Trong thời gian chờ Ôn Lệ tới, hai người cũng không có nói chuyện, không khí
trầm lặng lan ra, cũng may Ôn Lệ đến rất nhanh, nhanh đến mức An Nhạc
tin chắc chị ấy vừa nghe điện thoại của học trưởng là lập tức chạy đi.
“Tiêu……” Ôn Lệ hăng hái bừng bừng mới gọi được một chữ liền nhìn thấy An Nhạc,
cho nên mấy chữ khác đều không nói nổi. Ôn Lệ lạnh lùng nhìn Tiêu Thịnh
“Tiêu Thịnh, anh có ý gì đây?”
Tiêu Thịnh tránh tầm mắt của Ôn Lệ, cứng nhắc nói “Anh nghĩ em đã nghe rất rõ rồi, Ôn Lệ, anh mệt mỏi, anh thật sự mệt mỏi.”
Ôn Lệ chuyển mắt nhìn về phía An Nhạc, bỗng nhiên nở nụ cười, nước mắt
cũng chảy xuống theo “Cô lợi hại, cô thắng, vui vẻ rồi chứ?”
Ôn
Lệ lại nhìn Tiêu Thịnh, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn so với
khóc “Yên tâm đi Tiêu Thịnh, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa.” Nói xong, Ôn Lệ xoay người bỏ chạy.
Mọi người trong thư viện đều nhìn về phía bọn họ.
Tiêu Thịnh nhìn bóng lưng Ôn Lệ, chân chuyển động muốn đuổi theo, nhưng lại nghĩ đến An Nhạc đang ở bên cạnh nên chùn bước.
An Nhạc không phải kẻ mù, tự nhiên thấy được vẻ mặt lo lắng của học
trưởng, cô khẽ mỉm cười nói “Học trưởng không đuổi theo sao?”
“Nhưng em…..” Tiêu Thịnh muốn hỏi An Nhạc sẽ không tức giận?
Trong lòng An Nhạc biết hắn muốn nói gì, lắc đầu “Em không sao, ngược lại
phải nói tiếng xin lỗi với học trưởng, yêu cầu của anh em không thể đáp
ứng.”
Tiêu Thịnh cảm thấy lờ mờ, khó hiểu hỏi “Tại sao? Chẳng
phải em nói……” Hắn có chút không thể tin được, học muội nói mà không giữ lời.
An Nhạc nhẹ nhàng cười một tiếng “Con gái hay thay đổi anh
không biết sao? Em thay đổi chủ ý, chỉ đơn giản như vậy!” Cô vừa nói vừa chuyển tầm mắt nhìn về hướng Ôn Lệ chạy đi, chống cằm nói “Học trưởng,
anh không đuổi theo thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Tiêu Thịnh nhìn theo hướng đó, trong đầu có hai sợi dây giằng co, cuối cùng hắn nhìn An Nhạc một cái, lựa chọn đuổi theo.
An Nhạc nhìn bóng lưng của hắn, thoải mái thở ra một hơi, đây không phải
là đã lựa chọn rồi sao? Đoán chừng học trưởng còn chưa phát hiện hắn vẫn còn lưu luyến Ôn Lệ.
Thật sự là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê!
An Nhạc thấy những người bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt thông cảm liền
cười một tiếng, chắc bọn họ nghĩ rằng cô đang đau lòng khó chịu! An Nhạc cũng cho là mình sẽ khó chịu, nhưng không có, một chút cũng không có,
ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Chính An Nhạc cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, cảm giác của cô đối với học trưởng đã không còn như trước, con người quả nhiên là loài động vật dễ thay đổi.
Rõ ràng là thích như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân khiến cho An Nhạc bị học trưởng cuốn hút là vì hắn tỉ mỉ ôn nhu, mà những hành động
đó chính là hình tượng người yêu trong mộng cô từng ảo tưởng qua, có một ngày nào đó phải như vậy, cho nên hành động của học trưởng đúng lúc
thỏa mãn ảo tưởng của cô.
Vì thế, An Nhạc không thể tránh khỏi
thích hắn, nhưng cái loại thích này tồn tại chỉ là hoang tưởng, giống
như thích thần tượng vậy, chỉ dừng ở mức độ nhìn từ xa. Cho nên khi An
Nhạc đến gần, phát hiện học trưởng thật ra cũng không khớp với tưởng
tượng của cô, loại tình cảm này cũng sẽ thay đổi.
An Nhạc khép sách vở đứng lên, bước đi thẳng tắp, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Lần thứ hai cô yêu đơn phương, bắt đầu từ cuối năm 2009, kết thúc vào mùa
xuân năm 2010, không dài, kết thúc đơn giản như vậy, nhưng An Nhạc vô
cùng thỏa mãn.
Nếu như không phải vì học trưởng, An Nhạc sẽ không vào trò chơi gặp được Công Tử bọn họ đúng không? Có lẽ cô còn đang sống mơ mơ màng màng trong thế giới Tru Tiên.
An Nhạc vừa nhớ đến cái người lúc nào cũng khiến cô giận đến ngứa răng, trong lòng lại nảy sinh mấy phần ngọt ngào, mấy phần phức tạp, tâm trạng khó có thể nói rõ
được.
Đó chính là tâm tình mấy tháng nay của An Nhạc đối với Công Tử, rốt cuộc đây là vì đem hắn thành học trưởng mới nảy sinh, hay đơn
giản chỉ là vì hắn?
Trong thiên lao, hắn tới cứu cô, khi hắn vừa
nói hai chữ “tôi tới”, cô thật sự nghe thấy tim mình đập mạnh, còn có
kết hôn, cùng nhau ngắm phong cảnh, cùng nhau vào phụ bản, cùng nhau
giết người……
Bây giờ suy nghĩ một chút, những hồi ức của cô trong trò chơi đều có liên quan tới hắn, hơn nữa mặc dù lời nói của hắn có
chút ác độc, nhưng cũng không có quan hệ nam nữ lung tung, trước khi
cùng cô kết hôn không có, sau khi kết hôn với cô cũng không có, điểm này có thể nói chính là hình mẫu bạn trai điển hình trong lòng phái nữ,
giống như câu nói kia: con gái thích con trai ôn nhu nhưng tuyệt đối
không thích một người con trai đối với mỗi một cô gái đều ôn nhu như
vậy.
Nếu như hắn và cô trong thực tế có quen biết……
An
Nhạc nghĩ tới đây đột nhiên cùng sách gõ vào đầu, cô đang suy nghĩ lung
tung cái gì vậy, thế giới ảo chính là thế giới ảo, vĩnh viễn không thể
cùng tồn tại với hiện thực.
…………
Buổi tối, An Nhạc như
thường lệ login, trong bang phái đang bàn luận chuyện siêu cấp đối
kháng, trò chơi này cũng có phụ bản chiến trường đối kháng, là đoàn
chiến 25 người.
Tiến vào phụ bản rồi bị bố trí đi chỗ nào thì còn tùy, cái này không thể lựa chọn, mà siêu cấp đối kháng lần này là ‘vận
doanh thương’, đối kháng 10 với 10, người chơi tự chọn đồng đội, chỉ cần tập họp đủ mười người thì đội trưởng có thể đến chỗ NPC giao dịch ghi
danh.
Quy tắc thi đấu chính là đào thải, chế độ thăng cấp, trong
một Server thi đấu với nhau chọn ra đội đứng đầu, sau đó tiếp tục thi
với Server khác, cuối cùng chọn ra đội vô địch, mỗi người trong đội vô
địch đều nhận được danh hiệu siêu cấp đối kháng, danh hiệu này có thuộc
tính vô cùng tốt, còn có cơ hội nhận được trân thú quý hiếm.
Tóm lại, phần thưởng rất mê người!
[Bang phái] Nhiều năm say đắm mỹ nhân: Bang phái chúng ta cũng tham gia náo
nhiệt đi, chúng ta tập họp mười tinh anh, sau đó để Công Tử dẫn đội.
[Bang phái] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Ta pass.
[Bang phái] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: Ta cũng pass.
[Bang phái] Hoa nhà không thơm bằng hoa dại: Kháo! Bình thường đi đối kháng
không phải rất tích cực sao, thấy ta ở trận doanh đối địch lập tức chạy
tới giết, còn là hai đánh một, hiện tại gọi đi thi đấu đối kháng lại
không chịu đi.