Dịch: workman
Biên tập: Ba_van
Thành vương phủ bị khám xét, Vương gia cùng thế tử đang đêm trốn thoát! Tin tức động trời này tựa như ngọn lửa lan tràn nhanh chóng, không tới một canh giờ đã truyền khắp kinh thành, rồi với tốc độ không thể tưởng tượng được, đã lan ra cả nước Đại Hoa.
Tuy đêm qua dân chúng xung quanh vương phủ bị dọa đến lạnh mình, sáng nay đã có vài tên lắm miệng lại huênh hoang miêu tả cho người khác về những tình huống lục xét vương phủ đêm qua: - Nghe nói triều đình phái tới mấy vạn đại quân, hỏa thiêu vương phủ, suốt đêm huyết chiến khắp hoa viên, nội viện. Vậy mà khi quan quân tràn vào trong phủ, lại thấy hoàn toàn trống trơn, trong nháy mắt Thành vương và Tiểu vương gia vô ảnh vô tung biến mất. Còn người được phái tới bắt Vương gia chính là Lâm Tam Lâm đại nhân gần đây danh tiếng vang lừng. Tục truyền vị Lâm đại nhân này mấy ngày trước gặp phải ám toán, nghe nói trở về từ âm phủ, quyết tìm Vương gia báo thù. Khi hắn vào phủ, bên người còn mang theo nhị vị Hắc Bạch Vô Thường!-
Người kể chuyện xem ra kể cũng có đầu có đuôi: quân phòng thành phóng hỏa như thế nào, vương phủ chống cự ra sao, song phương kịch chiến như thế nào, hao tổn bao nhiêu nhân mã, giống như tự mình trải qua trận chiến này, không khỏi làm người nghe tròn mắt tin sái cổ.
Tin tức càng lúc càng truyền xa, càng truyền càng huyền ảo, cho tới cuối cùng, đến cả Lâm đại nhân mặc áo gì, hai vị thần vô thường đội mũ gì cũng được miêu tả kỹ càng. Truyền thuyết về Thành vương cũng không kém phần gay cấn, thừa dịp quan quân đang tấn công vào phủ, Vương gia tựa như một vị thần cưỡi hạc bay đi, bay thẳng về phía tây nam. Nghe nói ông tới tây nam khởi binh, chỉ vài ngày nữa là kéo quân lên phía bắc thảo phạt. Ở biên giới phía Bắc, người Hồ cũng đồng thời hưng binh hơn hai mươi vạn, phóng ngựa qua biên giới, một đường thế như chẻ tre, trực tiếp tiến vào nội địa của Đại Hoa. Bắc Hồ nam phỉ, sức ép cả trong lẫn ngoài, kinh thành sắp bị vây hãm, Đại Hoa bị diệt tới nơi rồi!
Các loại truyền thuyết cứ thế được dựng lên khắp nơi, tựa như được chắp thêm đôi cánh, chỉ vài canh giờ ngắn ngủi đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm. Người trong thành thấy mối nguy, lòng người bàng hoàng, không ít người dân nhát gan sớm thu thập tích trữ lương khô, tùy thời chuẩn bị đưa cả nhà chạy khỏi thành, bỏ trốn đi chỗ khác.
Khi tin đồn lan tới nhà mình, Lâm đại nhân vừa mới ăn cơm trưa xong, đang cùng Xảo Xảo phơi nắng trong hoa viên. Ánh nắng chiếu xiên xiên, làm người ta cảm thấy buồn ngủ. Vừa sáng sớm đã bị Ngưng Nhi oanh tạc một phen, lúc này Lâm đại nhân ngồi trên xe lăn, ư ử hát, ngáp dài một cái, quả là thanh thản.
- Đại ca, huynh khó chịu không?!
Xảo Xảo bứt đứt sợi chỉ cuối cùng trong tay, ướm thử bộ quần áo vừa may xong cho hắn, rồi đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới.
- Xảo Xảo bảo bối của ta ơi, đại ca làm sao mà khó chịu chứ? Bảo bối, muội muốn có con không?! Buổi sáng ta vừa cùng với Ngưng tỷ tỷ của muội nhiệt tình trao đổi một phen. Nàng vui đến chảy nước mắt đó… Nếu muội thích thì cứ nói, tối nay lẻn vào phòng ta nhé!
Lâm đại nhân lời ngọt như mật, rỉ rả dụ dỗ.
Xảo Xảo kêu khẽ một tiếng, mặt đỏ bừng cười nói:
- Đại ca, huynh chớ tác quái nữa. Hồi sớm, tỷ tỷ đã đem sự tình của huynh cảnh cáo bọn tỷ muội rồi. Tỷ tỷ nói, nếu ai không kiên định bị huynh lừa vào phòng, đó là hại huynh, phá hỏng sự yên ổn đoàn kết của Lâm gia. Bọn tỷ muội đều phải nghe lời nàng!
Không thể nào, nghiêm trọng như vậy sao?! Lâm Vãn Vinh rặn ra nụ một cười nham nhở:
- Lời này của Thanh Tuyền là nói với muội và Ngưng Nhi thôi, các nàng Ngọc Sương chưa chắc đã biết ! Xem ra vẫn còn có kẽ hở… Như vậy đi, Xảo Xảo, muội bảo Ngọc Sương ghé vào phòng chờ ta, để ta một mình truyền đạt lệnh của Thanh Tuyền cho nàng. Nhất định ta phải tốn mất một canh giờ mới đảm bảo Nhị tiểu thư lĩnh hội đầy đủ, ghi nhớ rõ ràng!
Xảo Xảo duyên dáng cười khanh khách đáp:
- Đại ca, huynh có vẻ hơi chậm mất rồi. Đừng nói Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, đến cả Tiên Nhi tỷ tỷ và phu nhân, tỷ tỷ cũng tự mình viết mấy chữ nói rõ căn nguyên mọi việc, bảo các nàng đừng chiều huynh.
Đến cả phu nhân cũng biết sao?! Lâm đại nhân lập tức xúc động muốn thổ huyết. Không phải mình chỉ dụ dỗ Ngưng Nhi có chút đỉnh thôi sao, sao lại coi ta như một tên sắc lang thấy một người là thịt một người thế! Việc này chẳng phải sẽ phá hỏng hình tượng mà ta tân tân khổ khổ mới xây dựng được hay sao?!
Mặt hắn đỏ tới mang tai, cười khà khà nói:
- Cái đó mà phu nhân cũng biết sao? Thanh Tuyền thật là, làm sao lại nói việc này khắp nơi như vậy, phu nhân có nói gì không?
Xảo Xảo vắt cái áo vào vai hắn, nhè nhẹ xoa bóp cánh tay hắn, cười nói:
- Đại ca, huynh nghĩ gì thế, tỷ tỷ có phải là người không biết nặng nhẹ đâu? Nàng lo rằng phu nhân thấy thương thế huynh nặng thêm sẽ tự trách, nên đặc biệt giải thích cho phu nhân rõ, còn đổ hết trách nhiệm lên đầu huynh. Ngẫm lại tỷ tỷ cũng quả là khó xử, cả một đại gia đình biết bao nhiêu tỷ tỷ muội muội, muốn cân nhắc đến tâm lý của mỗi cá nhân đâu phải là một chuyện dễ dàng! Đại ca, huynh cần phải chăm sóc tỷ tỷ cho tốt, đừng làm nàng tức giận đó.
Thanh Tuyền thật là có phong cách làm vợ cả, Lâm đại nhân nghe thế rất cảm động, cảm thấy tự trách đối với việc mình bị t*ng trùng thượng não (tình dục lấn át lý trí), bị nửa người bên dưới chi phối hành vi.
- Tam ca… Tam ca!!
Tứ Đức thở hổn hển chạy ào vào trong vườn, nói trong tiếng thở gấp:
- Mau, mau, đại… đại sự…
- Đại sự gì?
Lâm Vãn Vinh vặn vặn thân thể, lắc lắc hông vài cái, cười bảo:
- Thời gian tiểu tử nhà ngươi theo ta cũng không ngắn, sao không học được sự trấn định của ta?! Đứng yên, hai chân thẳng ra, hít sâu vào, thở ra… Có chuyện gì, ngươi nói đi!
- Tam, Tam ca, đại… đại sự bất hảo rồi. Nhà… chúng ta bị người ta vây rồi!!
Tứ Đức lắp ba lắp bắp, rốt cục cũng nói được những gì cần nói.
- Hừ… cái gì?!
Vừa rồi Lâm đại nhân còn dạy Tứ Đức phải trấn định, bây giờ hắn cả kinh ngồi không vững, thiếu chút nữa ngã ra khỏi xe lăn, may mà Xảo Xảo nhanh tay nhanh mắt vội đỡ hắn lại.
- Bị vây là sao, nơi này bị vây hả? Tiểu tử ngươi mau nói cho rõ ràng một chút?!
Lâm Vãn Vinh vội vàng thở mạnh ra một cái, hấp tấp hỏi dồn.
Tứ Đức xoa mồ hôi trên trán, sắc mặt tái nhợt:
- Tam ca, nhà của chúng ta, tức là phủ đệ của ngài đã bị người ta vây quanh rồi!
Phủ đệ của ta? Không phải cũng là nơi này sao? Lâm đại nhân cũng sửng sốt:
- Ý của ngươi là nơi này bị vây hả?
Thấy Tứ Đức gật đầu, Lâm đại nhân cười nói:
- Nhà ta bị vây?! Đừng có nói giỡn nữa! Làm gì mà ngươi còn không biết Tam ca? Trước nay chỉ có ta vây người khác, làm gì có người khác vây ta chứ? Nhất định là ngươi hoa mắt rồi.
Vẻ mặt Tứ Đức đau khổ, y biện bạch:
- Tam ca, tôi nào dám lừa ngài. Tòa nhà chúng ta bị người vây tới ba lớp, phải nói là hơn ba lớp, ngài nghe đi…
- Lật đổ tên ác bá Lâm Tam…
- Bắt sống tên giặc phỉ Lâm Tam…
Còn cách tường viện, mà vẫn có thể nghe huyên náo tiếng người hò hét ở ngoài tường, ồn ào không dứt, cộng hưởng vang lên vô cùng chói tai, đập thẳng vào tai Lâm Vãn Vinh. Tựa hồ như xen lẫn cả tiếng cây gỗ táng vào cửa tạo thành những tiếng ầm ầm rất đáng sợ.
Không thể nào!! Bị vây thật hả?! Động tĩnh này đúng là không nhỏ, Lâm đại nhân thần sắc đại biến, vội vội vàng vàng túm chặt Tứ Đức:
- Sao tiểu tử ngươi không sớm nói nhanh? Binh mã của ai? Có bao nhiêu người? Do ai cầm đầu?
- Tiểu nhân cũng không rõ lắm.
Lắng nghe bên ngoài càng lúc càng ồn ào, Tứ Đức bị dọa đến tái nhợt:
- Tôi phụng lệnh phu nhân đi ra ngoài mua thuốc cho Tam ca. Khi trở về, chỉ thấy xung quanh tòa nhà chúng ta đột nhiên đầy những kẻ này, chúng tập trung thành từng nhóm hai, ba người. Chỉ trong chốc lát mà đã tụ tập đến hơn mấy ngàn người, vây kín nhà của chúng ta. Bốn phía xung quanh nhà còn dán rất nhiều bản bố cáo, tiểu nhân bèn lấy vài cái về. Tam ca, ngài xem…
Tứ Đức móc trong lòng ra mấy mảnh giấy nhàu nát, dúi vào tay Lâm Vãn Vinh. Lâm đại nhân vội vội vàng vàng mở vài tờ ra, thấy những tờ giấy này cái thì màu vàng, cái màu xanh, cái màu tím, đủ mọi loại màu sắc, giống như những tờ báo tường, viết đầy những khẩu hiệu hô hào:
- Lật đổ tên ác bá Lâm Tam, lật đổ Lâm Tam lưu manh…
- Nghiêm trị Lâm Tam, duy trì sự tôn nghiêm của người đọc sách chúng ta.
- Báo cho người đọc sách trong thiên hạ một tin công khai - Hịch văn chiến đấu thảo phạt ác tặc Lâm Tam…
Báo chữ to, tiêu đề nhỏ, đủ loại khác nhau làm Lâm Vãn Vinh váng đầu hoa mắt. Chữ trong thông cáo như rồng bay phượng múa, ngôn từ kịch liệt, liệt kê không biết bao nhiêu tội danh của hắn:
Làm việc vô lương tâm, vũ nhục thế gia Kim Lăng ; áp bức dân chúng thiện lương, núp bóng tửu lâu ven hồ; cấu kết thế lực hắc ám Hồng Hưng Xã, vi phạm kỷ cương luật pháp; khinh nam hại nữ, đùa bỡn thiếu nữ nhà lành; thân là hạ nhân của Tiêu gia, dám dùng thủ đoạn đe dọa uy bức, chiếm đoạt Tiêu gia tiểu thư, hạ lưu vô sỉ; lấy cả tỷ muội, thiên lý không dung; ghen ghét tài năng, chèn ép quốc học đại gia tiên sinh Mai Nghiễn Thu; thừa dịp tiền nhiệm Tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn gặp rủi ro, bao dưỡng (kiểu như bao gái) nữ tài nhân của Kim Lăng là Lạc gia tiểu thư; pháo bắn Thánh Phường, sử dụng thủ đoạn bạo lực, bức bách tất cả tài tử viết hàng vạn bản tự kiểm… Tội nhiều vô số, chỉ kể được vài việc.
Mấy tờ thư thảo phạt này, bắt đầu từ Kim Lăng, cứ thế đưa tất cả mọi việc của hắn làm nhất nhất công bố cho mọi người, nhất nhất vạch trần hành vi khinh thường nam, áp bức nữ của hắn. Đặc biệt hắn còn khống chế hai vị tiểu thư Tiêu gia, gây cho tài nữ Kim Lăng bao nhiêu huyết lệ, làm bao thiếu nữ nhà lành đau đớn.
Hịch văn thống thiết, chữ rồng bay phượng múa, từ ngữ lâm li, giọng văn đầy thương cảm, khiến người nghe thương tâm, độc giả rơi lệ. Ác tặc Lâm Tam, ác độc vô cùng, phạm tội không kể xiết, không thể viết hết được. Tên này nếu không trừ, sẽ làm dân chúng căm phẫn, dân tâm không an, ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc.
Đọc xong, cả người Lâm Vãn Vinh đầy mồ hôi, đây là cái gì? Với một dây những tội danh được nêu, chặt mười cái đầu của ta cũng không đủ, ta có xấu như vậy không nhỉ?
Xảo Xảo ghé vào nhìn, mặt đỏ bừng, cả giận nói:
- Cái gì Đổng tiểu thư khổ sở, Kim Lăng tài nữ huyết lệ, người này nói linh tinh cái gì thế? Đại ca, đừng quan tâm tới họ!
- Ta cũng nghĩ không thèm để ý tới!
Lâm Vãn Vinh cười khổ:
- Đây không phải quan binh viết đâu, nếu họ muốn bắt giữ ta, đâu cần nói nhảm nhiều như vậy?! Tứ Đức, rốt cuộc bên ngoài là người nào, ngươi có thấy rõ hay không?!
Tứ Đức ầm ừ một lát, cố nhớ lại lúc lâu, đột nhiên như nhớ ra điều gì:
- Tam ca, tôi nhớ ra rồi, những người này đều mặc áo dài, đội mũ có dải, tay cầm cây quạt, bước đi thong thả, trông rất thanh nhã, nói chuyện không chửi tục, còn lịch sự tao nhã hơn cả ngài nữa…
- Mẹ nó, cái gì mà lịch sự tao nhã hơn ta!
Bị lời của Tứ Đức chọc tức, Lâm đại nhân cả giận nói:
- Nói béng là dân đọc sách không được sao?! Đúng là ngươi bình thường không chịu đọc sách…
- Đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, hẳn là người đọc sách đó. Tam ca đúng là thông minh, là mấy ngàn người đọc sách vây nhà chúng ta.
Tứ Đức cười nịnh nọt.
Nghe nói là dân đọc sách, Lâm Vãn Vinh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không động đao động thương, tất cả đều có thể xử lý được. Thế đạo này thật sự là thay đổi rồi, tòa nhà Lâm gia của ta lại để cho một đám người đọc sách vây quanh hả. Mẹ nó, ta phải kiếm một khối đậu hủ đập đầu mà chết đi.
- Đại ca, người đọc sách bao vây tòa nhà chúng ta làm gì nhỉ? Chẳng lẽ họ chẳng biết có hai vị công chúa ở trong phủ hay sao? Họ không sợ Hoàng Thượng chặt đầu họ à?! Những người này quả là lớn gan há!
Xảo Xảo nghi hoặc hỏi vẻ khó hiểu.
Nghe tiếng hò hét ngoài tường ngày một lớn hơn, Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu:
- Vấn đề này, ta cũng rất muốn biết. Ông bà thường nói: tú tài tạo phản, mười năm không thành. Làm sao mà trong trường hợp của ta, câu này lại không linh nghiệm nhỉ?! Xảo Xảo, chúng ta ra ngoài xem sao!
Xảo Xảo nghe thế, lập tức đẩy hắn ra trước viện, xuyên qua sảnh đường, xuống cầu thang, đã thấy đại môn của Lâm phủ được dùng hai cây gỗ tròn chặn lại, Tần Tiên Nhi đang chống nạnh cùng Tiêu Thanh Tuyền đứng một bên, chỉ huy người nhà lấy thêm đá chặn vào gốc cây gỗ. Bên ngoài vang lên những tiếng ầm ầm, có vài thanh âm gào thét:
- Lật đổ tên ác bá Lâm Tam. Trả lại sự trong sạch cho người đọc sách chúng ta…
- Diệt trừ Lâm Tam, cứu vớt Tiêu gia tiểu thư…
Tứ Đức nghe thế hầm hè:
- Thằng nhãi này họng lớn nhỉ, bình thường chắc tốn nhiều cơm lắm đây! Tam ca, theo tôi thấy, nhất định tên này do người khác thuê tới để hô hào đó.
Xảo Xảo ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?!
- Xảo Xảo phu nhân nghĩ lại đi! Mấy công tử đọc sách này, cả ngày chỉ vùi đầu trong thư phòng, chỉ ăn vài cái bánh bao, có thể nói là không đủ sức trói gà. Phu nhân đã thấy tên công tử nào mà có họng lớn vậy chưa?
Tứ Đức lắc lắc đầu giải thích.
Xảo Xảo gật gật đầu, Lâm Vãn Vinh cười khen:
- Đúng, cuối cùng tiểu tử ngươi cũng còn có chút kiến thức.
- Đều là nhờ Tam ca dạy dỗ!
Tứ Đức nói vẻ bợ đít.
- Tướng công, chàng đến rồi sao?!
Tần Tiên Nhi nhảy tới, cười cười giữ chặt tay hắn. Tiêu tiểu thư cũng đến bên người hắn, dịu dàng mỉm cười.
- Đến xem nàng và Thanh Tuyền cùng nhau đối phó với kẻ địch đó. Tiên Nhi, hình dáng vừa rồi của nàng trông cực kỳ uy vũ!
Lâm Vãn Vinh tán thưởng.
- Ai nói thiếp và nàng cùng nhau…
Tần tiểu thư hơi đỏ mặt, rồi cũng tỏ vẻ mừng rỡ:
- Rất uy vũ thật sao? Tướng công, chàng thích thiếp như vậy hở?
- Thích ! Hình dáng của nàng lúc nãy quả là độc nhất vô nhị! Nhất là nhìn tỷ muội các nàng cùng đứng với nhau!
Lâm Vãn Vinh cười đáp.
- Thiếp không nhận nàng ta làm tỷ tỷ đâu!
Tần Tiên Nhi cụp đôi mi thanh tú xuống, giọng nhẹ đi rất nhiều.
Được rồi! Lâm Vãn Vinh mừng thầm. Lòng Tiêu tiểu thư cũng có vẻ vui mừng, cảm kích liếc nhìn phu quân, dịu dàng nói:
- Lâm lang, sự tình nơi này để thiếp và muội muội xử trí, chàng mau trở về nghỉ ngơi đi!
- Xử trí? Làm sao xử trí được?
Thấy bụng Tiêu Thanh Tuyền nhô cao, trên mặt nổi lên ánh sáng nhu hòa, trông thánh khiết như nữ thần, Lâm Vãn Vinh cực kỳ xúc động, giữ chặt tay nàng vuốt ve nhè nhẹ.
- Giết! Giết tất! Không để lại một tên nào!
Tần Tiên Nhi cướp lời, mặt đầy sát khí, đoản kiếm trong tay vung lên, ánh kiếm lập lòe.
Cực Phẩm Gia Đinh
Tác giả: Vũ Nham