Dịch: Mạnh Thường Quân
Nguồn :
Theo đội nhân mã tiến sâu vào trong sa mạc mênh mang, không khí càng ngày càng nóng bức, khí hậu càng ngày càng khô cạn. Gió cát mênh mang thổi cho đôi mắt không tài nào mở ra nổi.
Khiến người ta lo lắng không chỉ có vậy, tiền dần vào sâu trong Tử Vong chi hải, gió lốc trong sa mạc cũng dần mãnh liệt lên. Không cần biết là ban ngày hay ban đêm, cát bay khắp nơi che lấp cả bầu trời, toàn bộ đều bị nhuốm thành một màu vàng rực, bức tường cát cao cao giống hệt như một con quay đang quay tròn, đang gào thét, đang gầm rú, lao về phía đội người ngựa, khiến cho tất cả mọi người đều bị chôn vùi trong cát, thậm chí đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn vô cùng. Càng đi về phía trước, Tử Vong chi hải càng lộ ra bộ mặt dữ tợn của nó.
Dưới tình hình này, không chỉ tốc độ đi đường giảm đi rất nhiều, cấp dưỡng cũng càng thêm khó khăn, mỗi ngày đều có mấy chiến mã ngã gục trong cát vàng, các tướng sĩ cùng dần dần có hiện tượng mất nước.
- Cứ tiếp tục thế này, ta sẽ bị luộc khô đó.
Cao Tù thè lưỡi thở ra phì phò, nước dãi nhổ ra đều là màu vàng, màu vàng của đất cát:
- Con mẹ nó chứ cái Tử Vong chi hải này, đúng là không phải nơi con người chịu nổi, chúng ta rốt cuộc lúc nào mới có thể đi ra ngoài đây?!
Lâm Vãn Vinh cổ họng khô đến sắp bốc khói ra, hắn nuốt mạnh một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy yết hầu có chút đau đớn, đây là hiện tượng của việc thiếu nước.
- Từ địa phương trước mặt mà xem, chắc chúng ta đã đi được chừng nửa đường rồi.
Trán hắn nóng bừng, khi dùng ống tay áo lau lau lại không nhìn thấy giọt mồ hôi nào:
- Cao đại ca đừng gấp, qua những bộ xương trắng đã phát hiện dọc được mà xem xét, lộ tuyến chúng ta đi là không sai đâu, nhất định có La Bố Bạc mà các tiền bối đã đi xuyên qua để tới được dãy Thiên Sơn cao lớn.
Vừa nhắc đến những bộ xương trắng hếu đó, toàn thân Cao Tù liền cảm thấy lạnh ngắt. Từ hôm phát hiện ra chúng, hai ngày nay bọn họ không biết đã nhìn thấy bao nhiêu oan hồn chết đi. Nói chẳng khoa trương chút nào, con đường tơ lụa này đúng là do xương trắng chất thành. So với những người đi trước, bọn họ trừ việc người ngựa nhiều hơn một chút, cũng thực sự chẳng tìm được ưu điểm nào hơn nữa.
- Cao Xương, Thiên Sơn?!
Hồ Bất Quy nhíu chặt mày lại:
- Mấy nơi này ta cũng đã nghe nói qua. Nhưng hình như trước chúng ta có rất ít người từng đi qua nơi ấy.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu ừm một tiếng:
- Vậy chúng ta làm người tới đầu tiên là tốt rồi. Thiên Sơn là một địa phương tốt, chim hót hoa thơm, phong cảnh như tranh. Đỉnh núi có ao trời chứa tuyết, theo truyền thuyết thì là nơi mà các công chúa của Ngọc hoàng đại đế tắm rửa. Đi qua dãy Thiên Sơn là đến A Nhĩ Thái sơn (núi Altay). Chúng ta từ phía tây bắc của A Nhĩ Thái sơn lại một lần nữa tiến vào thảo nguyên A Lạp Thiện (Ala Shan). Xuyên qua Khắc Bố Đa và Ô Tô Bố Nặc Nhĩ hồ là sẽ tới vương đình của Đột Quyết, Khắc Tư Nhĩ.
Lộ tuyến này trước lúc xuất phát mấy người đều đã nắm rõ như lòng bàn tay. Một khi xuyên qua A Nhĩ Thái sơn tiến vào thảo nguyên, đó chính là nơi để bọn họ có thể thi triển quyền cước thoải mái. Nhưng khó đi nhất cũng chính là quãng đường từ Tử Vong chi hải tới Thiên Sơn.
- Đúng rồi, tướng quân, Lý Vũ Lăng sao rồi?
Hồ Bất Quy lòng đầy lo lắng hỏi:
- Ngọc Già nói, trong ba ngày là hắn có thể tỉnh lại đúng không? Nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, đây cũng là vấn đề mà hắn luôn lo lắng. Từ sau khi đưa túi nước tới, Ngọc Già liền chẳng thèm nhìn đến hắn. Mấy ngày nay nàng không ngờ lại không nói với hắn một câu nào.
- Ta đi xem thử xem.
Lâm Vãn Vinh xua xua tay, đi thẳng về hướng xe ngựa của Lý Vũ Lăng. Vừa mới vén rèm xe lên liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi. Nheo mắt nhìn kỹ, không ngờ lại thấy trong tay thiếu nữ Đột Quyết đang cầm một cái chày thuốc, đang khẽ khàng giã. Mùi thơm đó chính là từ cái cối thuốc đó bay tới.
Lâm Vãn Vinh chui vào trong, ghé mũi tới ngửi ngửi, ngạc nhiên nói:
- Đây là thuốc gì thế, thơm thật đó!
Ngọc Già lườm hắn một cái, quay mặt đi, tựa như không muốn cùng hắn nói chuyện.
Nha đầu này lại làm sao rồi?! Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười khan nói:
- Ngọc Già tiểu thư vất vả rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày. Không biết huynh đệ của ta lúc nào có thể tỉnh lại?
- Không cần ngươi nhắc.
Sắc mắt Ngọc Già trở nên lạnh lùng, đẩy cái cối thuốc đó vào trong tay hắn:
- Ngươi tới vừa khéo, giã nát chỗ dược thảo này đi!!
Ngữ khí của nàng lạnh lùng, chẳng hề khách khí mà ra lệnh cho hắn. Đã là giã thuốc cho Tiểu Lý Tử, Lâm Vãn Vinh tự nhiên là cam tâm tình nguyện cho nàng sai bảo. Chày giã như bay, chiếc cối cứ kêu lên bùm bụp. Chẳng bao lâu sau dược thảo đã được giã nát thành bột. Không biết là nàng dùng dược thảo gì, ngửi vào thấy rất thơm, da tiếp xúc vào một chút bột thuốc thì cảm thấy mát lạnh.
- Nước!
Thấy chỗ bột thuốc cũng đã mài được tương đối rồi, Ngọc Già lấy một chiếc bát gỗ tới, lạnh lùng ra lệnh.
Lâm Vãn Vinh lấy túi nước từ bên hông ra, mở nắp, rót nước trong vào. Ngọc Già nhìn dấu đỏ mờ mờ khô cong trên miệng túi, quay đầu qua hừ một tiếng:
- Sao vẫn còn nhiều như vậy, ngươi không uống sao?!
- Không nỡ…
Lâm Vãn Vinh vô cùng cẩn thận buộc túi nước lại, cười nói.
Thiếu nữ Đột Quyết hai má hơi đỏ ửng lên, cúi thấp đầu xuống lấy bột thuốc đó đổ vào trong bát. Khẽ khuấy khuấy lên:
- Cái gì mà không nỡ, người Đại Hoa các ngươi chỉ biết gạt người!
Lâm Vãn Vinh vội vã xua tay:
- Ý ta là, nước quá quý báu, cho nên mới không nỡ uống! Chẳng liên quan gì tới cái khác cả, cô đừng có nghĩ theo đường rẽ đó!
- Ngươi mới là nghĩ theo đường rẽ đó! Cầm lấy…
Ngọc Già bực mình mắng, đưa chiếc bát gỗ cho hắn. Lâm Vãn Vinh chỉ đành đỡ lấy một cách vô cùng cẩn thận.
Ngọc Già lấy một nhánh dược thảo khô từ trong ngực ra, mang theo mùi hăng hắc, nàng khéo léo cắt nhánh dược thảo đó làm hai phần, phần còn lại cất vào trong ngực. Lâm Vãn Vinh ngửi ngửi một chút, sắc mặt biến đổi:
- Đây là… Lạt Tị thảo?!
- Coi như ngươi có chút kiến thức!
Thiếu nữ Đột Quyết hừ một tiếng, tước nhánh Lạt Tị thảo đó thành từng sợi nhỏ, bỏ vào trong bát thuốc. Bát thuốc vốn rất thơm lập tức hoàn toàn thay đổi mùi vị. Một mùi vị kích thích bay vào lỗ mũi, khó ngửi cực cùng.
Dùng sợi thuốc lá làm thuốc, đây tuyệt đối không phải dược phương của Đại Hoa, Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc đang làm cái quỷ quái gì thế? Ngửi thấy mùi vị khó ngửi ấy, Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng nói:
- Ngọc Già thần y, đây rốt cuộc là thuốc gì vậy, mùi vị thực sự… đặc biệt quá a!
- Đặc biệt sao?!
Ngọc Già hơi mỉm cười, đưa chén thuốc đến bên miệng hắn, khẽ cười nói:
- Ngươi nếm thử xem đi!
- Ta nếm?!
Lâm Vãn Vinh cứng lưỡi:
- Hay là không cần đâu, ta không có bệnh tật gì cả, uống thuốc làm gì?
Ngọc Già gật gật đầu:
- Ngươi không nếm? Vậy sẽ trực tiếp cho người bị thương uống nhé, dù sao ta cũng chẳng nắm chắc bao nhiêu!
- Ý gì vậy?
Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, nghiêm túc hỏi.
Ngọc Già liếc nhìn hắn, không nhanh không chậm nói:
- Đây là một vị thuốc khá đặc thù, muốn mời một người da khá dầy thử dược tính, chỉ đơn giản như thế thôi!
Tìm người da dầy thử thuốc? Nha đầy này đang mắng ta rồi! Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười hai tiếng:
- Sẽ không có độc chứ…
- Ngươi có thể lựa chọn không uống…
Thần sắc Ngọc Già lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Nếu nói đến hạ độc, nàng có thể trực tiếp động chân động tay vào túi nước, làm gì cần phải lằng nhằng trong chỗ dược thảo này.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc vài tiếng, nhìn bát thuốc nhơ nhớp kia. Hắn hạ quyết tâm, bóp chặt mũi mà nếm một ngụm nhỏ.
- Phì…phì…
Thuốc vừa vào miệng, lập tức có một mùi vị kích thích từ yết hầu trực tiếp truyền vào phổi, lại từ phổi trở lại yết hầu, tê tê, cay cay, chua chua, đăng đắng. So với nước gạo còn khó nuốt trôi hơn.
Lâm Vãn Vinh a lên một tiếng, nhổ hết toàn bộ thuốc ra, sắc mặt khổ sở, thè lưỡi ra không ngừng thở phì phò:
- Tiểu Muội muội, đây rốt cuộc là thuốc gì thế, ta sợ không bị muội hạ độc chết thì cũng bị muội dọa chết mất.
Ngọc Già sắc mặt vui vẻ, cười đến gập cả người lại:
- Kêu ngươi uống thì ngươi hãy uống đi… Nói ngươi ngốc, ngươi còn không tin! Oa Lão Công, lần này ngươi sắp bị ta hạ độc chết rồi!
Lâm Vãn Vinh sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói:
- Muội nói là thực sao?! Sao lòng muội lại ác độc như thế?!
Ngọc Già sắc mặt biến đổi, nhìn chăm chăm vào mắt hắn, nghiến răng tức giận nói:
- Nếu là thực thì đã sao nào?! Ta lòng dạ độc ác đó, ta chính là muốn hạ độc chết ngươi đó… Ngươi giết ta đi!
Hạ độc chết cái rắm ấy, với thủ đoạn của nha đầu này, nếu thực sự hạ độc rồi, ta còn có thể tranh biện với cô suốt cả nửa ngày thế chắc? Nhìn Ngọc Già vì vộ dạng hoài nghi của mình mà phẫn nộ hệt như một con báo cái hung dữ, Lâm Vãn Vinh xua xua tay nói:
- Được rồi được rồi, chúng ta không cãi nhau nữa. Ta tin muội sẽ không hạ độc…
- Ngươi nghĩ hay nhỉ.
Ngọc Già lạnh lùng nói:
- Có lẽ ngươi đã trúng độc ẩn tỉnh (độc không phát ngay) của ta, còn chưa tự biết thôi.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói:
- Tuy chúng ta ở hai dân tộc đối lập nhau, nhưng muội không giống một người ác độc như vậy… Đúng rồi, ngày đó tại sao muội lại muốn lừa gạt ta rằng muội dùng nước sạch rửa mặt? Hại ta thực sự tin luôn!
Ngọc Già hai má đỏ bừng, quật cường nói:
- Ta nói là ngươi tin sao? Ngươi là một tên dễ lừa gạt như thế sao? Chẳng qua là ngươi tâm tư sâu xa mà thôi. Chẳng thèm nói với ngươi nữa.
Ngoảnh mặt đi, cắn chặt môi, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Lâm Vãn Vinh cũng biết về chuyện này, đích xác hắn có chút nửa tin nửa ngờ. Nữ tử Đột Quyết này tuy tính cách cao ngạo, nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt đối không phải người lỗ mãng như thế.
Trong xe hai người đều không nói chuyện, Lâm Vãn Vinh đang bưng bát thuốc, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, thần sắc vô cùng thẹn thùng xấu hổ.
Giằng co một lát, hắn cuối cùng cũng cười đùa một câu, mặt dày nói:
- Thế này, Ngọc Già thần y. Coi như ta đền cho cô nhé, lần trước quả thực là một hiểu lầm. Đúng rồi, cám ơn cô đã tặng ta nước!
Ngọc Già quay đầu lại, khẽ hừ một tiếng:
- Đó chỉ là trả cho ngươi thôi, không cần ngươi cám ơn.
Lâm Vãn Vinh không nhìn rõ thần tình trên mặt của nàng, không biết nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chỉ đành vô cùng cẩn thận nói:
- Thần y, thời gian đã không còn sớm rồi, cô xem thương thế của vị huynh đệ này của ta…
- Kim đao đâu?
Ngọc Già chẳng hề khách khí ngắt lời hắn, quay đầu lại, thần sắc lạnh lùng.
Lâm Vãn Vinh lấy thanh đao lấp lánh từ trong ngực ra, cười nói:
- Ở đây! Ngọc Già tiểu thư yên tâm, ưu điểm lớn nhất của con người ta là thành thực, đáp ứng cô rồi là nhất định sẽ làm được, điểm này mọi người đều có thể làm chứng!
Ngọc Già tự động lược bỏ luôn mấy câu nói của hắn, nàng nhìn vào thanh kim đao đó, trong mắt tựa mừng tựa lo, trầm mặc hồi lâu mới khẽ cất tiếng:
- Ngươi đỡ người bị thương dậy đi.
Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, vội vã đỡ thân thể Lý Vũ Lăng dậy, để dựa vào ngực mình. Ngọc Già lấy thanh kim đao từ trong tay hắn lại, ngắm chuẩn vào trước ngực Lý Vũ Lăng, Lâm Vãn Vinh lập tức kinh hãi:
- Cô muốn làm gì?!
Ngọc Già lạnh lùng nói:
- Cái này không cần ngươi quản. Ngươi bưng bát thuốc cho tốt, nghe khẩu lệnh của ta, ta hét bắt đầu thì ngươi hãy rót thuốc! Một hơi rót hết toàn bộ xuống, không được dừng!
Thiếu nữ vênh mặt hất hàm sai khiến, vào lúc quan trọng thế này, Lâm Vãn Vinh trừ việc tuân theo ra thì chẳng còn cách nào khác. Ngọc Già nắm chặt kim đao trong tay, cũng không rút ra khỏi võ, nàng vén mí mắt Lý Vũ Lăng lên xem qua, khẽ gật đầu. Kim đao trong tay đánh mạnh ra, vỏ đao mang theo chút ám kình đánh mạnh vào ngực Tiểu Lý Tử.
Thân thể đang ngủ say của Lý Vũ Lăng run mạnh một cái, dường như có một tiếng rên đau đớn vang lên, miệng lập tức mở ra. Thanh âm nôn nóng của Ngọc Già vang lên:
- Mau, bắt đầu!
Lâm Vãn Vinh không dám chậm trễ, bóp chặt cổ Lý Vũ Lăng, đổ cái thứ giống như nước thuốc đó vào trong miệng hắn. Bụng Lý Vũ Lăng kêu lên òng ọc một trận, chịu sự kích thích của chỗ dược thủy đó, sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng, không ngờ lại ho mạnh lên.
- Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử…
Thấy Lý Vũ Lăng có phản ứng, Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, ôm chặt thân thể hắn kêu lên.
Tác dụng kích thích của thứ nước thuốc đó không thể coi thường, Lý Vũ Lăng ho lên vài tiếng, trong bụng đột nhiên ùng ục một trận, Ngọc Già vội vã nói:
- Mau đỡ hắn ra ngoài xe…
Lâm Vãn Vinh ôm hắn lao xuống xe ngựa, Lý Vũ Lăng oa lên một tiếng, liền nằm phục trên đùi hắn, bắt đầu nôn mạnh xuống nền cát.
- Tiểu Lý Tử…
Bọn Hồ Bất Quy, Cao Tù, Hứa Chấn ba người bên kia nhìn thấy tình hình bên này, lao nhanh tới, ánh mắt tất cả tướng sĩ cũng hướng về bên này.
Những ngày Lý Vũ Lăng hôn mê này, thức ăn đã ăn vào thực sự có hạn, những thứ nôn ra trừ nước trong và hơi có chút mùi chua thì chẳng còn nôn ra được thứ gì khác nữa. Thương thế của hắn tuy đã gần như hết hẳn, nhưng thân thể lại hư nhược vô cùng, lần này nôn ra, dường như đã dùng hết lực khí toàn thân, nằm ngửa mặt lên trong vòng ôm của Lâm Vãn Vinh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hô hấp cực kỳ yếu nhược, chỉ có lông mi hơi mấp máy khe khẽ, mới nhắc nhở được mọi người, hắn thực sự đang tỉnh lại.
- Nước!
Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng, túi nước của Lý Vũ Lăng lập tức được Hồ Bất Quy đưa tới. Khi Tiểu Lý Tử đang hôn mê, cho dù ở trong sa mạc, mỗi ngày vẫn không ngừng được uống nước, không cần biết là lúc nào, túi nước của hắn cũng luôn đầy.
Lâm Vãn Vinh đổ nước vào miệng Tiểu Lý Tử, Lý Vũ Lăng tham lam hút lấy vài ngụm, đôi môi khô cong cuối cùng cũng chậm rãi mấp máy.
Lâm Vãn Vinh vô cùng mừng rỡ, ôm chặt lấy vai y:
- Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử, ngươi mau tỉnh lại…
- Lâm đại ca…
Tiếng gọi cực kỳ hư nhược kèm theo thở dốc đó tựa như từ nơi cao xa nào vọng lại, ở trong đại mạc gió cát thét gào gần như chẳng thể nghe thấy được cái gì này, không ngờ lại lọt vào tai tất cả mọi người.
Lý Vũ Lăng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của hắn mờ nhạt vô quang, chỉ là trong mắt năm ngàn tướng sĩ, nó lại hệt như hai ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời.
- Ha ha, Tiểu Lý Tử tỉnh rồi, Tiểu Lý Tử tỉnh rồi…
Lâm Vãn Vinh cất tiếng hét lớn, nước mắt cuồn cuộn tuôn ra…