Editor: lemonade
==========
Dương Phục lập tức nhíu mày, sắc mặt trông có vẻ khó coi: "Ai nói đấy?"
Từ Phượng cả giận: "Ai cũng nói hết đây này, bọn ngốc kia thấy tao là chạy đi hết, may là tao nhanh tay tóm được một thằng để hỏi."
Cái từ đội mũ xanh cách Hoa Minh đến tận cả một thế kỉ, mí Hoa Minh giật giật, sau không còn thấy mệt nữa. Hắn ngồi dậy rồi lười biếng nói: "Nói rõ ràng hơn xem nào."
Từ Phượng rất là nghiêm túc kể lại chuyện Khang Vạn Lý đi gặp Tưởng Điềm, đáng tiếc lại chẳng thấy được dáng vẻ tức giận của Hoa Minh, mà thay vào đó là vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Hoa Minh lười đáp lại, chỉ suy nghĩ: Hoá ra Khang Vạn Lý với Tưởng Điềm không chỉ biết nhau, mà hình như còn rất thân nữa.
Tên Khang Vạn Lý kia mà lại đi thân thiết với con gái ư?
Nghe giọng điệu khinh thường hừ hừ của Khang Vạn Lý cũng nhiều rồi, Hoa Minh thắc mắc không biết rằng khi Khang Vạn Lý nói chuyện nhẹ nhàng thì sẽ như thế nào đây.
Nhưng mà chuyện này cũng nhắc Hoa Minh một việc, từ lần gặp đầu tiên Khang Vạn Lý đã bắt đầu tràn ngập địch ý với hắn rồi, chẳng lẽ là vì Tưởng Điềm?
Đã nghĩ tới rồi thì không có lí gì phải nhịn cả, chờ đến khi Khang Vạn Lý vào lớp, chuông vào học cũng reo, Từ Phượng và Dương Phục cũng quay về chỗ của mình. Hoa Minh liền hỏi: "Cậu với Tưởng Điềm có gì với nhau không?"
Khang Vạn Lý nghiêng đầu nhìn hắn, không rõ câu này của hắn từ đâu mà đến, cậu cảnh giác nói: "Liên quan gì đến cậu, mắc gì tôi phải nói cho cậu biết chứ?"
Hoa Minh không thèm để ý đến thái độ của cậu mà tiếp tục hỏi: "Cậu thích cô ấy à?"
Câu này lại càng quái hơn nữa, Khang Vạn Lý càng suy nghĩ càng thêm lo lắng, tên biế.n thái này phát hiện ra cái gì rồi à???
Sợ dính líu đến Hoa Minh, Khang Vạn Lý lập tức lạnh lùng trả lời: "Rồi rốt cuộc là có liên quan gì đến cậu không?? Tôi lười nói chuyện với cậu lắm."
Không hề phủ nhận, đây là minh chứng cho việc Tưởng Điềm với Khang Vạn Lý không hề bình thường một chút nào.
Hoa Minh ngẫm nghĩ, cảm thấy đã tìm được lí do Khang Vạn Lý bài xích hắn rồi, không hiểu tại sao thần kinh cứ giật giật, rồi bỗng nhiên cười cười nói rõ: "Cả trường ai cũng bảo tôi với Tưởng Điềm có gì đó mờ ám, nhưng mà chuyện đó không phải sự thật. Tôi không có thích cô ấy."
Khang Vạn Lý trừng hắn: "Này còn cần cậu nói à? Đương nhiên tôi biết là cậu không thích em ấy rồi."
Hoa Minh cười hỏi: "Thế à? Sao cậu biết hay thế?"
Tất nhiên là do người cậu thích là tôi chứ ai! Cậu yêu điên cuồng cái nhan sắc tuyệt vời của tôi đấy, đừng tưởng tôi không biết.
Nội tâm Khang Vạn Lý căm giận chửi mắng, trên mặt lại không dám có biểu cảm gì, chỉ rầu rĩ nói: "Tưởng Điềm là một cô gái tốt, em ấy sẽ không coi trọng cậu đâu!"
Tạm thời xem đây là một đáp án vậy, Hoa Minh còn muốn nói gì đó thì Khang Vạn Lý đã đặt hai cuốn sách ở giữa bàn của hai người, từ chối nói: "Xuỳ! Học dở thì đừng có nói chuyện với tôi nữa!"
Hoa Minh: "........" Ha.
Cuộc trò chuyện của hai người tạm kết thúc, Khang Vạn Lý lại chìm mình vào đống bài tập chất như biển núi kia.
Chuyện này với Hoa Minh thì coi như tạm thời giải quyết xong, tuy việc cả hai đều là "đối tượng tin đồn của hoa khôi" không được nhắc đến nhưng chuyện này lại lan truyền ra khắp cả trường.
Đến buổi chiều bắt đầu có không ít học sinh cố ý vô tình đi ngang qua lớp 12-8, có người còn bạo dạn đến thẳng cửa hỏi thăm người của lớp 12-8.
"Cái tên học sinh chuyển trường có quan hệ với Tưởng Điềm tên gì ấy? Trông như thế nào vậy?"
Nhiều chuyện sở dĩ là nhiều chuyện bởi do cậu ta có thể khuấy động tất cả mọi người bằng cách nói đúng trọng điểm nhất của câu chuyện (1), do trong tin đồn còn kéo theo hai nhân vật làm mưa làm gió là Hoa Minh và Tưởng Điềm nên mọi người cực kì tò mò về cậu học sinh chuyển trường Khang Vạn Lý.
(1) Từ gốc là bát quái 八卦, từ này khi dùng mô tả con người thì hay dùng để chỉ những người thích hỏi về chuyện riêng tư của người khác, còn một nghĩa khác trong giới giải trí nữa là nói về những tin đồn không đúng sự thật. Do ở đây môi trường học đường nên mình dùng từ "nhiều chuyện", nếu mọi người có góp ý gì thì mình xin nhận nhé.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn thử Khang Vạn Lý như thế nào, nhưng khi đến tận lớp thì mới phát hiện rằng bọn họ không tài nào nhìn thấy được diện mạo của Khang Vạn Lý.
Cậu học sinh chuyển trường trong lời đồn kia đeo khẩu trang kín mít, hoàn toàn không thể nhìn thấy gương mặt của cậu.
Không cần nói đến diện mạo cụ thể, ngay cả ấn tượng khi mới gặp có đẹp hay không còn không biết nữa là.
Có người còn đi hỏi người quen trong lớp 12-8 về Khang Vạn Lý, nhưng cuối cùng đáp án cũng chỉ bằng không mà thôi.
Đến cả lớp 12-8 cũng chẳng ai biết được diện mạo thật của Khang Vạn Lý.
Cậu học sinh chuyển trường này từ lúc đi học cho đến lúc tan học vẫn một mực kín mít, đến khi bị các giáo viên hỏi thì cũng chỉ lấy cớ dị ứng mà từ chối.
Bởi thế mà cho đến tận nay, dáng dấp của Khang Vạn Lý vẫn còn là một ẩn số.
Càng bí ẩn thì lòng tò mò của con người lại càng dâng cao, cuối cùng có người đến hỏi thẳng Từ Phượng.
Từ Phượng không muốn trả lời nhưng vẫn đáp: "Hả? Mày muốn hỏi Khang Vạn Lý trông như nào á?"
"Đúng vậy, cậu nhìn thấy rồi sao?"
Từ Phượng đang chơi game nên trả lời câu được câu mất, mãi cho đến khi cái cậu hỏi kia bắt đầu đứng ngồi không yên thì mới trả lời: "Nghĩ tao là ai cơ chứ, đương nhiên là thấy rồi, Khang Vạn Lý ấy à..... cậu ta......"
Cậu học sinh đi dò hỏi kia dựng hết cả lỗ tai lên, chỉ nghe Từ Phượng phán một câu: "Cậu ta xấu như quỷ! Y như một con dế nhũi! Không thể nào so sánh được với anh Minh cả!"
Người nọ ngơ cả mặt: "Thật à?"
Từ Phượng nói: "Sao nào? Tao rảnh quá không có gì làm mà đi nói chơi với mày à?"
Người nọ vội lắc đầu, sau đó cực kì khó hiểu: "Sao Tưởng Điềm lại như thế...... Học sinh học nghệ thuật chẳng phải ánh mắt đều rất cao sao?"
Từ Phượng lại vào một ván game mới, cười xán lạn: "Chắc cô ta bị mù á."
Nữ sinh cả trường này chỉ cần có mắt đều sẽ có hảo cảm với anh Minh, còn Tưởng Điềm lại đi ngược lại, có hảo cảm với Khang Vạn Lý, này không phải mù chứ là gì?
Tên học sinh hỏi thăm tin tức kia đi rồi, Dương Phục cũng vừa lau bảng xong, không nhịn được thở dài.
Những lời Từ Phượng vừa nói kia cậu chàng đều nghe được rất rõ ràng, Dương Phục bất đắc dĩ nói: "Mày lại nói hươu nói vượn rồi."
Từ Phượng than ôi một tiếng, rất không phục: "Tao nói câu nào là nói hươu nói vượn, ngày nào cũng che che cái mặt lại, chẳng lẽ không phải do xấu à? Đẹp thì che làm quái gì chứ???? Mày đừng có vạch lá tìm sâu tao nữa."
Dương Phục cũng không biết diện mạo của Khang Vạn Lý như thế nào, nhưng lại biết rằng Tiểu Hoa không hề chán ghét cậu bạn cùng bàn mới này: "Mày chớ gây chuyện đi, Tiểu Hoa bây giờ rất thích Khang Vạn Lý đấy."
Từ Phượng không có ngốc, đương nhiên nhìn ra được là Hoa Minh cực kì nhượng nhịn Khang Vạn Lý, nếu người khác mà nói chuyện như vậy với Hoa Minh, nói không chừng bây giờ mộ cũng đã xanh cỏ rồi.
Từ Phượng biết chứ, nhưng cũng rất hiểu Hoa Minh, thời gian Hoa Minh thích một thứ gì đó rất ngắn, bây giờ che chở Khang Vạn Lý như thế, nhưng phỏng chừng cũng rất mau sẽ chán thôi.
Cứ xem như là cho Khang Vạn Lý một ít mặt mũi đi thì Từ Phượng cũng có thể chắc chắn rằng anh Minh chịu cậu ta không quá một tuần đâu.
Một tuần là nhiều rồi đấy! Thật!
"Được rồi, mày nhiều chuyện quá đi, anh Minh còn chẳng thèm quan tâm đến nữa kìa."
Dương Phục thở dài, ánh mắt đảo qua thứ hạng vừa bị tụt về tinh diệu của Từ Phượng, không khỏi mở miệng nói: "Bé Phượng, mày lại tụt rank nữa rồi."
(1) Vương Giả Vinh Diệu có 8 rank: Đồng - Bạc - Vàng - Bạch kim - Kim cương - Tinh diệu - Vương giả mạnh nhất - Vương giả vinh quang.
Tay Từ Phượng run lên, cực kì tức giận: "Tụt cái đầu mày! Mày có chơi game à? Không chơi thì chìa mặt ra nói tao cái gì! Mày không chọc tao điên lên là mày chết có phải không!!! Biến sang một bên dùm tao cái! Còn nữa, đừng có mà gọi tao là bé Phượng!"
Bắt nguồn từ những câu nói của Từ Phượng, cùng lúc đó, tin đồn Khang Vạn Lý cực kì xấu xí cứ như lũ như thác mà ào ra ngoài.
Bởi vì không một ai biết diện mạo Khang Vạn Lý ra sao, hơn nữa cậu lại kiêng kị việc bị người ta thấy mặt cho nên chuyện này càng truyền đi càng nghiêm trọng hơn, càng truyền câu chuyện càng được coi như nó là sự thật.
Tên học sinh chuyển trường Khang Vạn Lý cực kì xấu!
Thật không biết Tưởng Điềm coi trọng cậu ta ở điểm nào nữa?
Cậu ta hoàn toàn không sánh bằng Hoa Minh cơ mà!
Một bên là Hoa Minh, một bên là học sinh chuyển trường, mọi người thi nhau xì xầm bàn tán nói Khang Vạn Lý là một tên xấu xí mà cứ ảo tưởng bản thân mình trên cơ Hoa Minh.
Lời đồn đãi truyền càng lúc càng nhanh, đến khi cả khối 12 bắt đầu công kích phẩm vị của Tưởng Điềm, Từ Phượng mới bắt đầu thấy hoảng.
Nhưng mà cậu ta cũng khá may mắn bởi vì trùng hợp là Hoa Minh không hề chú ý đến chuyện này.
Mấy ngày kế tiếp, Hoa Minh bắt đầu trốn học.
Học tập đối với Hoa Minh mà nói thì chẳng có việc gì, chọc ghẹo Khang Vạn Lý cũng chỉ là một thứ tiêu khiển mà thôi. Mục tiêu của hắn chỉ có phải tìm cho bằng được đôi chân tuyệt thế, đấy mới là đại sự chân chính.
Mấy ngày nay, các trường trung học đều bắt đầu khai giảng, Hoa Minh không muốn bỏ lỡ cơ hội, vì thế mà tự mình đi ra ngoài tìm người.
Mỗi ngày đi học, tan học đều muốn đến đứng trước cửa mấy trường trung học thủ sẵn, đi đi về về thì hơi nhọc vì thế dứt khoát trốn học luôn.
Hay tin Hoa Minh trốn học, Khang Vạn Lý rất ngạc nhiên, không còn biế.n thái ở bên cạnh, Khang Vạn Lý rất ăn ngon, ngủ yên, mỗi ngày đi học đều thấy sảng khoái.
Trong ba bốn ngày, Khang Vạn Lý ngoại trừ tiết học bơi thì những chương trình ngoại khoá khác đều đã thử một lần.
Chất lượng giáo viên của Tĩnh Bác rất cao, chỉ cần không có bi.ến thái thì chuyện đi học đã trở nên rất giống cuộc sống ở Tam Trung trước kia.
Quả thật là vui tới rớt nước mắt!
Nhưng mà niềm vui đến sớm thì nỗi buồn tới nhanh, Khang Vạn Lý chỉ cảm thấy thời gian cứ trôi vèo vèo, tên b.iến thái Hoa Minh lại bắt đầu xuất hiện cạnh chỗ cậu.
Hoa Minh đã tìm kiếm tận vài ngày mà không thu hoạch được gì, trong lòng cảm thấy mệt mỏi là điều đương nhiên, hắn đắm chìm trong nỗi đau mất mát ở tận đáy lòng mình, tới lớp chỉ ngồi im trên ghế không hề nhúc nhích, hai tiết học rồi vẫn không nói gì.
Không trêu chọc Khang Vạn Lý, cũng không phản ứng với Từ Phượng và Dương Phục, cả người cứ hiện năm chữ: Muốn sống chớ đến gần.
Khang Vạn Lý cũng không muốn liên can gì tới hắn, vừa hết tiết liền chạy biến đi, Từ Phượng và Dương Phục thò mặt qua, nhanh chóng chiếm lấy chỗ ngồi của Khang Vạn Lý.
Mấy ngày không gặp, hình như Hoa Minh có hơi đen một chút, hắn trời sinh da trắng, chỉ cần đen một chút thôi mà sẽ nhận ra ngay.
Từ Phượng nhìn thấy thế cả người liền khó chịu: "Sao anh Minh không bôi kem chống nắng thế, da đẹp như thế cơ mà, uống quớ."
Dương Phục nói: "Tiểu Hoa là con trai."
Từ Phượng không vui: "Con trai thì lại phải càng đẹp! Mày nhìn mặt anh Minh mà không thấy lòng đau như cắt hay sao?"
Dương Phục nhìn sơ, trầm mặc đánh giá rồi mở miệng nói: "Tao đi lấy kem chống nắng cho Tiểu Hoa đây."
Hoa Minh bị hai người vây quanh ở giữa, nhưng hồn cứ như bay lên trời, hoàn toàn không tham gia cuộc nói chuyện kia.
Khang Vạn Lý cách bọn họ rất xa, lâu lâu lại lia mắt đến chỗ ngồi một cái, cũng không biết họ đang nói cái gì.
Liếc mắt một cái còn thấy ba tên đang nói chuyện, chốc sau lại bất thình lình thấy Từ Phượng và Dương Phục mỗi người kéo một tay của tên bi.ến thái, vụng về bôi kem chống nắng lên, làm cả người cậu sởn hết cả da gà da vịt.
Bắt gặp cái hình ảnh quái quỷ gì vậy chứ???
Bốc mùi gay gay gay quá đi!!
Trên mặt Khang Vạn Lý chỉ toàn là ý chửi, nhưng Vương Khả Tâm lại cười nói: "Vạn Lý, có phải cậu chính là cái kia không....."
Khang Vạn Lý: "Cái gì cơ?"
Vương Khả Tâm dùng khẩu hình miệng: "Hủ nam á."
Khang Vạn Lý: "Cái gì????"
Không hề phải nhá!
Vương Khả Tâm cười đến không nhịn được: "Còn nói không phải? Tớ đoán được cậu mới vừa suy nghĩ cái gì luôn đấy, cái này người ta gọi là mắt hủ thấy gay á, tớ là hủ nữ còn chưa kích động, thế mà cậu còn để ý hơn cả tớ nữa."
Khang Vạn Lý để ý là có nguyên do, bởi vì cậu đã từng là người bị hại mà!
Nhưng mà việc này không thể nhắc đến được, Khang Vạn Lý dứt khoát không giải thích, sau đó nói lảng sang chuyện khác: "Vừa rồi nói đến đâu rồi?"
Chiêm Anh Tài nói: "Đang phân tích bài thi toán."
Khang Vạn Lý hoàn hồn: "Đúng rồi, chúng ta tiếp tục đi, để tớ chia sẻ một ít kinh nghiệm học toán cho các cậu." Được ở bên tri kỉ là Chiêm Anh Tài đây rất sung sướng, Khang Vạn Lý cực kì mừng rỡ mà nhắc đến đề tài học tập, cậu định thần, quăng mấy cái hình ảnh hai tên con trai đang bôi kem chống nắng cho tên biế.n thái ra sau đầu.
"Nói cho các cậu biết một bí mật, bài thi toán của chúng ta thật ra là có quy luật, chỉ cần nắm kĩ quy luật ấy thì điểm thi sẽ cao."
Vương Khả Tâm vốn không để ý cho lắm, nghe câu này thì đột nhiên lên tinh thần: "Hả? Thật sao!?"
Khang Vạn Lý nói: "Thật chớ, tổng cộng bài thi toán của ta có thể chia ra làm ba phần, 30% cơ bản, 50% tầm trung, còn 20% còn lại thì hơi khó."
"Cộng những câu cơ bản và bình thường lại thì cũng đã 80% của một cái đề, một bài thi có 150 điểm, 80% chính là 120 điểm, 120 điểm này cậu nghĩ xem thế nào?"
Vương Khả Tâm nghe thế thì kinh hãi: "Thế nào?"
Khang Vạn Lý dùng sức đập cái bàn: "Chúng nó chính là tặng không cho ta rồi còn gì nữa!! Không cần động não, điểm tới thì chỉ cần chìa tay ra nhận thôi là được."
Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài đồng thời trầm mặc.
Vài giây sau, Vương Khả Tâm nói: "Vạn Lý, cậu nghiêm túc đấy à?"
Vẻ mặt Khang Vạn Lý đứng đắn: "Đúng thế!"
Vương Khả Tâm cạn lời.
Nếu không phải đã biết Khang Vạn Lý đứng đầu trường từ dưới đếm lên, thì nhỏ thiếu chút nữa đã cảm thấy Khang Vạn Lý là thần tiên tái thế rồi đó.
A!!!!!!!
Ba người cứ trò chuyện rồi trò chuyện, xu hướng Khang Vạn Lý sắp bị đánh ngày càng rõ ràng. Đang nói thì trước cửa lớp tám có người đi ngang qua, nhìn Khang Vạn Lý cười hi hi ha ha vài tiếng rồi biến mất dạng.
Sắc mặt Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài lập tức lạnh ngắt, không khí nháy mắt trở nên cực kì lạnh lẽo.
Những lời đồn đãi bên ngoài cả hai đều đã nghe được, là bạn là bè của Khang Vạn Lý, nghe những loại xì xầm bàn tán đó thật sự không thể không tức giận được.
Đặc biệt là Vương Khả Tâm, nhỏ đã nhìn thấy qua diện mạo của Khang Vạn Lý, biết được rằng Khang Vạn Lý đẹp biết bao nhiêu, nhưng nhỏ có nói đến cỡ nào thì cũng chẳng có ai tin, nhỏ tức đến nỗi chỉ có thể dậm chân.
"Đám đó đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, tụi nó thì biết cái gì cơ chứ!"
Vương Khả Tâm sắp tức chết rồi, nhỏ tức giận nhìn Khang Vạn Lý, lại thấy đương sự Khang Vạn Lý lại chẳng thèm có lấy một chút để ý về chuyện này.
Vương Khả Tâm nghi hoặc nói: "Vạn Lý, cậu không giận à?"
Khang Vạn Lý nói: "Có gì để giận đâu chứ."
Khang Vạn Lý thật sự là một chút cũng không thèm CARE, chỉ cần không bị biế.n thái nhận ra thì những người khác có nói gì thì cứ mặc họ, tâm nguyện của cậu chỉ có thế giới hoà bình.
Đây chính là Khang Vạn Lý, cao ngạo như thế đấy!
Bất luận bên ngoài xì xầm cái gì, hay là đi trên đường bị vài ba con mắt dòm ngó, Khang Vạn Lý đều không để bụng, cậu nói được thì làm được, thậm chí còn sảng khoái hào phóng đi đến lớp 12-1 tặng đồ cho Tưởng Điềm giúp Ninh Tu tận 2 lần.
Cậu không thèm để ý đến nhưng Tưởng Điềm lại cực kì băn khoăn trắc trở bởi vì đã khiến cho Khang Vạn Lý trở thành cái cọc bị người ta dòm ngó.
Lúc Khang Vạn Lý đi tặng đồ, Tưởng Điềm nhỏ giọng nói với cậu: "Vạn Lý, lần sau amh đừng đến nữa, em sợ bị người khác nhìn thấy á."
Khang Vạn Lý nói: "Nhìn thì có sao? Em sợ bị người ta đàm tiếu à?"
Tưởng Điềm lắc đầu: "Em không muốn gây rắc rối cho anh đâu."
Khang Vạn Lý nhíu mày: "Đối với anh thì em không phải là rắc rối."
Chính miệng cậu đã đồng ý với Tu rằng sẽ chăm sóc cho Tưởng Điềm rồi, nếu đã là bạn gái của Tu thì làm sao lại là rắc rối được cơ chứ.
Tưởng Điềm bị lời nói của cậu làm cho sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ rồi lại cảm thấy Khang Vạn Lý thật sự rất tốt, chẳng trách mỗi lần Tu nhắc đến Khang Vạn Lý đều nói tuy rằng cậu ấy có hơi tự phụ nhưng thật ra lại là một đứa rất tốt bụng.
Tưởng Điềm cảm thấy có hơi cảm động, càng cảm thấy áy náy với những tin đồn đã ảnh hưởng lên Khang Vạn Lý.
Trùng hợp là câu nói vừa rồi của Khang Vạn Lý bị người khác nghe được, đám người bắt đầu ồn ào: "Vãi đạn, cậu ta vừa mới tỏ tình đấy à?"
"Học sinh chuyển trường tỏ tình với hoa khôi ư? Đã xấu như vậy rồi mà còn dũng cảm gớm."
Mọi người bắt đầu xì xầm ồn ào, nhưng lại không dám nói thẳng Tưởng Điềm do có liên quan đến Hoa Minh mà chĩa mũi dùi sang phía Khang Vạn Lý, bởi do như thế thì càng giống như bênh vực Hoa Minh hơn. Vì thế mà mọi người sẻ chia sự can cảm cho nhau, sau đó lại cảm thấy rằng nhiều người châm chọc như thế, bản thân cứ hùa theo nói cùng thì không phải như đang khinh thường người ta.
Trên hành lang bắt đầu vang lên những âm thanh xì xầm bàn tán.
"Không phải chớ, cậu ta đào đâu ra tự tin vậy trời."
"So với Hoa Minh thì cũng là đồ rác rưởi mà thôi."
"Xấu thế chắc cũng nghèo lắm...... Nghe nói là ngồi cùng bàn với Hoa Minh, trời ơi, Hoa Minh chắc phải ghê tởm dữ lắm nè."
Sắc mặt Tưởng Điềm trắng bệch, nhịn không được muốn đứng ra, nhưng Khang Vạn Lý lại ngăn cô lại, không cho cô nàng lên tiếng: "Em mà nói giúp anh thì bọn nó cũng chỉ ồn ào thêm mà thôi."
Tưởng Điềm khựng lại một chút, ánh mắt Khang Vạn Lý quá mức kiên định, cô nàng chỉ đành gật đầu, không cam lòng mà im lặng.
Khang Vạn Lý không cho Tưởng Điềm lên tiếng, nhưng bản thân cũng không định nhẫn nhịn.
Nhịn nhịn nhịn, cậu mà nhịn cái éo gì!!!
Đám người này đến một chút tự giác cũng không có, những cái thứ như bạo lực học đường hay bắt nạt, khinh thường người ta cũng đều là xuất phát từ đám này chứ đâu! Dáng vẻ của bọn thiếu gia nhà giàu cũng tự do thoải mái quá ha, quả thật là thiếu roi thiếu vọt của chủ nghĩa xã hội mà!
Khang Vạn Lý chuẩn bị chửi người, cậu hít một hơi, sắp mở miệng thì bỗng nhiên cảm giác phía sau mình xẹt qua một bóng dáng cao lớn.
Người nọ mặt mày cực kì lạnh lùng xa cách, cả hai lướt qua nhau chỉ vội vàng nhìn thoáng đối phương một cái.
Tiếp đến, người nọ hung hăng đá cái cửa của lớp 12-1, ầm vang một tiếng rất lớn, cửa bị đá có hơi rung rinh, mọi người chung quanh tức khắc đều bị hoá đá thành người câm.
Hoa Minh.......
Là Hoa Minh!
Trong lòng mọi người hiện ra cái tên này, rồi một giây sau đều nhịn không được mà muốn bỏ của chạy lấy người.
Không biết vì sao mà thoạt nhìn Hoa Minh rất tức giận, cũng bởi vì giận mà gương mặt của Hoa Minh khiến những người chưa từng thấy qua sợ chết khiếp.
Xung quanh lạnh ngắt như tờ.
Hoa Minh chợt nói: "Miệng của mấy người cũng rảnh rỗi quá ha."
Tiếng nói vừa phát ra liền có trọng lực, mấy người xung quanh đấy tất cả đều như muốn bị đè bẹp.
Hoa Minh bước về phía trước hai bước, chỉ một người ra hỏi: "Mày tên gì?"
"Lớp mấy?"
Bị hỏi tên như thế, tên học sinh kia như muốn chết khiếp trước cái giọng uy hiếp ấy, sợ xanh mặt, giọng nói đứt quãng: "Tôi...... Tôi.... Xin lỗi......"
Thật ra tên học sinh này cũng không biết mình đã đắc tội gì với Hoa Minh nhưng thái độ của Hoa Minh như muốn bóp cổ mọi người khiến ai cũng không dám mở miệng.
Không khí bỗng thả thấp xuống 0 độ, lúc này tiếng chuông vào lớp vang vọng khắp hành lang.
Một đám học sinh như được ân xá, cả đời người lần đầu tiên cảm thấy tiếng chuông vào lớp sao lại êm tai đến như thế, mọi người trong lòng rung sợ vội hướng về lớp mà chạy như ma đuổi, Hoa Minh lạnh lùng nhìn cả đám người, vẫn chưa ngăn cản.
Nam sinh bị Hoa Minh điểm mặt vẫn còn đứng cươ.ng cứng tại chỗ, Hoa Minh nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn đến mức đồng tử của nam sinh co chặt, bàn tay run lẩy bẩy.
Cuối cùng, Hoa Minh như châm chọc mà hừ một tiếng, bỏ lại tên nam sinh và bọn Khang Vạn Lý ở phía sau, đi thẳng một mạch về lớp không hề quay đầu.
Mọi người cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Khang Vạn Lý cũng chả hiểu, nhưng mà sắp vào học rồi, cậu không rảnh lo nhiều chuyện như vậy, chào Tưởng Điềm một câu rồi chạy về lớp.
Vừa rồi Hoa Minh..... Chẳng lẽ là giải vây cho Khang Vạn Lý à?
Quan hệ của hai người bây giờ rất tốt sao?
Nhưng Khang Vạn Lý đâu có nói gì đâu nhỉ.....
Tưởng Điềm không dám nghĩ nhiều, vội vàng về lớp, vừa mới ngồi xuống, một tên nam sinh tóc vàng ở phía sau cô nàng lạnh lùng nói: "Vừa nãy cậu muốn che chở tên Khang Vạn Lý kia? Rốt cuộc thì quan hệ của cậu và nó là gì thế?"
Thần sắc Tưởng Điềm lập tức lạnh đi, cô dùng sắc mặt lạnh nhạt trước giờ chưa bao dùng trước mặt Ninh Tu và Khang Vạn Lý nói: "Bạn học Thượng Huy, chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu, tôi nói lại lần nữa, cảm phiền cậu đừng đến làm phiền tôi nữa."