Tuệ tức giận kêu lên.

“Tuệ Tuệ, cậu lừa tớ nói!” Hai má Đổng Yên rực rỡ như ráng chiều, lắc lắc tay không thuận theo rồi.

“Cái gì gọi là tớ lừa cậu nói? Rõ ràng chính cậu tự nói ra!” Thiên Ca Tuệ tức giận trợn trừng mắt nhìn cô ấy.

“Khụ... Khụ... Yên nhi, cậu và Bùi Phóng thật sự... Cái đó.” Hạ Lan Thu là người duy nhất trong ba người không có bạn trai, cho nên khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng.

Đổng Yên mắc cỡ ngay cả đuôi mắt cũng ánh lên đỏ ửng, gật đầu, “Có một lần khi chúng tớ dọn nhà, mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi, sau đó, không kiềm chế được...”

“Không kiềm chế được? Đây tuyệt đối là lấy cớ! Vốn tớ còn tưởng rằng Bùi Phóng là chính nhân quân tử, nhất định sẽ bảo vệ cậu đến đêm tân hôn, không ngờ cũng là tên quỷ mặt người dạ thú!” Thiên Ca Tuệ tức giận giơ quyền lên.

Hạ Lan Thu mím môi không lên tiếng, Đổng Yên nóng nảy, “Không phải như các cậu tưởng tượng! Thật ra thì trước kia a Phóng nghĩ vậy, nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì! Đừng nói nữa, Bùi Phóng nhà cậu cũng là sói xám lớn khoác da dê!” Ở trong lòng Thiên Ca Tuệ, hình tượng die nda nle equ ydo nn của Bùi Phóng vẫn vô cùng tốt, thư sinh dịu dàng khiêm tốn lịch sự, làm chuyện gì cũng tao nhã lễ độ, nói chuyện cũng như gió xuân làm người ta thoải mái, trừ gia đình không tốt còn ngoài ra tất cả đều gần như hoàn mỹ, nhưng mà...

Hành động ăn hết Yên nhi của anh hoàn toàn phá vỡ ấn tượng tốt về anh của Thiên Ca Tuệ, thì ra cõi đời này đàn ông thuần khiết còn quá ít!

“Tuệ Tuệ, chẳng lẽ chú nhà cậu chính là con sói xám lớn, mỗi đêm trời tối đều cuốn ga giường với cậu? Cũng đúng! Không lăn ga giường sao có thể mang thai cục cưng đây?” Đổng Yên cười đến được gọi là hèn mọn.

Một ngụm nước ngậm trong miệng Thiên Ca Tuệ thiếu chút nữa phun ra, đây là suy luận gì? Lại nói cô và chú đã kết hôn rồi, cuốn ga giường cũng là nghĩa vụ hợp pháp giữa vợ chồng!

“Đồ chết bầm kia! Tớ kết hôn, cậu lại chưa kết hôn! So với tớ cái gì mà so, lại nói mang thai cục cưng cũng là tớ tự nguyện, đến lúc đó tớ là người mẹ trẻ tuổi nhất rồi, hừ!” Thiên Ca Tuệ hừ hừ  lỗ mũi.

“Khụ...” Hạ Lan Thu ở bên cạnh che miệng kho khan, hai cô nhóc này đều nói những gì đâu? Không biết người chung quanh nhìn bọn họ bằng ánh mắt rất quái dị sao?

“Nhỏ giọng một chút! Cầu Cầu còn là nụ hoa chưa phá trinh duy nhất trong ba chúng ta, nói quá rõ ràng sẽ khiến cậu ấy xấu hổ ~” Đổng Yên cười đến gian xảo.

“Phì ~” Thiên Ca Tuệ bị chọc cho ôm bụng cười lăn lộn, hình tượng cực kỳ thiếu lễ độ.

Trên mặt Hạ Lan Thu viết đầy 囧 và khó chịu! “Đổng Yên! Cậu còn đắc chí hả?”
Bình Luận (0)
Comment