Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 598

Dịch: vo vong
Biên tập: hoanbeck

Hiệu đính: Ngọc Vi

- A thúc, sao người có thể…

An Bích Như kinh hãi thất sắc, vội vã lao về hướng bóng đen đang rơi xuống kia, lo lắng đến độ dậm chân liên tục.

- Có chút dày vò thế này mà Thánh cô cũng không nỡ sao? Tên tiểu tử người Hoa này, chẳng biết có được bản sự gì, không ngờ có thể đoạt đi trái tim của phượng hoàng trong Miêu trại chúng ta! Lần sau phải chất vấn hắn thật tỷ mỹ mới được!

Các trưởng lão cười ầm cả lên, An Bích Như xấu hổ cúi gằm mặt xuống, trong mắt đã gợn lên một làn sóng nước dịu dàng.

Nhị trưởng lão gật đầu:

- Tên tiểu tử này có chút can đảm, đối với Thánh cô cũng là một lòng tình si, điều càng khó có được hơn là hắn không hề kỳ thị người Miêu chúng ta, đối với Miêu tộc cũng rất chân thành! Chỉ không biết mấy lời hắn vừa nói, rốt cuộc có được mấy phần đáng tin?

Cái này mới là quan trọng, mọi người đều vuốt cằm tán thành ý kiến này, Đại trưởng lão từ tốn nói:

- Chân thành cố nhiên là đáng quý, nhưng hắn muốn cưới Thánh cô của chúng ta đi, sao có thể cứ như vậy để cho hắn lấy đi chứ? Ít nhất là cũng phải dựa theo quy củ của Miêu tộc mà làm, như vậy mới có thể ăn nói với các hương thân của Miêu tộc ta! Người thấy có đúng không, Thánh cô?!

An Bích Như mặt đỏ quá tai, khẽ nói:

- Vậy phải nhờ các vị a thúc kiểm tra giúp ạ! Nếu không hợp ý, ta sẽ đuổi hắn về!

Các trưởng lão ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cười khổ lắc đầu:

- Đuổi về ư? Người thực sự nỡ xuống tay thì đã tốt rồi!

Những tiếng gió lạnh buốt như lưỡi dao cứa vào xương thịt, rít lên vù vù bên tai, khiến cho người ta cảm thấy đau đớn. Lâm Tam cứ rơi thẳng xuống, co rúm thành một khối đá trong sự sợ hãi vô ngần, lòng thầm kêu khổ không thôi: "Hỏng bét rồi, chẳng lẽ ta đã nghĩ sai, phía dưới chẳng lẽ thực sự là vực sâu vạn trượng? Vậy lão tử thực sự là một con quỷ chết oan rồi!"

Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có chút không đúng: "Khi ta kéo tay An tỷ tỷ, nàng rõ ràng là tâm mạch bình hòa, lòng bàn tay ấm áp, căn bản chẳng giống bộ dạng đang lo lắng gì cả. Ta là tiểu đệ đệ bảo bối của nàng, hồ ly tỷ tỷ chẳng có lý do gì để ghét bỏ ta!"

Tiếng gió vang lên vù vù bên tai, thổi cho mắt cũng chẳng mở ra nổi, trong lúc vội vã tâm tư hắn hoàn toàn rối loạn, thân thể càng rơi nhanh, hệt như một mũi tên lửa vậy.

"Bộp" một tiếng vang lên, hắn đột nhiên cảm thấy hai má lạnh buốt, hệt như một hòn đá nặng rơi vào trong một hồ nước lạnh giá. Hắn rơi thẳng xuống đáy hồ, khiến cho nước tung tóe bắn lên, bay cao tới mấy trượng. Trước mắt toàn là một màu xanh biếc, nước hồ từ bốn phương tám hướng ào ạt đổ thẳng vào mũi miệng hắn, lạnh buốt tới tận xương.

"Thì ra là vậy! Từ trên đài cao nhảy xuống nước, cái trò này rõ ràng là bày riêng cho "tiểu bạch long dưới sông" ta mà, thảo nào An tỷ tỷ vẫn bình tĩnh như vậy!" Trong lòng hắn đại hỷ, khi rơi tới đáy liền ra sức dùng chân đạp mạnh xuống, thân hình hệt như một con cá nhỏ vụt lên, tự do tự tại bơi trong làn nước.

Tiếng nước rào rào vang lên, hắn thò đầu ra khỏi mặt hồ, khẽ vuốt những giọt nước trên mặt đi, thở phào một hơi như vừa trút được một khối đá nặng. Nơi hắn rơi xuống không ngờ lại là một hồ nước rộng rãi yên tĩnh nằm ngay dưới đỉnh núi, cách đỉnh Ngũ Liên bất quá chỉ chừng năm sáu trượng, chỉ là trên đỉnh núi mây mù che phủ, người không quen địa hình căn bản chẳng thể nhìn thấy được mặt hồ tĩnh lặng phía dưới.

Khảo nghiệm của Hàn Nông Đại trưởng lão chính là một trường tâm lý chiến. Lần này hắn nhảy, tình cảm giữa hắn với Thánh cô là vàng hay là cát, các vị trưởng lão tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lần này mấy lão nhân các người chẳng còn lý do gì để ngăn cản ta nữa rồi chứ! Hắn đập mạnh xuống mặt nước vài cái, một làn hoa nước lóng lánh bắn lên, trong lòng vui vẻ không thôi.

- Đừng đắc ý nữa, mau lên đây!

Bên bờ đầm đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm trầm, còn ẩn chứa chút phẫn nộ.

Hắn vội vã xoay người lại, nhìn về phía bên bờ, lập tức chui lại vào trong làn nước:

- Bố Y lão đa, người… sao người lại ở đây?

Bố Y đứng bên bờ, trong tay nắm chặt sài đao:

- Thánh cô kêu ta tới đưa y phục cho ngươi!

Trên tảng đá lớn bên cạnh hắn có đặt chiếc áo Hồng Miêu mà vừa rồi hắn cởi ra đưa cho An tỷ tỷ, cũng chính là thứ mà Y Liên tặng cho Lâm Tam.

Nhìn khuôn mặt tối sầm của Bố Y, Lâm Tam trong lòng thầm kêu khổ không thôi: "Hồ ly tỷ tỷ này thật là, phái ai tới không phái, lại cứ là Bố Y lão đa, đây chẳng phải là cố ý làm ta xấu mặt sao?" Hắn ngượng ngùng cười vài tiếng, vội vã nói:

- Cảm ơn lão đa, y phục này hay là ta không mặc cũng được nhé!

- Ngươi nói cái gì?

Bố Y giận tím mặt quát lên, tay nắm chặt sài đao trợn trừng mắt:

- Ngươi nói lại một lần nữa xem!

Lão đa tựa như bị nắm trúng đuôi vậy, phẫn nộ không thôi, Lâm Tam lại vội vã rụt đầu vào trong nước, không dám nhúc nhích.

- Ta chẳng cần biết ngươi là ai, đây là y phục mà Y Liên tặng cho ngươi, ngươi đã mặc lên rồi thì không thể cởi xuống! Ngươi nghĩ nữ nhi Miêu tộc chúng ta dễ bị khi phụ lắm sao?

Bố Y nhìn thì cao cao gầy gầy, không lạnh không nóng, nhưng nếu thực sự nổi giận thì rất có vẻ uy nghiêm của đầu lĩnh Hồng Miêu. Cha con hai người họ là bằng hữu đầu tiên mà Lâm Tam gặp khi tới Tự Châu, đều có ân với hắn, phần tình ý này không thể quên được. Lâm Tam ngượng ngùng cười khan hai tiếng:

- Lão đa đừng tức giận, ta mặc là được rồi! Nhưng người ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm ý tứ của ta, ta vẫn luôn chỉ coi Y Liên là bằng hữu thôi!

Bố Y hừ một tiếng, không để ý đến hắn. Lâm Tam vô cùng cẩn thận bơi đến bên bờ, thấy lão chẳng hề có ý vung đao lên thì liền vội vã nắm lấy y phục, rồi ba chân bốn cẳng lao vội ra xa.

Sư phụ tỷ tỷ còn chuẩn bị cả một bộ nội y mới cho hắn, còn mang theo cả mớ bảo bối kia của hắn, tất cả dồn trong một chiếc túi của người Miêu, chiếc dây lưng mà Y Liên tặng hắn cũng ở ngay trước mắt, hắn yên lặng nhìn ngắm hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu thở dài một tiếng.

- Y Liên đâu?

Bố Y từ xa đi tới, còn chưa kịp gặp mặt nữ nhi, tự nhiên là không biết giữa bọn họ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề rồi, liền mở miệng hỏi.

Lâm Tam chẳng biết nên trả lời thế nào, sau hồi lâu mới nghiêm mặt đáp:

- Lúc ấy Y Liên và ta có chút mâu thuẫn nên đã tức giận một mình chạy đi rồi.

Bố Y lão đa biết quá rõ tính khí của con gái mình rồi, nó bị tên tiểu tử người Hoa đáng ghét này mê hoặc tâm thần, thà bản thân không ăn không mặc, cũng muốn lưu lại tất cả những thứ tốt cho hắn, sao có thể có cãi nhau được chứ? Trong đó nhất định phải có nguyên do gì.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng cúi đầu của tên tiểu tử người Hoa kia, lão đa cũng đành bất lực nói:

- Thì ra chuyện giữa ngươi và Thánh cô đều là thật, đáng thương là ta còn luôn lấy nó ra làm trò cười nữa! Y Liên nó đã biết chưa?!

Lâm Tam buồn bã lắc đầu đáp:

- Đã nói với nàng ấy mấy lần rồi, đáng tiếc là nàng đều không chịu tin, ta thực chẳng có cách nào!

"Nếu nó có thể tin thì mới là chuyện lạ!" Bố Y hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn gằn giọng hỏi:

- Vậy ngươi định làm thế nào với nữ nhi của ta đây?

Nghe đến vấn đề nhức đầu này, trong lòng Lâm Tam chùng xuống:

- Lão đa, kỳ thực giữa ta và Y Liên chẳng có gì cả, mặc dù nàng rất đáng yêu!

- Rắm thối!

Lão tía hung hăng phì một tiếng, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, thét lớn:

- Ngươi coi nữ nhi của ta là cái gì? Hoa hướng dương trên núi cao vĩnh viễn chỉ có một cây có thể đứng! Sự trung trinh của nữ nhi Miêu tộc chúng ta đã nổi danh khắp nơi, bọn chúng nếu đã thích một người, vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ thay đổi, ngươi kêu Y Liên phải đi đâu để tìm một người hợp ý nó như ngươi nữa đây?

"Miêu nữ đa tình, đây chẳng phải chỉ là lời nói suông, một thiếu nữ giống như Y Liên, tâm tính cực kỳ cao khiết, nàng đã thích một người, nào có thể dễ dàng thay đổi được chứ?" Nhìn bộ dạng Bố Y lão đa dậm chân mắng lớn, Lâm Tam nhất thời mi mày nhíu chặt, chẳng biết nên làm thế nào mới phải.

Còn đang trầm mặc, chợt nghe một tiếng ca trong trẻo rõ ràng từ trên đỉnh núi du dương vọng lại:

Yêu chàng, yêu chàng, yêu đến chết,

Mời người khắc họa bóng hình kia

Đem về ấp ủ trong chăn ấm

Đêm ngày ôm ấp chẳng chia lìa

Trên ngọn Ngũ Liên phong có một thân ảnh yểu điệu đang đứng, gió lạnh thổi khiến cho ống tay áo nàng tung bay phần phật, những tiếng đinh đinh do đồ trang sức bằng bạc va vào nhau vang lên, trông nàng tựa như một đóa hoa nhỏ cô đơn đang đứng giữa trời đất bao la vậy.

Lâm Tam nhìn đến ngây dại, ngay sau đó lập tức đứng dậy, dùng tất cả sức lực của mình vẫy tay kêu lớn:

- Y Liên, Y Liên…

Sơn cốc này vốn rất u tĩnh, tiếng gào của hắn lại cực lớn, thanh âm phiêu đãng truyền ra. Y Liên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, trên mặt nàng buồn vui lẫn lộn, đột nhiên nhanh chóng lùi lại hai bước, nắm lấy một hòn đá nhỏ, hung hăng ném tới bên này, khúc ca bi phẫn sầu khổ lại vang vọng trong phong cốc:

Hận ngươi, hận ngươi, hận đến chết

Khắc lên thân gỗ dáng hình ngươi;

Đem về ghim chặt vào tấm ván,

Ngàn vạn lưỡi đao chém chặt người…

Khoảng cách quá xa, hòn đá đó bay được nửa chừng thì đã rơi xuống, Y Liên lại tựa như đang giận dỗi, nhặt từng viên từng viên lên ném liên tục không ngừng, hệt như thiên nữ tung hoa vậy.

Hai bài hát kia hiển nhiên là hoàn toàn khác nhau, cùng là bộc bạch tấm lòng, lại là lúc yêu lúc hận, thú vị vô cùng, có thể biểu đạt được tâm tư hết sức lâm li của người thiếu nữ đó. Lâm Tam nghe mà chẳng nhịn nổi lòng, mỉm cười lắc đầu, cảm thấy tiểu a muội Miêu tộc này quả thực là vô cùng đáng yêu.

Thấy hắn không ngừng hướng về mình vẫy vẫy tay, mấy viên đá đó lại căn bản chẳng thể ném tới hắn được.Y Liên hơi nghiến răng, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, nhìn đến ngẩn ngơ một hồi, đột nhiên hung hăng dậm chân, quay người chạy đi.

"Nha đầu kia không việc gì là tốt rồi!" Lâm Tam thở phào một hơi, quay đầu lại thì lại bị dọa cho nhảy bật lên. Bố Y lão đa tay cầm sài đao bóng loáng, hai mắt sáng như hai ngọn đuốc, lớn tiếng cảnh cáo hắn:

- Tên người Hoa kia, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm gì không phải với nữ nhi của ta, ta nhất định sẽ một đao chém chết ngươi!

Lão chém xoẹt một nhát vào một tảng đá lớn bên cạnh, hoa lửa bắn tóe ra bốn phía, sài đao cũng bị mẻ mất mấy miếng. Lâm Tam vội vã cười khan vài tiếng mà rụt đầu lại, trong cơn nộ hỏa của lão đa này, cứ lui lại trước là tốt nhất!

Y Liên chẳng biết đã chạy đi đằng nào rồi, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Nơi hắn hiện đang đứng là vách núi phía sau Ngũ Liên phong, phía trước núi thỉnh thoảng lại có những tiếng hoan hô vọng lại, thể hiện sự náo nhiệt của Hoa Sơn tiết trong lúc này.

Cùng với Bố Y một trước một sau, men theo sườn núi, vượt qua mấy con đèo, đã nhìn thấy những người Miêu vây kín quanh một khoảng trống, tiếng trống rền vang, tiếng ca rầm trời, ánh mắt của tất cả người Miêu đều đang tập trung đánh giá hai tấm ván gỗ dài đặt ở chính giữa. Trên tấm ván gỗ đó đặt đầy những lưỡi đao sắc nhọn, từng cây từng cây, lưỡi đao đều hướng lên trên, những con đao dày đặc, hàn quang lấp lóe, trông thật dọa người.

- Đây là cái gì?

Lâm Tam ngạc nhiên hỏi.

Bố Y đi theo sau lưng hắn, nghe vậy thì liếc nhìn qua, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn:

- Cái này gọi là núi đao, là hạng mục truyền thống trong Hoa Sơn tiết của người Miêu chúng ta, chỉ có những mễ đa dũng cảm nhất mới dám đi lên thôi!

"Ồ, đây chính là núi đao trong truyền thuyết a, đúng là có chút khó khăn!" Lâm Tam gật gật đầu, đột nhiên biến sắc: "Hỏng rồi, đây là lão đa đề tỉnh ta a, muốn làm mễ đa dũng cảm nhất Miêu tộc, chỉ đua ngựa thắng thôi còn chưa đủ, còn phải có khả năng lên núi đao, nếu không người ta vẫn chưa phục ta!"

Suy nghĩ một lát, lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm, thở cũng chẳng dám thở mạnh nữa, vừa rồi dám xả thân nhảy xuống vực là bởi vì hắn biết An tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không để mình chết, đó là có lo nhưng chẳng sợ, cho nên mới có thể tiêu sái mà nhảy xuống. Nhưng núi đao này thì lại khác, phải hoàn toàn dựa vào bản lĩnh thật sự, chẳng thể giả dối được chút nào! Cái này chơi thế nào đây?

Cao Tù đang đứng ở bên sườn núi chờ hắn, thấy hắn và Bố Y trại chủ cùng đi xuống thì rất kinh ngạc, Lâm Tam cũng chẳng kịp giải thích, kéo hắn lại khẩn trương hỏi:

- Cao đại ca, núi đao này làm sao mới có thể đi qua?

Lão Cao sớm đã nhìn cả nửa ngày, hạ giọng bảo:

- Dẫm lên cương đao chẳng phải là công phu bình thường, nội công ngoại gia phải tu luyện thật tinh thông mới được, nếu Lâm huynh đệ ngươi luyện từ nhỏ, chăm chỉ luyện tập bốn mươi năm thì nhất định có thể làm được.

Lâm Tam nghe mà mắt trợn to đến lộ cả lòng trắng ra: "Lão tiểu tử ngươi thật là, nói cũng như không, nếu ta có công phu như thế, còn đem theo ngươi làm gì?"

Đang lúc tâm thần run rẩy, đột nhiên thấy một Hắc Miêu thị vệ đi từng bước lớn đi tới, chỉ vào hắn mà bô lô ba la mấy tiếng Miêu ngữ, thần sắc cực kỳ hung ác. Bố Y lão đa ghé sát bên tai Lâm Tam phiên dịch:

- Hắn hỏi, ngươi có phải là a Lâm ca của Hồng Miêu không?

Cái ngoại hiệu a Lâm ca này của ta truyền xa thật, đến cả Hắc Miêu cũng đã biết rồi, Lâm Tam cười hì hì gật đầu kiêu căng đáp:

- Phải rồi phải rồi, ta là a Lâm ca! Vị tiểu lão đệ này, ngươi tìm ta có việc gì không thế? Ồ, đúng rồi, trước mặt Nhiếp đại nhân, tất cả đều phải dùng Hoa ngữ, bài học từ Trát Quả đại đầu lĩnh, ngươi không nhớ sao?

Đại đầu nhân có từng nói qua mấy lời này sao? Thị vệ đó có chút mơ hồ, sững sờ hồi lâu mới nói:

- Ngươi thực sự là a Lâm ca? Đại đầu lĩnh kêu ta tới truyền lại cho ngươi một lời này!

Đại đầu lĩnh truyền lời cho ta? Lâm Tam vội vã ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trát Qyả đứng phía trước núi đao kia, vẻ mặt đắc ý, đang cười lạnh nhìn hắn.

Lâm Tam trong lòng lập tức nổi lên một cảm giác không hay, vội vã hỏi:

- Trát Quả nói gì?

"Tên Hồng Miêu này quả nhiên cuồng vọng, không ngờ lại dám trực tiếp kêu tên của đại đầu nhân." Thị vệ đó âm hiểm cười hắc hắc đáp:

- Đại đầu nhân nói, vừa rồi đua ngựa, là do ngươi sử dụng thủ đoạn ti bỉ ám toán người nên mới có thể thủ thắng! Nhưng bây giờ khác rồi, trước mặt mấy vạn hương thân, có có dám cùng người đi qua núi đao để phân cao thấp hay không?
Bình Luận (0)
Comment