“Em nấu đi.” Cố Tử Mặc buông tay ra đứng sang một bên, An Nhạc quay đầu
nhìn, người nào đó tóc vẫn còn ướt mặc một chiếc áo sơ mi trắng thả hai
nút áo trên cùng, một mảng lớn da thịt bao gồm cả xương quai xanh xinh
đẹp kia đều lộ ra ngoài, hắn cứ như vậy lười nhác đứng đó phát ra gợi
cảm chí mạng.
Cảnh tượng này khiến cho An Nhạc cảm thấy miệng
đắng lưỡi khô, đây là cố tình dụ dỗ cô sao? An Nhạc ổn định lại tâm
trạng, bình tĩnh nói “Anh ra ngoài đi!”
Cố Tử Mặc động cũng không động, nhìn cô cười “Anh muốn nhìn em nấu.”
An Nhạc nhíu mày, hắn muốn nhìn cô nấu đúng không? Cô cởi tạp dề xuống
quấn lên người hắn, cao quý lãnh diễm nói “Không đi ra ngoài, vậy anh
nấu đi!”
Cố Tử Mặc vô tội buông tay “Nhưng anh không biết.”
An Nhạc cười như tên trộm “Không sao, em dạy cho anh.”
Cho nên bữa cơm này biến thành An Nhạc đứng một bên chỉ đạo, Cố Tử Mặc làm
việc. An Nhạc ở bên cạnh nhìn cách thức nấu ăn vụng về của Cố Tử Mặc,
bỗng nhiên có một loại kích động muốn tiến lên ôm chặt lấy hắn, nhưng mà kích động cũng chỉ là kích động, giống như tâm huyết dâng trào, không
nhất định phải thực hiện, An Nhạc cuối cùng cũng không dám làm như thế.
Còn về phần đồ ăn làm ra có ăn được hay không thì không cần phải nói,
mùi vị cũng không tệ lắm.
Sau khi ăn xong hai người cùng nhau thu dọn bàn, rửa chén đương nhiên do An Nhạc phụ trách, rửa chén xong đi ra ngoài, hắn đã bật một bộ phim điện ảnh, đang ngồi trên ghế sofa xem. An Nhạc hiển nhiên ngượng ngùng ngồi bên cạnh hắn, cho nên ngồi ở đầu bên
kia của sofa, lấy một miếng táo đã được cắt gọt bỏ vào trong miệng, vừa
nhai vừa nhìn màn hình hỏi “Cái này là phim gì vậy?”
Cố Tử Mặc liếc mắt nhìn, không trả lời vấn đề của cô mà lấy tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói “Ngồi ở đây.”
“Đây là phim kinh dị Mỹ phải không?” An Nhạc làm bộ không nghe thấy, nhìn
chằm chằm vào TV lẩm bẩm, Cố Tử Mặc nhìn cô nàng cứ liếc phải liếc trái, cho ra một sự lựa chọn “Em không đến đây vậy anh sẽ qua bên đó.”
An Nhạc oán hận trong lòng, cuối cùng đứng lên lấy tốc độ của rùa bò qua,
khi đã đến bên cạnh ghế, Cố Tử Mặc bỗng nhiên vươn tay kéo cô xuống, An
Nhạc sợ hãi kêu một tiếng, một giây sau cô đã ngồi trên đùi hắn, tư thế
của hai người trở nên vô cùng mập mờ.
“Anh…..” An Nhạc thẹn quá hóa giận, nhìn hắn mãi mới nặn ra được một chữ.
Cố Tử Mặc đem hai tay vòng quanh eo An Nhạc ngăn cản động tác đứng lên của cô, khóe môi cong lên, vui vẻ nói “Bà xã, xem ra em còn kích động hơn
anh, chưa gì đã muốn đẩy ngã anh.”
An Nhạc không biết hình dung
nụ cười này của hắn như thế nào, nói chung là vô cùng mê người, mê hoặc
đến độ khiến cô tâm tư nhộn nhạo, cô cảm thấy thân thể mình không còn
chút khí lực nào nữa rồi! An Nhạc dùng sức đập hắn một cái, giả vờ tức
giận nói “Rõ ràng là anh hại em ngã nhào đó có biết hay không, anh nói
chuyện đàng hoàng cho em.”
Cố Tử Mặc lần này vô cùng thẳng thắn “Được rồi, là anh muốn đẩy ngã bà xã.”
Hắn thốt ra câu này xong, tư thế của hai người lại thay đổi, An Nhạc nằm
trên ghế sofa, còn hắn đè trên người cô, thật sự đem cô đẩy ngã, nhưng
là trong thực tế hai người vẫn có chút khoảng cách, bởi vì hai tay Cố Tử Mặc chống trên ghế, cũng không đem toàn bộ sức nặng đặt trên người cô.
Cái tư thế này lại khiến cho An Nhạc đỏ mặt, nhưng là….. nhưng là từ dưới
nhìn lên liền thấy phong cảnh, lại khiến cho An Nhạc không bình tĩnh
rồi, cô nghĩ mình thật sự là sắc nữ! An Nhạc đỏ mặt hai tay vòng quanh
eo Cố Tử Mặc, chủ động hôn lên khóe môi hắn, có lẽ là cảm thấy chưa đủ,
bởi vì cô còn cắn vào môi hắn, cắn xong An Nhạc lại xấu hổ không nhìn,
đầu nghiêng sang một bên, mặt càng đỏ hơn.
“Đây là em dụ dỗ anh.” Cố Tử Mặc nhìn An Nhạc, ánh mắt tối sầm lại, một giây sau hắn cúi người hôn lên môi An Nhạc, nụ hôn này không phải kiểu hôn thân sĩ như lần
trước, mang theo hơi thở cuồng dã, An Nhạc không có bất kỳ kinh nghiệm
nào hoàn toàn không chống đỡ nổi, chỉ có thể thận theo đầu lưỡi linh
hoạt của hắn, cạy mở môi cô, lướt qua hàm răng của cô, cùng đầu lưỡi cô
dây dưa một chỗ. Trong miệng An Nhạc mang theo hương táo mà trong miệng
hắn có hơi thở thành tân của kẹo cao su, đó giống như chất xúc tác kích
thích cảm giác của hai người.
Tay An Nhạc vòng quanh thắt lưng Cố Tử Mặc, không tự chủ được đi lên quấn lấy cổ hắn. Một hồi sau, lúc tách nhau ra, hai người trán chống trán điều chỉnh hô hấp, phun ra hơi thở
ấm áp ôn nhuận trên mặt đối phương, không khí càng thêm mập mờ.
An Nhạc mím môi, thấp giọng nói “Không giống trong tiểu thuyết.” Một câu
nói điên cuồng, thiếu chút nữa khiến cho Cố Tử Mặc không hiểu nổi là có ý gì, nhưng hắn ngay lập tức lĩnh ngộ, cô gái nhỏ này đại khái là lần đầu tiên hôn môi như vậy, cũng là nói nụ hôn đầu của cô, đối tượng chính là hắn.
Không có một người con trai nào khi biết chuyện này lại
không cảm thấy vui vẻ, Cố Tử Mặc cười cười, chóp mũi nhẹ nhàng quẹt chóp mũi An Nhạc, dùng thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng nói “Không giống chỗ
nào?”
An Nhạc nói “Trong tiểu thuyết không phải đều nói rất tuyệt vời sao? Nhưng là…..”
“Nhưng cái gì?” Câu nói này khiến cho Cố Tử Mặc híp mắt lại, nếu cô dám nói
không có cảm giác, hắn nhất định phải hôn đến khi nào có cảm giác mới
thôi.
An Nhạc nói đến đó, đầu tựa vào vai hắn, thấp giọng nói
“Nhưng là những thứ kia chỉ là lý thuyết suông, đều rất khoa trương, chỉ là…. chỉ là….. vì vậy tất cả miêu tả bằng chữ viết cũng không rung động như tự mình thực nghiệm.
Cô bé này, Cố Tử Mặc đột nhiên ôm chặt
cô, cúi đầu nở nụ cười, lần nữa hôn lên môi cô, lại là lúc vừa hôn xong
nên phản ứng của hai người càng thêm mãnh liệt, An Nhạc bất an vặn vẹo
thân thể, cứ như vậy khó tránh khỏi phát sinh chút chuyện nguy hiểm. An
Nhạc vừa động, Cố Tử Mặc liền thở gấp một hơi giữ lấy thân thể cô, ánh
mắt nhìn cô có chút hung ác, thanh âm cũng trở nên khàn vô cùng “Đừng
động.”
An Nhạc nhìn ánh mắt nổi lên sương mù kia, sửng sốt một
chút, sau khi hiểu được liền che mặt không dám nhìn ánh mắt hắn nữa, sợ
không cẩn thẩn sẽ rơi vào ánh mắt sâu thẳm ấy mất. Cố Tử Mặc nhìn cô,
gặm cắn cánh tay An Nhạc một lúc rồi mới ngồi dậy, cô cũng ngồi dậy
theo, có điều An Nhạc lại cúi thấp đầu, bả vai rung lên, hiển nhiên là
đang cười.
Cố Tử Mặc quay đầu nhìn, tò mò hỏi “Em cười cái gì?”