Cực Độ Mê Luyến

Chương 37

Editor: lemonade

=========

Chung quanh tất cả hầu như đều đã trở nên vô hình, Hoa Minh dồn hết lực chú ý của mình lên đôi chân của Khang Vạn Lý. 

Chỉ một cái chớp mắt kia thôi mà cứ ngỡ như là đã trăm năm rồi. Đầu óc Hoa Minh cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động trở lại, đủ loại chuyện trong quá khứ đều dồn dập ào vào đầu hắn như sông như suối, điên cuồng đập vào thần kinh của hắn.

Hoa Minh lập tức nhớ đến rất nhiều chuyện!

Chẳng trách..... chẳng trách vào lần đầu tiên gặp mặt, Khang Vạn Lý đã cực kì ghét hắn!

Chẳng trách Khang Vạn Lý rất bình thường với những người khác, còn với hắn thì cảnh giác đến lạ thường. 

Ngẫm lại thì khi hắn gặp lại Khang Vạn Lý, Khang Vạn Lý đã từng nói qua vài câu. Đến giờ phút này, cuối cùng hắn cũng hiểu hàm ý trong những câu nói ấy. 

"Cậu đã làm gì thì trong lòng cậu tự biết!"

"Cậu nghĩ tôi không biết cậu là loại người gì sao!"

"Tôi đã nhìn thấu cậu từ sớm rồi!"

"Có phải cậu theo dõi tôi hay không?"

"Biế.n thái chết tiệt!"

"Nhìn nhan sắc mỹ miều của tôi thế này, mà cái đó của cậu không dựng lên à???"

Thì ra là như thế!

Thì ra là như thế à!

Thảo nào hắn cứ cảm thấy quái lạ. Khi Tưởng Điềm đến tìm Khang Vạn Lý lúc nào cũng đi lén lút một mình, khi thấy hắn thì sắc mặt lại trở nên kì lạ, còn từng nói rằng "cậu ta có nhận ra cậu hay không".

Bởi vì dạo trước Tưởng Điềm đã nói dối với hắn. Lúc ở phòng tranh, cô biết Khang Vạn Lý nhưng lại không nói cho hắn biết!

Móc nối những chuyện từ trước đến giờ thành một sợi dây, nó cứ như cây kim đang đâm chọt vào ý thức của Hoa Minh. Đầu óc Hoa Minh dần dần rõ ràng hơn, không khống chế được mà dấy lên một cảm giác vui mừng như điên!

Hắn hưng phấn đến cực độ, hưng phấn đến chẳng thể khống chế được nữa!!

Tìm được rồi!!

Cuối cùng hắn cũng tìm được rồi!!!

Hoá ra là hắn đã bỏ lỡ lâu như thế! Người ta vốn đã luôn ở bên cạnh hắn rồi!

Không phải ai khác mà chính là Khang Vạn Lý! Cậu vốn đã nằm ngay dưới mi mắt của hắn rồi!

Hoa Minh nhìn Khang Vạn Lý, cứ như bị ma nhập mà nỉ non: "Là anh...."

Khang Vạn Lý bị Hoa Minh nhìn chằm chằm, không khỏi lui về phía sau vài bước, hơn nửa ngày mới ngước cổ lên nói: "Tất nhiên là tôi rồi!"

Cậu không biết tại sao đột nhiên Hoa Minh lại thốt ra một câu như thế, càng không biết Hoa Minh đã xảy ra chuyện gì. Trong một khoảng thời gian ngắn như thế, ánh mắt của Hoa Minh từ trống rỗng biến thành một cảm giác xâm lược. Vốn dĩ cậu mang theo một ngọn lửa giận mà đến, nhưng bị Hoa Minh nhìn như vậy khiến cậu thấy hơi khủng hoảng.

Đây là ánh mắt gì thế này?

Tại sao tự nhiên nhìn cậu như vậy.

Này không phải là cảm giác muốn đánh đối phương như hồi giữa trưa đá hẹn nữa, mà là một loại cảm giác không thể miêu tả được....

Khang Vạn Lý bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác tựa như lần ở trong thang máy vận chuyển hàng hoá kia....

Nhưng tại sao..... chẳng phải Hoa Minh đã nhận ra cậu từ sớm rồi sao?

Sao đột nhiên lại như này?

Khang Vạn Lý nhạy bén phát giác ra hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng tình thế vốn chẳng cho cậu thời gian suy nghĩ nhiều. Cậu đến là để đánh nhau, sao có thể bị doạ sợ chỉ vì một ánh mắt của Hoa Minh cơ chứ.

Cậu tạm dừng một giây, sau đó lại quát: "Hỏi cậu đấy! Cậu sợ rồi à? Cậu có còn là đàn ông con trai không thế, là đàn ông thì mau đánh nhanh thắng nhanh đi!"

Hiện giờ ánh mắt của Hoa Minh rất là tham lam, hắn nhìn chăm chú vào Khang Vạn Lý, muốn ăn sạch sẽ người trước mặt này. Những gì đã đánh mất giờ đây đã tìm được rồi, lại còn gần ngay trước mắt thế này, chẳng còn tốn công sức gì cả. Điều này còn không rõ ràng rồi sao?

Hắn phát hiện ra rồi, hắn cảm nhận được rồi, Khang Vạn Lý chính là vận mệnh của hắn. 

Khang Vạn Lý là đôi chân trong lòng của hắn, đến mơ hắn còn chưa dám mơ nữa cơ!

Bây giờ giấc mơ đã trở thành sự thật rồi, hắn chỉ muốn nắm chặt lấy cậu trong tay mà thôi!

Hình như Khang Vạn Lý đang nói gì đó với hắn, bờ môi của cậu xinh đẹp đến nhường nào, hàm răng của cậu xinh đẹp đến cỡ nào, khi cậu nói chuyện đầu lưỡi cứ nhếch lên đẹp đẽ đến lạ thường. Hoa Minh phải tốn rất nhiều sức mới nghe rõ được Khang Vạn Lý nói chuyện.

Đánh nhanh thắng nhanh?

Đánh nhanh thắng nhanh cái gì cơ?

Hoa Minh suy nghĩ vài giây mới tỉnh ra, à -- hình như bọn họ đang hẹn đánh nhau.

Nhưng tại sao cả hai lại muốn đánh nhau? Hoa Minh đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

Hắn quên sạch hết cả rồi. 

Thật ra thì vì lí do gì cũng chẳng sao cả, sao hắn có thể đánh nhau với Khang Vạn Lý được cơ chứ? Không thể nào đâu, sao hắn có thể đụng một đầu ngón tay đến cậu chứ, hắn chỉ muốn đưa cậu lên mà liếm thôi. 

Hoa Minh hoàn toàn cứng đờ môi lẫn lưỡi, chầm chậm nói: "Không đâu, tôi sẽ không đánh anh đâu."

Khang Vạn Lý nghe được thì sửng sốt ngay, không đánh cậu á? Đá hẹn cho đã rồi không đánh à, đùa với cậu đấy hả! Khang Vạn Lý chế giễu: "Cậu sợ rồi?"

Hoa Minh lắc đầu, hắn sợ chỗ nào chứ.

Hắn là cứng.

Rất cứng, cực kì cứng. 

Khang Vạn Lý không có cách nào nói chuyện với Hoa Minh nữa rồi, cậu dứt khoát xông lên đánh. Nhưng cậu vừa mới nhúc nhích thì bỗng nhiên Hoa Minh bước đến phía trước một bước, không phải là nghênh đón nắm đấm của cậu mà là trốn sát sau lưng Dương Phục. 

Khang Vạn Lý chưa từng gặp qua ai vô liêm sỉ như thế, cậu vừa khiếp sợ vừa không thể tin được, nói: "Hoa Minh! Cậu có biết xấu hổ không hả! Cậu làm gì đấy! Đứng ra đây cho tôi!"

Hoa Minh lắc đầu nỉ non: "Không được, không được...."

Nơi đây là trường học, không phù hợp để đè người ra. Hắn sợ lỡ như chạm vào làn da của Khang Vạn Lý một cái thì giây tiếp theo sẽ không thể kiểm soát bản thân được nữa. 

Sắc mặt Dương Phục trong chớp mắt trở nên quái dị, muốn quay đầu lại nhưng bị Hoa Minh đè đầu không cho quay sang. Từ Phượng không thấy Hoa Minh vô liêm sỉ một chút nào, ở bên cạnh la lên: "Làm sao làm sao! Có anh em làm lá chắn thì làm sao! Cậu có ngon thì đi tìm một cái lá chắn cho mình đi! Bây giờ đánh liền, đánh liền luôn!"

Khang Vạn Lý bị cái tổ hợp chơi dơ này làm cho cả kinh, không mở miệng chửi nổi luôn. Cậu lại đánh sang Hoa Minh đứng đằng sau kia, may thay Hoa Minh không có vô sỉ tới tận cùng như thế, hắn không đứng sau lưng Dương Phục nữa. 

Nhưng Khang Vạn Lý còn chưa kịp vui thì đã thấy sau khi tách ra khỏi Dương Phục thì Hoa Minh lập tức xoay người chạy đi. Khang Vạn Lý sửng sốt, điên cuồng đuổi theo. 

Khang Vạn Lý sắp bị tức đến chết rồi, chửi ầm cả lên: "Chạy cái mẹ cậu!!! Tên bi.ến thái chết tiệt kia cậu bị bệnh hả! Cậu chạy cái gì đấy!! Đánh thẳng đi chứ!"

Từ Phượng cũng ngớ cả người, cậu ta chỉ từng thấy Hoa Minh đại sát tứ phương chứ chưa từng gặp qua cảnh anh Minh bị người ta dí chạy. Ban đầu cậu ta còn tưởng Hoa Minh chuẩn bị đánh lại, ai mà có ngờ Hoa Minh lại chạy thật đâu chứ.

Từ Phượng sợ ngây người: "???? Anh Minh à???"

Anh đang làm cái gì vậy?? Anh đang làm cái gì thế hả? Không muốn đánh thì cứ bảo em là được rồi! Em đánh thay anh là xong ngay mà!!!

Từ Phượng nhịn không được muốn lên hỗ trợ, vừa muốn đi thì đã bị Dương Phục giữ lại. 

Sắc mặt Dương Phục phức tạp: "Đừng có xen vào."

Từ Phượng cực kì tức giận: "Mày kéo tao làm gì! Không phải chứ! Lòng dạ mày hẹp hòi thế à? Trốn sau mày một lát thì đã làm sao! Có mày làm anh em để làm gì chứ hả? Nếu là tao thì đừng nói chỉ trốn một lát, có kéo tao làm thằng chết thay tao cũng chịu!"

Dương Phục không giải thích với cậu ta, chỉ giải thích cực kì ngắn gọn: "Vừa nãy Tiểu Hoa cộm vào eo tao."

Từ Phượng: "Hả?"

Dương Phục: "Nó cộm vào eo tao."

Từ Phượng: "....Hả?"

Dương Phục: "Cộm vào eo tao."

Từ Phượng: "....."

......

......

Hả?

Cộm cái gì cơ? Cái gì cộm cơ???

Lúc Hoa Minh chạy đi, thật ra đầu óc cũng chưa bình thường trở lại. Khang Vạn Lý đang đuổi theo ở phía sau của hắn, hắn rất muốn quay đầu đứng lại, sau đó ôm Khang Vạn Lý vào lòng. 

Đáng tiếc là không được, thời gian không được, địa điểm không được, người khác cũng không được. 

Hoa Minh chỉ có thể chạy mà thôi. Chạy thì chạy nhưng hắn đang cực kì vui vẻ.

Hắn tìm kiếm Khang Vạn Lý lâu như thế rồi, ấy vậy mà bây giờ vận mệnh của hắn, cục cưng của hắn, chân đẹp của hắn đang chủ động đuổi theo hắn. Quả thật là Hoa Minh hạnh phúc tới phát khóc. 

Hoa Minh bị đuổi đánh nhưng cũng cảm nhận được hương vị tình yêu nên lúc đang chạy, bỗng nhiên hắn cười ha ha ha ha ha ha ha ha.

Vui muốn chết. 

Tiếng cười của hắn đến là vui sướng, vang vọng khắp cả hồ bơi, quanh quẩn ở sân vận động. Đến cả Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài đang ở xa cũng nghe được. 

Nghe thấy giọng cười của Hoa Minh, sắc mặt Vương Khả Tâm tái mét, Hoa Minh cười vui như thế, chẳng lẽ là đã chiếm thế thượng phong rồi đánh Khang Vạn Lý bầm dập rồi sao!!

Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài vội vã chen vào đám đông, hô: "Đừng đánh nữa, mọi người đừng đánh nữa!"

Sau khi hô xong, Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài nhìn về phía Khang Vạn Lý thì thấy cậu đang dí Hoa Minh chạy vòng quanh khắp hồ bơi. 

Khang Vạn Lý vừa đuổi vừa mắng, cực kì hung ác. Mà Hoa Minh nổi tiếng gần xa thì đang bị đuổi đến là "nhảy cẫng lên" và "không hề có ý phản kháng". 

Vương Khả Tâm kinh hãi.

Chiêm Anh Tài cũng kinh hãi rồi. 

Bọn họ nhìn về phía bên cạnh, các học sinh đang vây xem cũng bày ra biểu cảm chả hiểu cái mô tê gì. 

Vương Khả Tâm mơ màng nói: "..... Chuyện gì thế này????"

Khang Vạn Lý đuổi quanh hồ bơi rất mệt, đã mệt rồi mà cậu còn tức giận nữa! Cậu vốn không hiểu tại sao Hoa Minh lại chạy, nhưng đến khi Hoa Minh cười ha ha thì cậu lập tức tự hiểu ra được rồi.

Mẹ nó! Tên biế.n thái chết tiệt này đang cố ý trêu cậu đây mà!

Khang Vạn Lý tức giận đến cực điểm, bỗng nhiên cả người mất sức, ngã nhào về phía trước!

Hoa Minh cảm giác được nhưng đợi đến khi hắn quay lại thì đã không kịp nữa rồi. Hắn duỗi tay tiếp được Khang Vạn Lý, hai người mất cân bằng mà ngã xuống hồ bơi. 

Học sinh đang vây xem lập tức hô hào lên, Từ Phượng cũng hô: "Anh Minh!"

Thật ra thì nếu cả hai người ngã xuống nước thì không cần lo bởi vì Hoa Minh biết bơi, Khang Vạn Lý cũng thế. Sau khi ngã xuống nước, Khang Vạn Lý nhanh chóng đạp nước, Hoa Minh thì đang ôm cậu. Khang Vạn Lý không chút do dự nện một đấm, nện thẳng lên mặt Hoa Minh. 

Chạy đi!! Chạy tiếp đi!! Cuối cùng cũng bị tôi bắt được!! Đánh chết cậu luôn!!

Hoa Minh bị đánh một đấm, có hơi khó chịu nhưng được ôm Khang Vạn Lý khiến hắn để tâm hơn cả cú đấm ấy. Máu hắn xông lên não, không khống chế được mà bóp lấy hai vai của Khang Vạn Lý, dùng sức túm người lại về phía mình.

Khang Vạn Lý không biết lý do, cứ tiếp tục đánh. Cậu liên tục ra vài đấm, nắm đấm cứ như mưa mà dọng thẳng lên người của Hoa Minh. 

Nắm đấm của Khang Vạn Lý không nhẹ, đánh vào người nhiều quá cũng không thể coi thường được. Hoa Minh rốt cuộc cũng bình tĩnh một ít, nhưng trong quá trình bị đánh cũng không hề đánh trả lại. 

Từ Phượng đứng trên bờ gào khản họng, không ngừng gào lên: "Anh Minh! Trời ơi! Khang Vạn Lý!! Cậu dừng tay lại đi!"

Cứ đơn phương đánh người như thế thì lại nhìn giống như mình đang ngược đãi người ta vậy, tốc độ đánh của Khang Vạn Lý chậm dần, tức tối nói: "Tên biế.n thái nhà cậu!!!! Cậu đang làm cái gì đấy hả!"

Hoa Minh chầm chậm: "Tôi đang hưởng thụ cuộc sống."

Khang Vạn Lý bị nghẹn, sau đó càng đánh mạnh hơn. Biế.n thái!! Bi.ến thái chết tiệt!!

Một đấm này Khang Vạn Lý dùng rất nhiều sức, nhưng cậu vừa vung ra thì bỗng nhiên cảm giác đau đớn ở chân truyền đến. Thân thế cậu căng cứng lên, cả người ngã nhào vào lòng ngực của Hoa Minh, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

"Chân....."

Hoa Minh được ôm người còn chưa kịp hoảng hốt đã lập tức ý thức được điều gì đó, nhanh chóng bơi đến bờ, mạnh mẽ kéo Khang Vạn Lý lên bờ.

Toàn bộ quá trình diễn ra cực kì nhanh, trong lúc Khang Vạn Lý đuổi đánh cũng có thể thấy được cậu rất mệt, nhưng không hề thấy cậu yếu ớt một chút nào. 

Bọn Vương Khả Tâm vừa nhìn thấy tình hình liền chạy đến, vội la lên: "Sao đấy?"

Khang Vạn Lý nằm trên mặt đất, mặt đầy đau đớn, chỉ có thể gào lên một chữ: "Đau!"

Hoa Minh nhíu mày nói: "Nước lạnh quá, anh ấy lại dùng nhiều sức nữa, bị chuột rút rồi."

Vương Khả Tâm cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, bây giờ Hoa Minh đang đánh nhau với Khang Vạn Lý, sao có thể để Hoa Minh hỗ trợ được cơ chứ. Nhưng nhỏ vẫn bất tri bất giác muốn xin sự giúp đỡ của Hoa Minh: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Hoa Minh nói: "Xoa thôi."

Vương Khả Tâm vội vàng gật đầu, Chiêm Anh Tài lập tức ngồi xổm xuống nhưng bị Hoa Minh chặn lại: "Đừng chạm vào anh ấy, để tôi."

Khang Vạn Lý gào: "Không cần cậu, biến đi!"

Vừa nãy vẫn còn đang đánh nhau, thế mà Hoa Minh lại chủ động muốn xoa chân cho Khang Vạn Lý! Vương Khả Tâm cảm động mất thôi! Nhỏ không màng đến mong muốn của Khang Vạn Lý, liếc mắt nhìn với Chiêm Anh Tài, sau đó cùng nhau đè Khang Vạn Lý lại, ý bảo Hoa Minh làm đi.

Hoa Minh gật gật đầu, vội vàng vươn tay đến. Hắn chầm chậm vươn tay ra nhưng không thả xuống ngay, mà chỉ đặt lên chân của Khang Vạn Lý, hai tay run rẩy.

Vương Khả Tâm hối thúc nói: "Không sao chứ, mau xoa đi."

Dương Phục nhạy bén phát hiện ra điều không đúng, tiến đến hỏi: "Tiểu Hoa?"

Hoa Minh căng cơ thật chặt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ lại hối hận nói: "Có hơi kích động quá, tao cũng bị chuột rút mất rồi."
Bình Luận (0)
Comment