Cực Đạo Truy Sát

Chương 17

Sở Tịch lạnh lùng muốn đóng sập cửa, Trịnh Bình đột nhiên thò tay nhéo vào lưng y một cái, thân thể vừa chống chọi qua cơn cao trào còn chưa kịp hồi phục, Sở Tịch ngay lập tức mềm nhũn, sau đó bị Trịnh Bình vác lên một cách thô bạo quẳng vào bồn tắm bự chảng.

Sở Tịch tức đến xì khói: “Cái đồ đáng chết này!”

“Phải, phải, người ta còn mặt dày mày dạn, người ta còn vô tình vô nghĩa, người ta còn khẩu Phật tâm xà, người ta là cái đồ lưu manh vô lại đấy. Bây giờ em chủ động lột đồ hay để người ta giúp em cởi?”

Sở Tịch sống chết ôm rịt lấy áo xống, bi ai cảm thấy mình hệt như tiểu cô nương bị xâm hại: “Anh cuốn xéo đi rồi tôi tự cởi!”

Trịnh Bình ngồi lù lù trên mép bồn tắm vừa cười vừa nhìn y, ngắm nghía nửa ngày sau mới gật gù nói: “Tốt rồi, cuối cùng thì em cũng là của anh, anh muốn làm gì thì làm.”

Sở Tịch muốn phun một búng máu ra, sau đó lại nghẹn ngào nuốt xuống.

“Chỉ tiếc là không sinh con được……” Trịnh Bình vuốt cằm ra chiều thất vọng, “Tuy là có thể nhờ đến dao kéo, nhưng mà nghe nói nguy hiểm ghê gớm….”

Sở Tịch tung một đấm, Trịnh Bình trở tay không kịp, ngao một tiếng bưng mắt gấu trúc, còn vội vàng giữ tay Sở Tịch: “Đừng! Đừng giận mà! Anh, anh chỉ đùa chứ nào có cái suy nghĩ kia! Anh sẽ không hắt hủi em không biết sinh con!………Á!”

Sở Tịch đứng dựa tường nhìn Trịnh Bình đang lăn lộn trên mặt đất ôm bụng khóc hu hu, nhếch môi cười nhạo kẻ đang gặp họa: “Thấy sao?”

Trịnh Bình ngẩng đầu chớp chớp mắt mấy cái với y, sau đó đột ngột tóm lấy cổ chân Sở Tịch. Gạch lát phòng tắm là đá cẩm thạch, gặp nước càng trơn trượt, Sở Tịch còn không kịp hét lên tiếng kêu kinh hãi đã trượt xuống, sau đó bị Trịnh Bình ôm trong ***g ngực đè xuống dưới, gặm lung tung lên cổ.

“Anh thích em nhất………Thích nhất em…….” Trịnh Bình vừa cắn vừa mơ mơ hồ hồ lặp lại, “Cực kì cực kì thích em luôn……”

Sở Tịch nghe đến dựng ngược tóc gáy: “Đứng mẹ nó lên! Đừng đụng vào người ta!”

“Sở Tịch,” Trịnh Bình phụng phịu từ trên cao nhìn xuống y, “Anh đang nói ‘anh thích em’ cơ mà”.

“Nói với tôi cái đó so với nói trưa nay ăn gì cũng chẳng khác nhau!”

“Sao em có thể như vậy chứ,” Trịnh Bình tủi thân hỏi, “Trước kia đã có người nói thích em sao?”

Sở Tịch trong thâm tâm muốn lắc đầu. Y là ai chứ? Ai dám nói với y là thích y? Các quý cô thượng lưu cực kì kín kẽ cực kì khéo léo, phải sang trọng, phải quý phái, phải lạt mềm buộc chặt, sẽ chẳng ai đem lòng dạ phơi bày ngay trước mặt người khác. Mà cho dù thực sự có người nói câu “thích” cũng chẳng hề đáng tin, ý nghĩ đầu tiên của Sở Tịch chắc chắn là cân nhắc xem đối phương thích mình ở điểm nào, gia thế? Địa vị? Quyền lực? Hay là chính bản thân y?

Có thể chỉ có câu ‘anh thích em’ này của Trịnh Bình là thật lòng không chút giả dối, hắn thích người tên Sở Tịch này, đơn thuần chỉ là như vậy, cũng chẳng có toan tính vụ lợi chi hết.

Nhưng mà Sở Tịch thực sự không cần cái loại yêu thích này, y lắc lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ lời nói của Trịnh Bình là thật hay giả, thẳng tay đẩy hắn ra rồi ngồi dậy nói: “Những người đó chẳng liên quan tới tôi.”

Trịnh Bình giữ chặt y lại: “Anh với em cũng không có gì hết?”

Sở Tịch dõi theo hắn một hồi lâu: “…Có.”

“Tôi chưa từng thấy tên nào chướng mắt đến mức này,” y tiếp lời, “thế này cũng là có liên quan.”:))

Trịnh Bình sững sờ nhìn y lâu thật lâu, cười khổ hỏi lại: “Nếu cho em một cơ hội, anh chỉ nói là nếu thôi…. Em sẽ xuống tay với anh sao?”

“Không.”

Sở Tịch nói lời này thực sự không cần phải nghĩ ngợi, hơn nữa sắc mặt rất bình tĩnh, mà Trịnh Bình còn chưa kịp phản ứng, Sở Tịch đã tiếp một câu: “Tôi chưa từng tự tay giết người, việc này thường là giao cho kẻ khác làm.”

Y chẳng buồn liếc Trịnh Bình một cái đã gạt hắn ra đứng dậy, lúc cúi người, dưới áo lấp ló dấu vết hoan ái mãnh liệt lúc vừa rồi. Y đứng gần như vậy, mơ hồ giống như chạm vào bằng tay cũng không đủ, Trịnh Bình đột nhiên có cảm giác khí huyết dồn lên khuấy đảo tâm trí, lúc y còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vươn tay kéo Sở Tịch lại. Tiếp xúc với da thịt mát lạnh mà trơn mịn khiến kẻ nào đó nhớ lại hơi ấm của người này lúc nằm dưới thân mình giãy giụa rên rỉ, nóng bỏng mà mềm yếu, sự giao hòa trong cơ thể là điều duy nhất chứng minh rằng hai người bọn họ có quan hệ với nhau.

Trịnh Bình kéo mạnh, gần như thô lỗ ép y vào ***g ngực rồi hôn y, từ mi mắt xuống cánh mũi rồi tới đôi môi, Sở Tịch hung hăng giãy giụa, sau đó bị Trịnh Bình miễn cưỡng ép mở miệng. Y hoàn toàn không thể chống đỡ sự xâm phạm từ môi đến lưỡi này, một luồng hơi thở lạ lẫm, hoàn toàn nam tính, mang theo ý vị chiếm lĩnh tràn ngập khoang miệng của y, hệt như dã thú đang đánh dấu lãnh địa của mình.

Sở Tịch một tay tóm lấy ngực Trịnh Bình, tay kia tóm được cái gì bên người liền đập vào đầu Trịnh Bình không thương tiếc, Trịnh Bình đau gần chết, phản xạ có điều kiện cắn vào lưỡi Sở Tịch một phát, ngay khi cảm thấy mùi máu tươi xộc lên liền cầm lấy cổ tay Sở Tịch cùng với cánh tay mình đặt lên tường phòng tắm.

Sở Tịch giãy nảy ra sau đó giơ tay tặng cho Trịnh Bình một cái tát trời giáng —— Chát!

Trịnh Bình rên rỉ hít một hơi khí lạnh. Lực tay của Sở Tịch so với mấy cô gái đang cãi nhau với người yêu còn mạnh hơn nhiều, một bạt tai giáng xuống mặt Trịnh Bình bỏng rát, chẳng mấy chốc sẽ sưng vù lên cho coi.

Cơ mà trên đầu hắn còn phiền toái hơn, va phải thanh treo khăn mặt bằng kim loại, móc treo nhọn hoắt cào một đường to tướng trên đầu, tay sờ đến toàn là máu.

Hai người họ lại vật nhau ngã xuống sàn phòng tắm, cả hai quần áo xộc xệch, nhếch nhác không chịu nổi, sắc mặt Trịnh Bình chuyển biến mấy lần, nhìn chằm chằm Sở Tịch còn chưa thốt ra nổi lời nào, bên ngoài có người khẽ khàng gõ cửa nói: “Trịnh tiên sinh, có khách đến tìm.”

Sở Tịch lạnh lùng nhìn. Trịnh Bình hít sâu một hơi hỏi: “Ai?”

“Lưu Triệt.”

Sở Tịch nghiêng đầu, lúc quay đi có tiếp xúc với ánh mắt Trịnh Bình. Ánh mắt Trịnh Bình nhìn y thực đáng sợ, giống như mang theo dục vọng cực kì bức thiết, lại như thể bất kì lúc nào cũng có thể nhào tới đem y xé xác ăn thịt.

Nhưng mà Trịnh Bình rốt cuộc không làm gì, xem ra vị khách họ Lưu vẫn là quan trọng hơn cả, Trịnh Bình hít sâu vài lần tĩnh tâm, sau đó loạng choạng đứng lên đi ra ngoài hai bước, lại quay về kéo Sở Tịch nằm dưới đất dậy.

“Đừng…. Đừng nằm trên sàn, lạnh đấy.”

Sở Tịch muốn gạt hắn ra, nhưng mà Trịnh Bình nhất quyết lôi kéo đem y ấn ngồi bên thành bồn tắm, vừa mở nước vừa nói: “Mau tắm rửa thư giãn một lúc, say xe thành thế này đây, sắc mặt khó coi quá.”

Sở Tịch cười khẩy vặn lại: “Không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề ban nãy sao?”

Trịnh Bình không nói không rằng chuẩn bị nước tắm, sờ thử xem ấm chưa, đứng dậy lấy khăn lau tay, mãi sau mới lên tiếng: “Chúng ta sau này còn vô khối thời gian thong thả tâm sự.”

Hắn cười cười với Sở Tịch, ánh mắt thâm tình cùng âu yếm: “Nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc, anh ra ngoài tí đã.”

Sở Tịch vẫn không nhúc nhích cho đến khi thấy hắn đóng cửa đi ra, sau đó mới đứng trước gương chậm rãi thay đồ. Y chợt nhớ Trịnh Bình vẫn còn bộ dáng tả tơi xơ mướp, trên mặt in dấu năm ngón tay rõ mồn một, đầu lại còn chảy máu, chẳng biết hắn tính giải thích cho người ta thế nào.

Chẳng nhẽ huỵch toẹt ra là bị vợ đánh?

……..Dám lắm a.

Dù sao gã kia mặt dày mày dạn không đầu không óc không tim không phổi, chuyện khùng như vậy hắn ta làm thường xuyên.

Sở Tịch ngâm mình tắm rửa, y hiện giờ đã mệt lử, nằm trong bồn tắm liền ngủ gật, mãi đến khi thấy nước hơi lạnh mới tỉnh dậy, mặc quần áo tử tế ra ngoài xem, phòng ngủ trống trơn, Trịnh Bình vẫn chưa thấy quay lại.

Sở Tịch nhìn chiếc giường lớn kia mà phát hoảng, đi tới cửa sổ ban công vén rèm lên xem, đây là tầng hai, dưới tầng là khu vườn rộng, một bãi cỏ có đặt đài phun nước con con, hai ba người đang đi tới đi lui, chẳng biết làm gì, xem ra còn rất bận rộn.

Y vươn tay kéo cửa sổ, kéo đẩy mãi cũng không ra, thì ra bị khóa trái mất rồi.

Sở Tịch đứng đần ra một lúc, quay phắt đi mở cửa, kết quả cánh cửa lập tức mở ra, người giúp việc bên ngoài cung kính hỏi han: “Cậu Sở có gì cần phân phó?”

Sở Tịch đáp: “Tôi muốn ra ngoài.”

“Vậy để chúng tôi đi báo Trịnh tiên sinh một tiếng.”

Sở Tịch đóng sầm cửa, ngồi trên giường, một tay xoa nắn huyệt thái dương. Mẹ nó thế này là giam lỏng còn gì, đã thế lại còn kiêm luôn xâm hại thân thể nữa chứ, dựa vào cái gì a!

Nhưng mà Sở Tịch sẽ không để cho cảm xúc giận dữ kéo dài, y dù sao cũng là người dễ lấy lại bình tĩnh, sự tình đã đến nước này, muốn thoát thân cũng phải tích cực tìm kiếm phương pháp, không thể dựa vào khóc nháo ăn vạ tuyệt thực treo cổ mà khiến Trịnh Bình mở lòng từ bi thả mình đi được.

Sở Tịch lần thứ hai đẩy cửa ra mang theo thái độ cực kì dửng dưng, hỏi: “Tôi chỉ đi loanh quanh trong nhà, có cần viết báo cáo cho mấy người không?”(1)

Người Hongkong nói tiếng quốc ngữ, dù nói giỏi vẫn có chút gượng gạo, huống chi câu nói của người này còn mang ý châm chọc. Người giúp việc vừa nghe đã thấy ngữ nghĩa trong câu sai bét, vội vàng gật đầu như bổ củi đáp lại: “Đâu dám, đâu dám.”

Sở Tịch cuối cùng chẳng nói chẳng rằng bước thẳng ra ngoài phòng ngủ.

(1) Câu này dù là nguyên văn tiếng Trung hay dịch ra tiếng Việt đều nghe rất kì. Em nó muốn chọc người ta nên mới cố tình nói ra câu sai tùm lum ngữ pháp với cách dùng từ như vậy:@)
Bình Luận (0)
Comment