Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 472

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vandai79

Mọi người tinh thần căng thẳng nhìn chằm chằm vào thân hình như đang bay của Cao Tù, dây thừng chạy xoạt xoạt. Trong nháy mắt Cao Tù đã tới được bờ đối diện, hắn nhảy lên vách núi, vẫy tay với tất cả mọi người.

Lâm Vãn Vinh phất tay lên, trầm giọng nói:

- Hồ đại ca, truyền lệnh xuống, để lại toàn bộ chiến mã ở nơi này, tất cả mọi người hành trang gọn nhẹ, chỉ mang vũ khí và thực phẩm, lập tức vượt qua khe núi.

Mệnh lệnh truyền đạt xuống, trong sự hưng phấn của các tướng sĩ đều mang chút bi tráng. Họ lặng lẽ vuốt ve đám chiến mã đã sớm chiều làm bạn, lưu luyến mãi không thôi.

Hồ Bất Quy thờ dài, vuốt lên bờm chiến mã mấy lần rồi hạ quyết tâm, vỗ mạnh lên mông ngựa. Chiến mã giơ chân hí dài một tràng rồi chạy vào trong rừng sâu, cùng vô số chiến mã chạy theo sau tạo thành một đám mây xen lẫn trắng đen, dần dần biến mất trong rừng rậm nguyên sơ.

Lâm Vãn Vinh buộc thừng xong, thử độ chắc chắn rồi khẽ gật đầu hài lòng.

- Đi!

Trong tiếng quát lớn, Lâm Vãn Vinh đi đầu, hai tay buông ra, tiếng thừng cọ xạt xạt vào mặt đất truyền tới tai, thân hình như một con chim lớn giang cánh nhanh chóng lướt tới bờ đối diện. Mây mờ lượn lờ dưới chân, tiếng gió vù vù bên tai, Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn, dưới màn trời đen sẫm, núi sanh nước biếc, non cao trùng điệp dần dần rời xa, giống như ngọn gió biến mất vào trong hư vô.

Chớp mắt một cái đã lướt tới đỉnh núi đối diện, Cao Tù chụp lấy hắn kéo lên, giơ ngón cái khen ngợi sau đó buộc chặt ba sợi dây thừng và huýt sao ra hiệu, phía đối diện liền có ba bóng người như chim én trong trời đêm xẹt tới.

Đợi tới khi tất cả huynh đệ qua được thì sắc trời đã sáng tỏ, tiếng chim hót từ xa vọng tới tai mọi người cùng gương mặt ướt đẫm sương mang đến cảm giác lạnh buốt.

- Cắt thừng!

Theo tiếng quát của Lâm Vãn Vinh, ba tướng sĩ vung đao chém lên dây thừng dùng để vượt qua khẽ núi, sợi dây càng rơi càng nhanh tới khi biến dần trong mây mù mờ mịt, cảm giác bi tráng chảy trong máu huyết sôi trào, chớp mắt tràn khắp trong lòng mỗi người.

Từ đỉnh núi đi về phía trước ba bốn chục dặm thì sườn núi bỗng trở nên dựng đứng giống như bị cương đao phạt qua. Con đường lại quanh co như ruột dê đầy đá núi nhấp nhô chỉ rộng bằng một bàn chân, phía sau là ghềnh đá vô tận. Đoàn nhân mã như thằn lằn leo tường, hai tay móc chặt vào vách núi, bò lên từng bước một, mồ hôi biến thành từng giọt nước rơi xuống ghềnh đá. Từ chân núi nhìn lên, trong biển mây mênh mông nhìn bọn họ giống như những bức tranh trên vách đá Hạ Lan sơn, làm người người sùng bái.

Khi xuống dưới chân núi, tất cả mọi người đều có cảm giác như được sống lại, khôi giáp ướt đẫm, tay chân tê cứng như chẳng còn thuộc về bản thân nữa, mấy ngàn người nằm thẳng cẳng trên mặt đất lạnh như băng của khe núi thở phì phò từng hơi lớn. Tình cảnh đó làm ngay cả Hồ Bất Quy – kẻ đã cùng Hồ nhân giao thủ hơn hai mươi năm cũng phải kinh thán không thôi.

Đi từ sáng tới tối trong đoạn đường ngắn ngủi đó, thống kê lại đã có mấy trăm huynh đệ táng thân dưới vực thẳm, xương cốt cũng chẳng còn. Trận chiến đột kích còn chưa bắt đầu, chỉ trên đường đi đã tổn thương tới hai trăm người làm Lâm Vãn Vinh nghiến chặt răng không nói được lời nào.

Vượt qua hai ngọn núi chọc trời, thể lực của tất cả tướng sĩ đều đã tới cực hạn. Hai ngày hành quân liên tục không ngủ không nghỉ, dù là người sắt cũng không chịu được nữa. Thấy khe núi phía trước như có tiếng gió truyền lại, Lâm Vãn Vinh cuối cùng cũng phất tay lệnh tướng sĩ cắm trại nghỉ ngơi.

Đội hình sớm đã tan ra, mọi người nằm ngục trên mặt đất. Bốn ngày hành quân gấp gáp, tất cả tướng sĩ mặt mũi đều đầy râu ria, khôi giáp hỏng nát, gò má hõm sâu, giống như một đám bại binh vừa rút về từ tiền tuyến.

- Nhìn thấy rồi... ta nhìn thấy rồi…

Vừa uống được ngụm nước, còn chưa kịp thở lấy một hơi thì Cao Tù sắc mặt đỏ bừng, rối rít chạy tới kêu ầm lên.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Cao đại ca, không phải huynh và Lý Vũ Lăng cùng đi trinh sát sao? Thế nào, huynh nhìn thấy cái gì?

Cao Tù hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức bình tĩnh:

- Lâm huynh đệ! Ta nhìn thấy… phía trước... Đó là thảo nguyên! Đại thảo nguyên mênh mông!

Lâm Vãn Vinh đứng phắt dậy chụp ngay lấy tay Cao Tù:

- Cao đại ca!!! Huynh nói cái gì? Huynh lặp lại lần nữa đi.

Cao Tù rớm nước mắt, sụt sịt nói:

- Lâm huynh đệ, chúng ta thành công rồi! Thảo nguyên, là thảo nguyên xanh biếc đầy cỏ tươi, thảo nguyên của người Đột Quyết đã ở ngay trước mặt chúng ta!

Thảo nguyên của người Đột Quyết ở ngay trước mặt chúng ta? Lâm Vãn Vinh cổ họng như bốc lửa, muốn nói nhưng giọng nói đã nghẹn lại. Cao Tù liền kéo hắn cuống quít chạy về dốc núi đối diện.

Hai chân nặng như đeo chì, mấy bước này thôi mà tựa như dài cả vạn thước, khó khăn lắm mới tới được đỉnh dốc, Chỉ nhìn qua mà đôi mắt Lâm Vãn Vinh đã ươn ướt rồi.

Trong ánh chiều mờ ảo, đại thảo nguyên trải rộng ngút ngàn trước tầm mắt. Cỏ xanh, trời xanh, ngay cả không khí cũng mang theo mùi cỏ xanh thoang thoảng. Phía dưới chính là một hồ nước xanh biếc, trong xanh tĩnh lặng, sóng nước lấp lánh ánh vàng trong những tia sáng còn sót lại của chiều tà, vô số bò dê thong dong dạo bước trên thảm cỏ bên hồ. Xa xa truyền lại tiếng rầm rầm như sấm động, ngọn núi rung lên như động đất, vạn thớt tuấn mã Đột Quyết đang chồm tới tới như một đám mây, ngửa đầu hí dài. Nào là ngựa đen, ngựa trắng, bờm vó tung bay đang nhấp nhô phiêu đãng trong ánh chiều, phảng phất như hoa liễu tháng ba ở Giang Nam. Hơn hai mươi chiếc lều màu trắng như những bông hoa trắng muốt nở trên thảo nguyên xanh thẳm, trắng sáng chói mắt.

Thảo nguyên! Là thảo nguyên của người Đột Quyết! Chúng ta thực sự tới nơi rồi! Lâm VãnVinh nắm tay thật chặt, hận không thể ngửa đầu lên trời kêu một tiếng thật dài, giải tỏa hết buồn bực dồn nén trong lòng bao lâu nay, cảm giác này vô cùng sảng khoái giống như được ăn kem giữa tháng sáu vậy.

Chẳng biết từ khi nào, bên cạnh hắn đã tụ tập vô số huynh đệ. Tất cả mọi người mắt tròn xoe, mồm há hốc nhìn thảo nguyên bao la phía trước, dáng vẻ như ngây ngốc.

Hàng trăm năm nay, thiết kỵ của người Đột Quyết vô số lần đạp lên biên quan thành trì của Đại Hoa. Cướp bóc đốt phá, hoành hành làm ác trên đất đai tươi tốt của chúng ta, không biết bao nhiêu huynh đệ tỷ muội bị bọn chúng dày xéo, chết thảm dưới đồ đao thiết kỵ của bọn chúng, máu tươi xương trắng bị vùi lấp trong bão cát đại mạc đã tạo thành mối đại nhục trăm năm của Đại Hoa.

Vô số tướng sĩ nằm mơ cũng muốn tung ngựa phóng cương đạp lên thảo nguyên Đột Quyết, dùng máu và lửa giận làm thành chiến đao rửa đi xỉ nhục khó xóa mà Đại Hoa đã phải chịu trăm năm nay.

Giấc mộng trăm năm tới tận ngày hôm nay mới được một đám tàn binh từ trên trời giáng xuống thực hiện, mặt mũi bọn họ gầy dộc, y phục bọn họ rách nát. Đồ quân dụng sớm đã không còn ra dạng gì nữa. Nhưng ở thời khắc này, chiến đao sáng loáng trong tay bọn họ đại biểu cho uất ức của Hoa Hạ, thời khắc đó đã kích động nhân tâm dường nào?

Nước mắt vẩn đục nhỏ trên khuôn mặt hốc hác bị gió cát tàn phá, vô số người lặng lẽ bật khóc. Âm thanh bi thống mà lại kiêu ngạo đó, như tiếng nức nở trong đêm vang lên trong bóng đêm của đại thảo nguyên.

- Tướng quân, ngài hãy để thuộc hạ chết ở nơi này đi.

Hồ Bất Quy kích động nước mắt ngắn dài, choang một tiếng rút trường đao ra, thình lình múa lên bầu trời, ánh sáng chói lòa như muốn rạch nát thảo nguyên, thắng hướng thiên không.

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai y, im lặng mỉm cười, ánh mắt quét qua vô số khuôn mặt tiều tụy và kích động trước mặt.

Hàng loạt ánh mắt hưng phấn, mong đợi đó đang hướng vào hắn, thân thiết, sùng kính như muốn gửi gắm tính mạng. Những khuôn mặt đó chứa quá nhiều ý nghĩa, Lâm Vãn Vinh có chút nghẹn ngào, vung mạnh tay lên, âm thanh mạnh mẽ tan vàng nát đá, hướng thẳng trời cao:

- Các dũng sĩ, lịch sử của Đại Hoa sẽ được thay đổi ở giờ phút này!!! Mọi người… những huynh đệ thân thiết nhất của ta… chính là những người đầu tiên bước vào thảo nguyên của Đột Quyết! Hình ảnh của mọi người nhất định sẽ là tấm bia được vĩnh viễn ghi nhớ tới ngàn vạn đời sau của Đại Hoa ta!... Chiến đao đâu?

- Hu!

Chiến đao sáng bóng nhất tề rời vỏ chiếu lên những khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn, vạn ánh đao lạnh thấu xương phảng phất như muốn cắt đứt cả thảo nguyên.

Hành trình bốn ngày sinh tử làm mất đi tính mạng của hơn hai trăm chiến sĩ cuối cùng cũng không uổng. Thời khắc nhìn thấy thảo nguyên, tất cả mọi người đều hiểu rõ Hạ Lan sơn bao la đã bị vứt bỏ ở đằng sau, cuộc hành trình còn tàn khốc hơn sắp đến.

- Hồ đại ca, huynh xem những Hồ nhân cắm trại ở trước mắt, có thể là người thế nào?

Nằm duỗi dài trên sườn núi, nhàn nhã nhấm cọng cỏ, Lâm Vãn Vinh tiện tay chỉ những căn lều đằng xa, nhẹ nhõm hỏi.

Bôn ba liền mấy ngày, bây giờ lại nhìn thấy đại thảo nguyên, mệt mỏi với hưng phấn cùng trào lên, mọi người đã sớm cắm trại nghỉ ngơi từ lâu, mấy người Lâm Vãn Vinh cùng Hồ Bất Quy cùng bàn tình thế trước mắt.

Nếu như Hồ Bất Quy ước đoán không sai thì nơi bọn họ đang ở cách Ba Ngạn Hạo Đặc không quá bảy tám mươi dặm lộ trình. Hay nói cách khác, bắt đầu từ lúc này người Đột Quyết lúc nào cũng có thể xuất hiện ở trước mặt. Từ những vất vả gian hiểm gặp phải khi ngang qua Hạ Lan sơn mà xét thì người Đột Quyết đặt trạm bổ xung lương thực ở Ba Ngạn Hạo Đặc là hoàn toàn có lý do. Lâm Vãn Vinh và tám ngàn tướng sĩ đột nhiên xuất hiện có sắc thái thần bí vô cùng sẽ mang đến cho người Đột Quyết sự chấn động không gì bì được.

Vừa bước chân vào thảo nguyên, Lâm Vãn Vinh liền khôi phục lại tính khí cũ, trong lời nói thêm mấy phần đùa cợt, vô cùng nhẽ nhõm thoái mái.

- Trước mắt vẫn chưa thể phán đoán được.

Hồ Bất Quy lắc đầu, nhìn chăm chú vào hơn hai mươi căn lều ở đằng xa. Từng đốm sáng yếu ớt từ trong lều hắt ra như những ngôi sao trên thảo nguyên vắng lặng:

- Tuy nhiên có thể xác định được một điểm, hẳn là nhân số của bọn chúng không nhiều lắm, chỉ mấy trăm người thôi, tối đa cũng không quá một nghìn.

Cái này còn cần ngươi phán đoán à, tự ta cũng nhìn ra được. Lâm Vãn Vinh cười hê hê:

- Đó là mục dân à?

- Tuyệt đối không phải là mục dân.

Hồ Bất Quy khẳng định chắc chắn.

Lâm Vãn Vinh không hiểu đưa mắt nhìn hắn, Hồ Bất Quy cười giải thích:

- Người Đột Quyết tuy sống du mục nhưng cũng không phái liền mấy trăm người đi chăn gia súc, số người ở đối diện đúng là hơi nhiều một chút.

Điều này cũng phải thôi, người Đột Quyết cho dù có nhiều kẻ ngốc thì cũng chẳng một lần thả dê nhiều như thế. Lâm Vãn Vinh gật gù.

- Hơn nữa, từ cách cắm trại bọn chúng cũng có thể nhìn ra, những người tuyệt không phải là mục dân, xin tướng quân hãy nhìn…

Hồ Bất Quy chỉ vào những căn lều đằng xa giải thích:

- ...doanh trướng này của bọn chúng được xắp xếp rất có quy luật, tạo thành một vòng tròn lớn. Những căn lều ở vòng ngoài sát nhau nhất, càng vào trong càng ít, đến trung tâm nhìn địa vị càng tôn quý. Nếu là người Đột Quyết bình thường đi chăn gia súc thì cả nhà sẽ cùng đi, nhưng trong bộ lạc nhà ai lo nhà đấy, cách xếp lều lộn xộn hơn nhiều, tuyệt không chặt chẽ và rất có quy luật thế này.

Xem ra mang Hồ Bất Quy đi theo ra rất đúng, kinh nghiệm giao chiến nhiều năm với Hồ nhân của y có ích lợi cực lớn cho lần tập kích này, Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng nói:

- Nếu đã không phải là mục dân, vậy là kỵ binh Đột Quyết rồi.

Hồ Bất Quy hắng giọng:

- Mạt tướng cũng cho rằng như vậy, nếu như không phải là kỵ binh Đột Quyết, bọn chúng mang theo nhiều chiến mã như vậy làm gì?

Nói tới chiến mã, Lâm Vãn Vinh lập tức tỉnh ra, chiến mã của bọn họ trước khi qua núi đã để lại toàn bộ. Mà ở trên đại thảo nguyên xa lạ này, mất đi chiến mã chẳng khác gì tự chặt hai chân, khát khao chiến mã của hắn đang mạnh mẽ chưa từng có.

Ở trên bờ hồ đối diện có hơn ngàn vạn chiến mã đang yên tĩnh nghỉ ngơi, nhìn xa xa giống như một đám mây đen, khiến cho lòng Lâm Vãn Vinh ngứa ngáy.

- Ây da!

Lâm Vãn Vinh thình lình vỗ tay:

- Ta hiểu rồi, những người Đột Quyết này đang đưa chiến mã tới Ba Ngạn Hạo Đặc. Nhưng lúc trời tối sẽ không có lợi khi di chuyển một lượng chiến mã lớn nên bọn chúng mới cắm trại ở đây, sáng ngày mai bọn chúng sẽ lên đường tới Ba Ngạn Hạo Đặc.

Kết hợp với vị trí chiến lược của Ba Ngạn Hạo Đặc, lời phỏng đoán này của Lâm Vãn Vinh rất hợp tình hợp lý, Hồ Bất Quy gật đầu tán đồng.

Nói cách khác, Ba Ngạn Hạo đặc đã thật sự ở ngay trước mắt rồi! Tim Lâm Vãn Vinh đập rộn lên, thầm nuốt nước bọt, hừm một tiếng:

- Hồ đại ca, huynh nói những chiến mã của người Đột Quyết đều thuần phục rồi sao? Chúng ta có thể cưỡi được không?

Lần trước ở Ngũ Nguyên, vì trong thời gian ngắn khó thuần phục nên năm ngàn chiến mã của Đột Quyết đã bị hắn cho chém rụng đầu, vì vậy lần này mới có nghi vấn như thế.

Hồ Bất Quy hiểu ý của hắn, gật đầu nói:

- Những con ngựa này là do Hồ nhân vừa đưa tới từ mã trường, hiện giờ còn chưa nhận chủ, chỉ tới khi đưa tới tay kỵ binh Đột Quyết và thêm sự huấn luyện mới có thể hợp nhất với người. Lần trước những con bị chém ở Ngũ Nguyên chính là những con đã được huấn luyện thành thục.

- Ý huynh nói là, trong giai đoạn này, trong mắt những con ngựa Đột Quyết, chúng ta và người Đột Quyết đều như nhau? Những con ngựa này đưa cho ai cưỡi cũng được?

Trong mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên tinh quang.

Hồ Bất Quy gật đầu:

- Đúng, chính là như thế! Ở giai đoạn này, ngựa Đột Quyết không phân biệt Hồ nhân hay người Hoa. Nếu như ta huấn luyện chúng tốt thì những con chiến mã Đột Quyết này trung thành với chúng ta cũng chẳng khó.

Cao Tù ở bên cạnh, nghe hai người nói thế thì cười lớn:

- Con bà nó, những con ngựa Đột Quyết này thần tuấn như thế, ta còn cho rằng bọn nó sẽ không phản bội quốc gia chứ. Nói nửa ngày trời, hóa ra bọn chúng cũng có cái tính như ngựa của Đại Hoa ta! Con mẹ nó, đúng là mã gian!

Mấy người cười rộ lên, xóa đi những mệt nhọc của mấy ngày trước. Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chú vào hồ nước đối diện, suy nghĩ hồi lâu, chợt mở miệng nói:

- Hồ đại ca, với kinh nghiệm của huynh mà xét đoán, nếu như muốn giải quyết những Hồ nhân đối diện, đại khái cần thời gian bao lâu? Ta muốn không để sót một tên nào.

Hồ Bất Quy cười đầy tự tin:

- Người Đột Quyết à! Chúng kết thành đội mới đáng sợ chứ mấy trăm tên nhỏ nhoi này chẳng thấm vào đâu. Chỉ cần làm cho bọn trúng rụt đầu vào trong lều, không cho bọn chúng cưỡi ngựa bỏ chạy thì sẽ đối phó dễ như trở bàn tay thôi, tính ra không thể quá nửa canh giờ.

Cao Tù đã theo Lâm Vãn Vinh một thời gian dài, càng lúc càng hiểu thói quen của hắn, tức thì hớn hở nói:

- Lâm huynh đệ, phải chẳng là muốn thịt bọn thỏ non ở đằng trước? Chơi nữ nhân của bọn chúng? Cướp chiến mã của bọn chúng? Cái ngày lão Cao ta trông đợi cuối cùng cũng đã tới, cướp bóc trong hang ổ của Hồ nhân, con bà nó! Nói ra cũng chẳng ai tin đâu... ha ha …

Bệnh hoang tưởng của lão Cao đúng là không nhẹ. Lâm Vãn Vinh vỗ bả vai hắn:

- Cao đại ca, lần này sợ là phải làm huynh thất vọng rồi. Đệ không những không cướp chiến mà mà còn ngược lại, đệ muốn tặng chiến mã!

Tặng chiến mã? Cao Tù ngẩn ra. Tức thời còn chưa hiểu ra ý của Lâm huynh đệ.

Hồ Bất Quy đã có kinh nghiệm dày dặn, hơi ngẩn người nhưng cũng hiểu ra điểm mấu chốt, vui mừng nói:

- Tặng chiến mã? Hay! Quá hay! Lần này đảm bảo làm Hồ nhân bất ngờ.

Thấy Cao Tù vẫn còn đang đần thối ra, Hồ Bất Quy nói nhỏ bên tai hắn vài câu. Lão Cao giật mình hiểu ra, giơ ngón tay cái lên khen:

- Lâm huynh đệ, ngươi đúng là diệu kế vô cùng, dùng binh như thần, lần này người Đột Quyết thực có nuốt cũng không trôi.

Lâm Vãn Vĩnh cười hắc hắc không nói gì. Hồ Bất Quy như nghĩ ra chuyện gì đó, nhíu mày hỏi:

- Lâm tướng quân kế này đúng là thượng hạng, nhưng trước tiên phải giải quyết đám Hồ nhân đối diện, hơn nữa không để thoát tên nào, điều này cần phí chút suy nghĩ.

Lâm Vãn Vinh cũng lo lắng ở điểm này. Hắn gật đầu than:

- Hồ đại ca nói không sai, những người này nếu chạy thoát một tên thì phí sạch cả công lao. Làm sao để có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng trong một thời gian ngắn, đó là vấn đề khó khăn nhất.

Hai người bọn họ cau mày trầm tư, Cao Tù nhìn hồ nước đối diện doanh trướng của Hồ nhân, đột nhiên hỏi:

- Lão Hồ, bọn Đột Quyết này có biết bơi không?

Câu hỏi chẳng có đầu đuôi này làm Hồ Bất Quy ngẩn ra. Hắn cười đáp:

- Hồ nhân một năm bốn mùa đều không tắm rửa, sợ nhất là nước. Cao huynh đệ, ngươi có cao chiêu gì vậy?

- Cao chiêu à, còn chưa đáng nói đâu.

Cao Tù cười hắc hắc, từ trong lòng ngực lấy ra một gói giấy lớn. Vuốt ve một cách đầy yêu thích, mặt cười dâm đãng:

- … nhớ tới thủ đoạn trước đây Lâm huynh đệ dùng, đúng là làm chấn động đất trời, tinh diệu vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment