Cực Đạo Hoa Hỏa

Chương 43

CHƯƠNG 45 CHIẾN SỰ 677 TRIỆU TẬP KHẨN CẤP.

Lâm Phong ngồi trên bậc thang trước cửa phòng học, miệng ngậm nhánh cỏ, buồn chán muốn chết. Qua một hồi lâu cậu mới quyết tâm từ trong túi áo lấy ra điếu thuốc cuối cùng, châm lửa.

‘’Đêm nay lại mất ngủ rồi.’’ Lâm Phong không phải không có phiền muộn thở dài. Trong căn cứ không có cửa hàng bán rượu với thuốc lá, muốn mua mấy thứ này chỉ có thể chờ lúc tắt đèn, bay qua tường cao, lẻn vào phòng thường trực, chạy hơn 40km đường rừng mới có thể đến được cửa hàng gần nhất. Không có học viên nào đủ can đảm làm việc này mà ngay cả huấn luyện viên cũng rất miễn cưỡng, cho nên cách tốt nhất chính là mua vài bao thuốc lá, tàng trữ cất giấu sẵn mấy chai rượu.

Khói thuốc lá lượn lờ bốc lên, nicotin tràn ngập thần kinh, đột nhiên phía sau cậu truyền đến tiếng bước chân, từng chút từng chút đến gần, dừng lại sau lưng cậu.

Lâm Phong không quay đầu lại: “Anh tới làm gì?”

La Ký vòng qua bên người cậu, ngồi xuống, không trả lời, chỉ quay đầu tỉ mỉ nhìn chằm chằm cậu. Hắn chưa từng nhìn thấy Lâm Phong hút thuốc, lúc nhìn thấy thì có cảm giác kinh ngạc như ông bố già nhìn thấy cậu con trai mới lên trung học nhà mình hút thuốc vậy. Càng ngạc nhiên hơn là, Lâm Phong dường như còn rất quen thuộc, hai ngón tay thon dài giữ lấy điếu Manboro, cũng không biết là đã hút thuốc bao nhiêu năm rồi.

La Ký nhẫn nhịn, cuối cùng cũng nhịn không được nói: “Chưa từng thấy em hút thuốc a.’’

“Anh có nhìn thấy gì về tôi đâu.” Lâm Phong thở ra làn khói nhẹ trong không trung, thản nhiên trả lời hắn: “Những gì anh nhìn thấy, đều là giả.”

“…..Hút thuốc nhiều, có hại cho sức khỏe.’’

“Biết rõ người cùng mình đồng giường cộng chẩm là một tên nguy hiểm, lại còn là người không khống chế nổi dục vọng đàn ông thì không có tư cách nói tôi.’’ Lâm Phong nhả một làn khói, ngữ khí nhẹ nhàng lượn lờ như sương khỏi, “Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, La Ký, tất cả đã hết, ai cũng không nợ ai nữa.”

La Ký dùng loại ánh mắt gia trưởng nhìn Tiểu Lâm huấn luyện viên, “Chấm dứt tình cảm là chuyện của cả hai bên.’’

“…..Thì phải là tôi bỏ anh.’’

“Như vậy rõ ràng?”

‘’Anh không có gì đáng để tôi lưu luyến cả.’’

Lời này nói ra kỳ thật có chút lo lắng. Tiểu Lâm huấn luyện viên trải qua huấn luyện thẩm vấn chuyên nghiệp, biết rằng nếu trong đầu nghĩ một đằng lại nói một nẻo thì vì mạch máu trong mũi phình ra mà mũi sẽ to thêm vài milimet, mắt thường sẽ không nhìn ra biến hóa nhưng cậu vẫn nhịn không được mà đưa tay lên sờ sờ chóp mũi.

La Ký lơ đễnh, ngược lại còn nhích lại gần thêm một chút, cười hỏi: ‘’Vì sao tôi không đáng cho em lưu luyến?’’

Lâm Phong mặt không chút thay đổi: “…….Anh là ông chú.”

“Nha.”

“Đã từng ly hôn.’’

“A.”

“Không hiểu tình thú.”

“Uh?”

‘’Còn không biết theo đuổi.”

“……”

“Quan hệ của chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ tạm thời giữa huấn luyện viên và học viên mà thôi. Tôi muốn cấm đoán anh thì liền cấm đoán, tôi muốn anh làm bia ngắm sống thì anh phải làm bia ngắm sống. Ở đây mệnh lệnh của huấn luyện viên là tất cả, thậm chí nếu tôi bảo anh phải ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi thượng thì anh cũng phải nghe theo.”

Lâm Phong nhấn tắt thuốc, vừa muốn đứng lên đã bị La Ký kéo lại: “Ừ, tôi nằm xuống, em tới đi.’’

Tiểu Lâm huấn luyện viên cố làm cái mặt bánh bao: “Tôi dựa vào cái gì mà phải đi thượng một ông chú so với tôi nhiều tuổi hơn như vậy a? Với lại mặt anh lại không có đẹp bằng tôi!”

La Ký nở nụ cười: “Vâng, vâng, vâng, không dễ nhìn như huấn luyện viên ngài, không dễ nhìn a.’’

Lâm Phong vỗ vỗ mông muốn đi, La Ký lại giống như làm trò ảo thuật từ trong túi áo rút ra một bao Đặc cung Trung Hoa, Lâm Phong vừa nhìn liếc mắt một cái, ánh mắt liền bất động, sau đó nhanh như hổ vồ mồi, cưỡi trên người La Ký đoạt lấy hộp thuốc lá: “Căn cứ cấm hút thuốc, hàng cấm huấn luyện viên tịch thu.’’

Lúc cậu húc qua liền hung hăng đem La Ký đẩy ngã trên mặt đất, thân thể linh hoạt như loài báo trong rừng sâu, dưới ánh mặt trời đầy màu sắc lung linh xinh đẹp, làm cho người ta không thể rời mắt. La Ký chưa từng nhìn thấy Lâm Phong như vậy, hoặc là nói hắn nhìn thấy, hắn quen thuộc cũng không phải là trạng thái bình thường chân chính của Lâm Phong. Phong thái thường ngày của cậu, hôm nay hắn mới được thấy lần đầu tiên.

Như vậy cũng tốt lắm. La Ký nhìn cặp đùi khóa trên người mình, vội vàng đem chiếc hộp trong túi mình kia đưa qua cho Lâm Phong.

Tựa như một tiểu dã thú, mang theo răng nanh kiêu ngạo, móng vuốt thông minh sắc nhọn, thường thường đối với người khác rít gào uy hiếp, sau lại đắc ý dạt dào vỗ vỗ móng vuốt đi xa. Ngạo khí dâng trào, tao nhã mà cao quý, ngươi chỉ có thể từng chút một tới gần, kiên nhẫn chờ đợi, không ngại phiền hà mà chăm sóc, cuối cùng mới có thể chớp mắt ra tay, nắm lấy được.

Tư thế này phi thường tiện lợi để La Ký ăn đậu hũ, sờ mó lung tung trên người Lâm Phong, vì thế hắn cứ theo lẽ thường, vỗ vỗ mông cậu: “Tôi nói, huấn luyện viên…..’’

Lâm Phong ngao một tiếng, hung hăng hất đi móng vuốt của La Ký, ôm mông nhảy dựng lên: “Làm gì? Làm gì thế hả?”

La Ký nhịn xuống khuôn mặt của sắc lang đại thúc, không có hảo ý cười cười: “Tôi nói, tôi còn có.’’

“Cái gì cái gì cái gì cái gì, cái gì còn có?”

“Thuốc lá. Trung Hoa. Còn có một hộp xì gà.”

Lâm Phong liêng liếc mắt, chậm rãi vươn móng vuốt ra.

La Ký tươi cười càng thêm xán lạn: “Vừa rồi có ai đó nói chúng ta không ai nợ ai cả.’’

Lâm Phong nhăn nhăn cái mũi hừ hừ cười: “Ông chú không hiểu tình thú chính là ông chú không hiểu tình thú, may mắn là tôi đá anh. Ngay cả theo đuổi một người thế nào cũng không biết. Anh nên học tập mấy cô ý tá với mấy tên bộ đội đặc chủng thầm mến tôi nhiều năm trong căn cứ đi.’’

La Ký xơ cứng thành một pho tượng tượng đá.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng tỏ ý khinh thường, đứng dậy bỏ đi. La Ký như vừa trong mộng tỉnh lại, một phen giữ chặt lấy cậu: “Em vừa rồi nói cái gì? Cái gì y tá hả? Cái gì theo đuổi đã nhiều năm hả?”

“Chính là hằng ngày giúp tôi lấy cơm, mua thuốc lá cho tôi, trời mưa giúp tôi che ô, giống như vàng thật không sợ lửa trong truyền thuyết, khó khăn không ngại khó khăn, kiên nhẫn theo đuổi á. Thế nào, anh chưa từng thấy qua sao?”

“……”

‘’Vậy lần sau giới thiệu bọn họ cho anh làm quen.’’

Lâm Phong rút di động ra, nhấn nút nghe, giọng điệu thập phần lười biếng: “Alo, XX sao?……Nhắc căn tin buổi trưa giúp ta làm một ít khoai tây sợi, làm nhạt, ngoài ra còn một chút nước xương gà hầm nữa, ta nuôi mèo…….Cái gì? Hỏi ta còn có gì cần sai không á? Không có, không có, ngươi thật phiền a……cái gì? Muốn đi xem phim? Con mẹ nó, ngồi lì trong cái phòng tối om cả tiếng đồng hồ còn không bằng cùng ta đi chơi bắn súng a…..”

La Ký nghe như sét đánh bên tai, còn chưa kịp nghe hiểu đã vô thức ngắt điện thoại, không chờ Lâm Phong phát giận hắn đã gắt gao đè lại bả vai cậu, đè nghiến trên tường: “Lâm Phong……”

“Anh làm sao vậy?”

“Tôi chơi bắn súng cùng em.”

“…….” Lâm Phong trầm mặc một chút, “Chỉ chơi bắn súng cùng là được rồi sao?”

“Trong phòng tôi còn có mấy hộp Đặc cung Trung Hoa nữa.’’

“…… Kia cũng không đủ.”

“Tôi xin tổ chức cho tôi lưu lại, bản thân cam đoan biểu hiện tốt.’’

Lâm Phong nhếch lên một bên lông mày, khuôn mặt tỏ vẻ khinh miệt: “Biểu hiện? Buồn cười! Ngay cả biểu hiện thế nào anh cũng không biết? Có cơ hội theo đuổi người khác sao? Dùng hết thủ đoạn lấy lòng tôi, làm tôi vui vẻ, làm tôi thoải mái. Chỉ cần tôi mở miệng sẽ thỏa mãn ý muốn của tôi, những thứ này anh cũng làm được sao?”

“…….” Trẻ con rất không tốt, La lão đại đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười, “Vậy em thử nói xem bây giờ em muốn gì?”

Lâm Phong đảo mắt một vòng, muốn nói gì đó lại đột nhiên nhịn xuống. Biểu tình trên mặt kia vừa nhìn đã biết là có ý nghĩ xấu xa nào đó, nhìn La lão đại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem cái mặt bánh bao của cái tên tiểu tử kia cắn một miếng thật to.

“Tôi không thể nói, anh tự mình đoán đi.” Tiểu Lâm huấn luyện viên cười một cái đến đắc ý dào dạt, “Tóm lại chính là phải đoán ý của tôi, tìm vui cho tôi, tôi cao hứng anh mới có thể cao hứng, tôi mất hứng, anh liền……ah, anh liền game over.’’

La Ký bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Phong đắc ý dạt dào vỗ vỗ vai hắn, lời nói thấm thía: “Nỗ lực lên La Ký. Đương nhiên nếu anh không cố gắng, sẽ có rất nhiều người tình nguyện thay thế anh cố gắng a.”

Tiểu Lâm huấn luyện viên vô tâm vô phế vẫy vẫy tay, bước đi được vài bước liền quay đầu lại nhìn La Ký vẫn đứng tại chỗ, sau đó tâm tình khoái trá cất tiếng hừ hừ cười nhỏ, bước chân nhẹ nhàng đến căn tin.

Lão đại nhìn theo bóng dáng thiếu niên biến mất, sau một lúc lâu mới cười khổ một tiếng.

Cũng tốt, một lần nữa bắt đầu, lần đầu tiên theo đuổi một người.

Em tuổi trẻ, kiêu ngạo, vô tâm vô phế, tựa như cái thứ thạch đầu giống nhau, đồng thời đối với tình cảm ôm thái độ hoài nghi, không chút tin tưởng, thậm chí còn ân ẩn căm hận.

Cậu kỳ thật không phải muốn hắn theo đuổi mình đi, La Ký nghĩ. Cậu chính là không đủ tin tưởng vào tình cảm, cho nên không muốn đáp lại tình cảm. Cậu chỉ hy vọng người khác không ôm giữ tình cảm với mình. Thế nên dù tình cảm có mất đi cậu cũng không cần phải trả giá, không mất mát thứ gì mà cũng không phải chịu thương tổn.

Đem bản thân bảo vệ thật nhanh a. La Ký nhìn khoảng trời trên cao, khe khẽ thở dài.

Bữa trưa, Tiểu Lâm huấn luyện viên cảm thấy mĩ mãn ăn khoai tây sợi của mình. Tuy rằng còn chút không vừa lòng đối với đường kính của khoai tây nhưng ít nhất cậu vẫn được ăn món khoai tây yêu thích của mình. (mọi người có nhớ yêu cầu quái đản của em ý về cái sợi khoai tây ko??? Chính là 1 sợi = 1mm đó =’’=)

Dương huấn luyện viên đem dao hung hăng đâm xuống mặt bàn: “Nói cho ngươi hay a cái tên vương bát đản, đã giúp ngươi thái khoai tây còn giúp ngươi cho mèo ăn, nếu ngươi không cùng ta xem cái phim kinh dị kia, cẩn thận ta phá nát cái nhà bán bi sắt duy nhất trong thành a!’’

‘’……..Thật là sự sỉ nhục của căn cứ a,’’ Lâm Phong chậm rãi buông thìa, vô cùng đau đớn lắc lắc đầu, “Thân là một người dưới một người trên vạn người, huấn luyện viên khu 27, thủ hạ người mới vô số, làm việc cẩn trọng, cùng sĩ quan phụ tá dời núi mở đường, vạn tuế hô vang núi, trời rung đất chuyển, uy phong bát diện………người mãnh như thế….haizz thế mà lại sợ xem phim kinh dị. Nha, không, kia còn không phải phim kinh dị, bất quá là có chút bạo lực cấp M mà thôi.”

Lâm Phong tà tà liếc Dương huấn luyện viên một cái, vô hạn lạnh lùng: “Thật là sỉ nhục căn cứ.’’

“……..”DƯơng huấn luyện viên nổi bão: “Cẩn thận tối nay ta mà sợ quá ta lăn lên giường ngươi ngủ đó!’’

“Ây, thì ra lão huynh yêu ta như thế, ẩn nhẫn nhiều năm không phát đã muốn thú tính nan cấm rồi sao?”

“Cút đi cút đi!”

Lâm Phong từ trên cái bàn trống không nhảy xuống, nhẹ nhàng khéo léo tránh khỏi thiết chưởng khinh công thủy thượng phiêu của Dương lão huấn luyện viên. Ai biết cậu nhảy lên còn chưa kịp ngồi xuống, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng còi sắc nhọn cảnh báo, thiếu chút nữa đâm xuyên qua màng nhĩ Tiểu Lâm huấn luyện viên.

“Làm gì vậy hỗn đản!” Lâm Phong quăng đổ bát canh, đập bàn: “Ăn một bữa cơm cũng không để yên, bao nhiêu năm chuông cảnh báo chả vang! Là dụng cụ thí nghiệm mới sao?”

Dương huấn luyện viên biến sắc, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên chuông cảnh báo ngừng, loa lớn căn tin ong ong vang vài tiếng, sau đó khụ khụ hai tiếng, ra là tiếng của một trợ thủ bên người Diệp Liên hiệu trưởng.

“Khụ, khụ –”

Có mấy huấn luyện viên thét to:“Nghe rồi nghe rồi –”

“Toàn thể huấn luyện viên nghe lệnh, toàn thể huấn luyện viên nghe lệnh –!’’ tiếng rống của phó trợ thủ dừng một chút, “Hiệu trưởng 677 triệu tập khẩn cấp, 677 toàn thể triệu tập khẩn cấp, căn cứ báo động đề phòng cấp 2. Yêu cầu các huấn luyện viên lập tức đến 677, lập tức đến 677, hết!’’

Lâm Phong cùng Dương huấn luyện viên liếc nhau, có chuyện!

677 là tên của đại môn căn cứ, bình thường làm gì có ai gọi 677 a, nói thẳng luôn là cửa lớn căn cứ là được rồi.

Chỉ có rất ít tình huống mới dùng cái tên này. Thứ nhất là để giữ bí mật thư tín, thứ hai là dùng cho nhân viên mới tới làm huấn luyện, thứ ba chính là khi 677 phát sinh tình huống, làm căn cứ phải khởi động hệ thống phòng ngự, huy động sức chiến đấu hoàn mĩ nhất – các vị huấn luyện viên – bị hiệu trưởng lập tức triệu tập.

Huấn luyện viên bình thường là thế, rời khỏi học viên thì chính là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trên đất Nam Mĩ này.

“Có chuyện,” DƯơng huấn luyện viên phản ứng lại, với tay lấy nhanh chiếc mũ sắt trên mặt bàn, đội lên, đi nhanh ra ngoài: “Tiểu nhị, chúng ta đi thôi.’’

Mười mấy huấn luyện viên vù vù bay ra ngoài, nhóm học viên trong căn tin không biết có chuyện gì xảy ra, một đám ở phía sau mạc danh kỳ diệu nhìn bọn họ.

Học viên khi ký hợp đồng đều có điểm đặc biệt. Nếu trong thời gian huấn luyện phạm phải sai lầm mà chết thì trách nhiệm không quy về căn cứ, thậm chí huấn luyện viên cũng không bị trừng phạt gì. Nhưng nếu vì căn cứ bị tấn công mà bị thương thì căn cứ sẽ bị nhóm học viên tính sổ.

Trong thời điểm đặc biệt bảo vệ học viên, bảo vệ căn cứ an toàn là trách nhiệm của huấn luyện viên. Đôi khi bọn họ dùng súng, pháo, có đôi khi bọn họ dùng mồ hôi và máu, có đôi khi bọn họ dùng chính sinh mệnh của mình.

“Từ trước đến nay rất ít có chuyện như vậy nhỉ, 677 làm sao vậy? Chẳng nhẽ có đàn voi xâm nhập?’’ một huấn luyện viên hỏi đồng sự của hắn.

‘’Đàn voi xâm nhập thì không cần dùng đến chúng ta,’’ Dương huấn luyện viên im lặng nói: “Chỉ có súng đối súng, pháo đối pháo, đạn đối đạn, người đối người trực tiếp đối kháng mới có thể khiến chúng ta xuất trận.’’

Lâm Phong đột nhiên cảm giác được có điều gì đó bèn quay đầu lại, phía sau bọn họ chỉ có căn tin. Bên ngoài một chiếc xe Hummer đã đợi sẵn, là hiệu trưởng phái tới đón bọn họ đến 677 chuẩn bị hành động.

Ánh mặt trời giữa trưa cực nóng, La Ký đứng giữa bậc cửa căn tin nhìn theo, mi mày nhíu lại, trên nét mặt ẩn chứa phức tạp. Vì cảm xúc trong lòng nhiều lắm thế nên Lâm Phong nhất thời không thể hiểu rõ.

Cậu theo bản năng bắt lấy khẩu M16 người phía trước quăng đến, nhóm đồng sự đang khiêng hỏa tiễn, từng nhóm bước lên xe. Cửa kính xe rất nhanh được kéo lên, Lâm Phong còn muốn nhìn xem La Ký có hay không vẫn đứng nơi đó nhìn theo cậu nhưng rất nhanh cậu đã không còn nhìn thấy nữa.
Bình Luận (0)
Comment