- Tỷ tỷ, người nói thật chứ?
Tiêu Ngọc Sương kinh hỷ:******
- Chuyện này thật tốt, hắn là tên xấu xa đáng chết, một mình muội đánh không lại hắn, nhưng mà hai ngươi chúng ta chung lòng hợp sức trừng trị hắn, để xem hắn còn dám khi dễ muội nữa không, xem hắn còn dám ra ngoài bắt nạt phụ nữ trẻ em nữa không? Hừm, chúng ta sẽ không nhường nhịn để hắn làm tới nữa!
Má Đại tiểu thư đỏ ửng, vỗ nhẹ hai cái lên mặt muội muội, e thẹn nói:
- Nha đầu đáng chết, nói bậy bạ gì đó, lời này sao có thế nói lung tung.
Tiêu Ngọc Sương hướng về Lâm Tam nhíu nhíu cái mũi, trong nước mắt dường như ẩn chứa nỗi hân hoan, cực kỳ khả ải. Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
"Hai nữ nhân này cùng nhau quản ta? Đây là điều buồn cười nhất mà bổn công tử từng nghe được." Tiêu phu nhân tiến đến kéo tay Nhị tiểu thư cười nói:
- Cái con nhỏ này, nói chuyện không biết ý tứ gì cả, đợi tới khi con tới kinh thành, xem con phải chịu đựng ra sao?
- Nương thân!
Nhìn thấy mẫu thân, Nhị tiểu thư nhất thời thẹn thùng một hồi, nhẹ nhàng yêu kiều rúc vào lòng Tiêu phu nhân. Trên khuôn mặt xinh đẹp Tiêu phu nhân hiện rõ nét vui tươi, ôm lấy hai đứa con gái vào lòng, rúc rích nhỏ to trò chuyện.
Cả ba người đều là những đại tiểu mỹ nhân tuyệt sắc ở Kim Lăng, lại có cùng chung một dòng máu nên vô cùng giống nhau, đứng chung một chỗ tựa như ba tỷ muội do một mẹ sinh ra. Hai tỷ muội tựa vào lòng mẫu thân làm nũng, đôi môi hồng nhỏ nhắn xinh đẹp Tiêu phu nhân hé mở, bộ ngực đầy đặn phập phồng, ba người kết lại như một bức tranh vẽ tiên nữ, tươi đẹp tự nhiên không vương chút giả tạo, thật sự là mỹ cảnh chốn bồng lai.
Nhìn ba khuôn mặt mỹ lệ giống nhau, hoặc thành thục đẹp đẽ, hoặc cao nhã thanh lệ, hoặc ngây thơ thánh khiết, trong lòng Lâm Vãn Vinh đột nhiên dâng lên niềm xúc động lâng lâng. Những sự vật xinh đẹp khó có thể giữ được lâu dài, thấy ba mẹ con bộ dạng vui vẻ, càng ngắn ngủi hiếm có, cả đời khó thấy được vài lần. Ba nữ tử tuyệt sắc kia trước mặt ngoại nhân cao quý kiêu ngạo, nhưng nào ai có thể hiểu đằng sau các nàng lại yếu đuối và chịu nhiều chua xót như thế nào?
Ài, đều là do thiếu nam nhân mà gây ra! Cái chỗ trống này, chỉ có lão tử tạm thời bù vào. Thật không có cách nào, ai bảo Lâm Tam ta là cường nhân của Tiêu gia làm chi!
Thấy ba người Đại tiểu thư phong vận mê người, Lâm Tam thuần túy cố kìm nén để thưởng thức, lau nước miếng ở mép, đang muốn tiếp tục ngắm nghía vẻ đẹp mê hoặc ở trước mắt thì Tứ Đức ở đâu đến làm hỏng:
- Tam ca, vết thương trên người ta đau đớn vô cùng, người nhiều chủ ý, có cách thức gì hiệu quả nhanh một chút không?
Phiến phức lớn nhất là đang chăm chú say sưa thì có người phá đám, dù là huynh đệ cũng không được, Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:
- Cách thức hữu hiệu à? Cái này ta có, ngươi quay về lấy chút nước đái của đồng tử, xoa khắp toàn thân trên dưới, ta bảo đảm với ngươi sáng mai ngủ dậy thì thần thanh khí sảng,
Lâm Tam ca là loại người nào chứ, chính là một thần tiên, Tứ Đức đối với hắn chưa từng hoài nghi, vội vàng hẹn Tiêu Phong đi tìm nước tiểu của đồng tử.
Sau một phen huyên náo, lúc này trời cũng đã khuya. Thấy bên ngoài không có gì dị thường nữa, Tiêu phu nhân dẫn hai vị tiểu thư lên xe ngựa, chúng gia đinh hộ vệ ở bên, rầm rầm rộ rộ quay lại về gia viên.
Ẩn thân theo Lạc Mẫn ra ngoại thành, lại đến tú lâu của Lạc Ngưng, thẳng đến xưởng nước hoa xà phòng, lượng hoạt động trong ngày hôm nay thật quá nhiều, Lâm Vãn Vinh dường như kiệt sức, mệt mỏi lủi thủi sau cùng đội ngũ, không nhịn được ngáp dài.
- Hi hi…
Một tiếng cười khanh khách đột nhiên vang lên bên tai, trợn mắt lên nhìn, đã thấy Nhị tiểu thư miệng cười như hoa, nhẹ nhàng hoạt bạt đứng ở trước mắt.
- Nhị tiểu thư, nàng sao lại không ở trên xe?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Ngọc Sương kéo tay hắn, ngượng ngập nói:
- Thiếp nói với tỷ tỷ, ngồi xe có chút mệt mỏi, muốn xuống xe đi lại, tỷ tỷ liền đáp ứng.
Ồ, thì ra là thế, Lâm Văn nhìn về đội ngũ phía trước, chỉ thấy rèm xe ngựa len lén nhấc lên một chút, một đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào hai người, thấy Lâm Tam nhìn lại liền vội vàng buông xuống.
- Nàng nhớ tới ta sao?
Nhìn thấy đội ngũ phía trước rẽ vào một góc khuất không thể nhìn thấy hai người, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, kéo Ngọc Sương ôm vào lòng thì thầm.
Nhị tiểu thư lại càng hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía trước, thấy xe ngựa của tỷ tỷ cùng mẫu thân đã chuyển qua góc khuất, trong lòng mới yên ổn lại, e thẹn nói:
- Chàng là người xấu, lại khi phụ thiếp, sáng ngày hôm nay, vốn định cùng chàng vui vẻ nói chuyện, chàng lại vội vội vàng vàng đi mất, đợi đến tối quay lại cũng không hề thấy bóng dáng đâu, lại nghe chàng hùng hổ dẫn theo người ra ngoài đánh nhau. Chàng phải hay không phải cố ý muốn thiếp lo lắng, vạn nhất bị thương ở đâu, không phải là muốn thiếp chết theo sao?
"Thật là cảm động quá đi!" Lâm Vãn Vinh đưa tay tiến vào, xuyên qua tiểu y, đặt lên bờ eo mềm mại nhạy cảm của nàng nhẹ nhàng mò mẫm:
- Tiểu bảo bối, nàng yên tâm đi, ta bản lính cao cường như thế, ai cũng không thể gây thương tổn ta nổi đâu!
Hắn nói bằng cái giọng thiết tha, động tác ở tay càng không thèm giấu diếm. Nhị tiểu thư chỉ là một nha đầu mới mười sáu tuổi nào phải đối thủ của hắn, lập tức hô hấp càng lúc càng dồn dập, chiếc miệng nhỏ hừng hực không ngừng mấp máy:
- Chàng là đồ xấu xa, thích nhất là khoe khoang, chàng thì có bản lĩnh đánh đấm gì? Chỉ đối phó nỗi với Uy Vũ tướng quân của thiếp, lại còn thích nhất chính là khi phụ thiếp!
Nàng nói đồng thời nhớ lại chuyện cũ khi hai người mới gặp, ngữ khí phát ra ôn nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm nép chặt vào trong ngực của hắn, nghe tim hắn đập rộn ràng, mặc hai tay của hắn ve vuốt ở eo của mình, mặt đỏ ửng tới tận mang tai.
"Trời, nha đầu này còn tưởng ta chỉ đánh được chó không đánh được người!" Thấy nàng bộ dạng ôn nhu dịu dàng, Lâm Vãn Vinh trong lòng thương mến cùng cực, không cùng nàng trò chuyện nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này đêm khuya tĩnh lặng, hai người đứng trong một góc tối, Lâm Vãn Vinh trong lòng bừng bừng hỏa nhiệt, hai tay vuốt dọc theo bờ eo Ngọc Sương lên phía trên, thì thầm:
- Tiểu bảo bối, để cho ta kiểm tra thân thể của nàng, thuận tiện giúp cho nàng nẩy nở thêm một chút?
- Cái gì nẩy nở …a…không nên, không nên ở chỗ này!
Tiểu nha đầu còn đang nghi hoặc về danh từ mới của hắn, đã thấy hai bàn tay nóng hổi của hắn, nhấc tiểu y của nàng lên, trực tiếp vuốt ve trên đồi ngực mịn màng.
Góc khuất này, tuy không có ai đến, nhưng rốt cuộc vấn là ngoài đường, trái tim Tiêu Ngọc Sương như hươu con chạy loạn, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, ép sát vào trong lòng hắn, mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, chỉ thủ thỉ bên tai hắn:
- Đồ xấu xa…!
Ngọc nhũ thanh tân mềm mại mới nhú, không ngừng biến ảo thành đủ loại hình dạng trong tay Lâm Vãn Vinh, hắn cười hắc hắc:
- Không sai, qua hai năm sau, nhất định sẽ nẩy nở, càng thêm tuyệt vời.
Nhị tiểu thư mặt nóng như lửa đốt, tựa đầu trong lòng hắn ngượng ngập nói:
- Chàng là người xấu toàn đem thiếp ra làm trò đùa, chúng ta như vậy, có phải đã là vợ chồng rồi không?
- Đó là đương nhiên!
Lâm Vãn Vinh dày mặt cười nói, dụ dỗ thiếu nữ vốn là trò vui của hắn.
- Nơi này của ta bao giờ mới có thể to như tỷ tỷ?
Tiểu nha đầu nhìn hắn hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng, vô cùng thẹn thùng hỏi.
- Ồ, của Đại tiểu thư thật sự rất lớn sao?
Lâm Vãn Vinh cả người tóat mồ hôi lạnh, cũng may Nhị tiểu thư gặp được ta là kẽ sĩ có đạo háo sắc mà không dâm, bằng không thì Đại tiểu thư chắc phải mắc nghẹn, khẳng định sẽ bị hỏi thêm cả chu vi kích thước.
- So với thiếp đúng là lớn hơn nhiều.
Nhị tiểu thư e thẹn nói:
- Bất quá, lại không to bằng mẫu thân.
"Bộp", Lâm Vãn Vinh va đầu vào tường! Tiểu bảo bối của ta thật là bạo dạn, lời này nói cho ta nghe còn được, chứ tùy tiện nói năng lung tung với người khác, sẽ hủy đi sự thanh bạch của phu nhân. Ta là người chính trực, luôn luôn không dám vượt quá giới hạn, Chỉ là nói rồi không thể lấy lại. Chẳng lẽ ba mẹ con này thường xuyên chơi trò so xem ai lớn ai nhỏ sao? Trò này nghe thật sự rất thú a!
Trong lòng hắn suy tưởng lung tung, tuy nhiên hai tay vẫn nhẹ nhàng xoa nắn, theo kiểu muốn giúp cho Nhị tiểu thư nhanh chóng nẩy nở, Nhị tiểu thư thân thể vừa uống éo mê man, đôi mắt long lanh như nước, bờ môi đỏ mọng run rẩy, thẹn thùng nói:
- Lâm Tam, chàng muốn cùng ta làm cái việc sinh con đẻ cái sao?
"Sinh con! Ngất! Chỉ là sờ mó vài cái so với cái việc sinh đẻ cách nhau một vạn tám ngàn dặm. Trời ơi! nghe nhị tiểu thư nói, sao lão tử lại có một cảm giác như mang tội lớn ậy? Nào phải là đứa bé gái nữa!" Hỏa dục toàn thân của Lâm Vãn Vinh như rơi vào hố băng:
"Sự ngu muội không biết đã hại chết bao nhiêu người, phải khuẩn thiết yêu cầu triều đình Đại Hoa mở khóa dạy vệ sinh sinh lý, đối với thiếu nữ vừa tròn mười hai tuổi phải tiến hành xóa mù.
Đại tiểu thư e thẹn cúi đầu, khẽ nói:
- Tỷ tỷ nói, nếu có người cùng ta tiếp xúc thân thể như vậy, tất nhiên là muốn khi dễ thiếp, bảo thiếp cầm dao đâm hắn.
Vừa rồi dục hỏa thiêu thân, mãi lợi dụng mà quên mất điều này, Lâm Vãn Vinh vội vàng lục lọi một hồi trên người Nhị tiểu thư, làm Tiêu Ngọc Sương cười khanh khách, nói nhỏ:
- Cái đồ xấu xa chàng đó, thiếp tới gặp chàng là đã chịu cho chàng tùy ý rồi, cầm theo thanh đao đó làm cái gì?
Lâm Vãn Vinh lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, Đại tiểu thư cũng không biết đưa ra cái chủ ý thối tha làm gì nữa! Đã hại ta cùng với tiểu bảo bối đang thân mật mà cũng phải lo lắng đề phòng.
Nhị tiểu thư giữ chặt lấy hắn:
- Thiếp mỗi ngày không gặp được chàng thì trong lòng luôn suốt ruột, cùng chàng nói chuyện, để cho chàng khi dễ, mới có thể vui vẻ. Tỷ tỷ nói, nếu thích ai đó, mới thành bộ dạng này. Vừa rồi thân thiết như thế, cũng chỉ có cùng tướng công mới có thể, nhưng bây giờ bị kẻ xấu xa người khi phụ hết rồi, chàng lại muốn cùng sinh con nữa…
- Cái này, cái này! Tiểu bảo bối, nàng nghe ta nói, nguyên lý sinh con không phải đơn giản như vậy đâu.
Lâm Vãn Vinh trên trán lốm đốm mồ hôi: " Ở thời này, đêm trước khi nữ nhân động phòng, họa may mới có thể được mẫu thân truyền thụ chút ít kiến thức mơ mơ hồ hồ, bây giờ muốn ta giải thích cho tiểu cô nương nguyên lý sinh con, thật sự là quá khó khăn!
"
Ài, nói rõ dàng dễ hiểu chút thôi, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc vài tiếng:
- Cái này, sinh con là do hai bên nam nữ cùng nhau hoàn thành, nói đơn giản một chút, trên người nam nhân có một thứ gọi là "bả bính
" ( tự hiểu đi ^ ^), nữ nhân có một vật gọi là "lậu động
", chỉ có đem bả bính lấp vào lậu động, nam nữ mới có thể kết hợp sinh ra con cái.
Nhị tiểu thư cái hiểu cái không, ngượng ngập nói:
- Cái gì mà "lậu động
" "bả binh
", chàng giải thích khó hiểu như vậy, làm sao thiếp có thể hiểu được?
Lâm Vãn Vinh lo sợ nàng hỏi đến" bả bính của chàng ở đâu?
", liền ôm nàng vào lòng, cười nói:
- Không hiểu cũng chẳng sao, sau này đến lúc chúng ta sinh con là nàng có thể hiểu được rồi." Nhị tiểu thư khe khẽ
"ừ" một tiếng, liền cười tươi như hoa, rúc vào lòng ngực hắn bất động, hai người lại thân mật trò chuyện. Lâm Vãn Vinh bất giác trở thành kẻ lương thiện, ngoại trừ xoa xoa nắn nắn, hắn cơ bản không làm gì quá.
Lúc trở lại Tiêu gia, Đại tiểu thư đợi ở giữ cửa, thấy Ngọc Sương đang nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh, Đại tiểu thư trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi sau này dám khi dễ Ngọc Sương, ta chết cho ngươi xem!
"Sao lại có cái liên quan kỳ quái như vậy, không thể hiểu nỗi!" Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười trừ, hôm nay hắn cũng mỏi mệt lắm rồi, quay trở lại phòng lên giường liền lăn ra ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm giác có chút khác thường, hắn liền mở to mắt, vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt lập tức lông tóc toàn thân dựng đứng lên.