Cực Phẩm Khí Phi

Chương 1

Đồng hồ điểm 9 giờ, tiếng chuông báo thức vang lên "Tích tích tích tích".

Từ trong mền tơ lụa mềm mại, một cái tay đưa ra ngoài vỗ bộp một tiếng làm đồng hồ báo thức rơi xuống đất, bể làm hai, chuông báo thức cũng ngừng kêu.

Mà chủ nhân của cái tay kia lại lùi về phía trong mền tiếp tục ngủ say.

10 phút trôi qua. Người trên giường vẫn không có phản ứng.

Lại 10 phút nữa trôi qua, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Sau nửa tiếng trôi qua.

"Vợ thân ái, bữa sáng thơm ngon đang chờ vợ đến thưởng thức." Một người đàn ông anh tuấn cao thẳng đến kéo mền xuống rồi dịu dàng nói .

"Ừ, chồng, nên để cho em ngủ thêm một lúc, thật khó mới đến cuối tuần, phải để cho em nghỉ ngơi thật tốt chứ." Cô gái lật người nằm lên trên cái mền ngủ tiếp.

"Vợ, chẳng lẽ em quên công việc hôm nay?" Người đàn ông lắc đầu, cười khẽ một cái.

"Được rồi được rồi, em dậy là được." Cô gái trên giường khẽ mở mắt, rất không muốn rời đi chiếc giường mềm mại mà cô yêu thích nhất.

"Chồng, anh không đi cùng em thật sao?" Sau khi trang điểm xong, cô gái vừa ăn bữa sáng tình yêu mà chồng làm vừa hỏi.

Cô gái nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, cười nói hạnh phúc, hai người bọn họ cuối cùng cũng chấm dứt 3 năm yêu xa, tại 1 tháng trước đã cùng nhau tiến vào lễ đường.

Cô cuối cùng cũng gả cho người mình yêu mà người đó cũng yêu chính mình.

"Ừ, hôm nay có một hội nghị tạm thời, sau khi họp xong anh đi đón em về." Người đàn ông dịu dàng nói.

"Được rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi suy sụp , nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười hạnh phúc.

"Vợ, lúc lái xe nhớ chú ý an toàn."

"Ừ, chồng." Cô gái tràn đầy tươi cười nói.

Cô gái đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói, "Chồng, anh giúp em gọi điện thoại cho Tinh Tinh, bảo mọi người tối nay cùng nhau ăn cơm, em có tin tức tốt nói cho cô ấy biết."

"Được, anh biết rồi."

Chàng trai đưa mắt nhìn cô gái bước lên chiếc xe màu đỏ chạy đi, khi xe mới được lái đi chưa lâu, nhu tình trong mắt không còn nữa, mà chỉ còn lạnh lẽo.

"Cô ấy đi rồi nha. . . . . ." Một bóng dáng cao gầy toàn thân màu hồng xuất hiện, cười nói. Khóe miệng anh ta nhếch lên, ôm cô gái có dáng người như rắn nước đi vào nhà.

Lúc này, bên trong cái mền tơ lụa mềm mại, không còn là cô gái kia nữa, mà là hai thân thể nam nữ quấn lấy nhau.

Trên mặt đất, đồ vật bị vứt lung tung, có cả của chàng trai lẫn cô gái. Thậm chí, còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng thở thấp của đôi nam nữ.

Cô gái nhìn đống quần áo trên mặt đất, nhận ra được quần áo của chồng mình, vậy còn lại là quần áo của cô gái kia sao ?

Cô gái đi về phía trước theo mớ quần áo, nghe được âm thanh đỏ mặt, cô nhìn thấy trên chiếc giường mà buổi sáng mình nằm giờ lại có hai người nằm.

Nhìn đôi nam nữ trên giường, nàng không thể tin được cái người mới cùng mình kết hôn được 1 tháng, người mà mỗi sáng đều nấu bữa sáng tình yêu cho mình, mỗi ngày đều khiến mình chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc, lúc này lại cùng cô gái khác hoan ái trên chính chiếc giường tân hôn của mình.

Cô gái ấy không phải là cô, mà là người cô tin tưởng nhất, buổi tối sẽ cùng nhau dùng cơm chung, là người bạn tốt nhất, Tinh Tinh.

Nhưng họ lại cùng nhau phản bội mình.

Hoan ái trôi qua, ở trên giường, Tinh Tinh dựa vào lồng ngực của người đàn ông, quyến rũ nói, "Giang, bắt đầu từ ngày mai, công ty sẽ là của anh, chúng ta cũng không tiếp tục lén lén lút lút nữa."

Chàng trai gối đầu lên hai tay của mình, nằm ở tư thế thoải mái, "Ừ, bắt đầu từ ngày mai, tất cả của cô ta đều thuộc về anh rồi. Đợi ba năm, rốt cuộc cũng đợi đến thời khắc này."

"Giang, anh biết không,mỗi lần nhìn thấy anh với cô ta ở cùng nhau, lòng em đều rất đau? Cô ta xinh đẹp, đáng yêu, hơn nữa lúc ở trường học, cô luôn đứng thứ nhất, em đều đứng sau cô ta. Em thật sự vô cùng không phục, tại sao cô ấy được sinh ra trong một gia đình tốt như vậy, dáng hình đẹp, học giỏi."

"Tinh Tinh, lòng của anh chỉ thích một mình em, nửa năm sau, tất cả tài sản của cô ấy đều chuyển sang tên anh, anh lập tức cưới em làm vợ." Chàng trai nhanh chóng đè cô gái trên người xuống, bọn họ lai bắt đầu triền miên.

"Đợi chút, Giang, anh xác định cô ta nhất định sẽ chết sao? Nếu như cô ta mạng lớn không có chết thì làm thế nào?" Cô gái đột nhiên lo lắng nói .

"Yên tâm, nhất định sẽ thành công."

Mà cô gái vẫn đứng ở cửa ra vào đã không cách nào tiếp tục chống đỡ thân thể, cô ngồi bệt xuống mặt đất.

Thì ra tất cả đều là giả, đây đều là lời nói dối, là âm mưu.

Chết? Cô gái bỗng nhớ tới lời bọn họ vừa mới nói, lúc này mới nghĩ ra, cô đã đứng ở cửa một thời gian dài, vậy mà bọn họ lại không phát hiện. Thì ra là. . . . . .

Cô nhớ tới tất cả những việc xảy ra sau khi đi khỏi nhà trong hôm nay.

Hôm nay là giỗ của cha mẹ cô, vào năm năm trước bởi vì một cuộc tai nạn xe cộ mà họ biến mất khỏi cõi đời, đó cũng là năm cô bắt đầu tiếp nhận quản lý công ty mà cha mẹ lưu lại.

Cô có thể đem công ty sắp sụp đổ mà cha mẹ lưu lại xoay mình đứng vững trên thị trường, khiến cho thương nhân không thể xem thường cô, trong công việc nàng tuyệt đối là người mạnh, trong cuộc sống thường ngày, nàng cũng là một người rộng rãi, thoải mái, hồn nhiên. Nhưng không ngờ chính mình lại thất bại trong tình yêu.

Tinh Tinh, là bạn của mình thời đại học, hơn nữa cũng là bạn tốt của mình. Ba năm trước đây, cô ấy đã giới thiệu Hàn Cảnh Giang cho mình, chính mình lại không ngờ rằng từ khi đó, âm mưu này đã được bắt đầu, một âm mưu nhằm cướp đoạt tài sản của mình.

Cô đột nhiên phát hiện ra lý do tại sao hôm nay xe không thắng được, thì ra là. . . . . .

Có thể là bởi vì cuối tuần, nên vào buổi sáng, xe cộ qua lại còn rất ít, hơn nữa cô cũng muốn nhanh nhanh về nhà ở bên chồng mình, vì vậy cô lái xe với tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều, gần đến nơi thì không biết là ông trời muốn hại cô hay là. . . . . .

Lúc cô muốn thắng xe nhưng lại không có cách nào thắng được, vậy là cứ đi thẳng đâm vào cái cây to trước mặt.

Chẳng trách khi cô mở mắt ra liền phát hiện mình nằm ở trong nhà mình, còn phát hiện ra nội tình là như thế nào.

Ngay lúc này, ti vi phát ra âm thanh.

"Sáng sớm hôm nay, vào khoảng 9 giờ 30, trên đường lớn đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, người bị hại tử vong tại chỗ, theo điều tra, người bị hại là Đổng Sự Trưởng của một công ty nào đó trên thị trường, nguyên nhân gây ra tai nạn xe cộ vẫn đang được cảnh sát điều tra, nhưng cảnh sát đã gám định được đây là chuyện ngoài ý muốn."

Hai người bên trong phòng nghe được âm thanh cùng nhau cười một tiếng, lại càng nhiệt tình triền miên hơn.

Chớp mắt một cái, cô gái trong nhà đã biến mất, đi tới một nơi âm u lãnh lẽo, thậm chí còn có cả tiếng kêu rên.

"Dư Thiên Thiên, mạng của ngươi còn chưa hết, hiện tại, Bổn vương cho ngươi một cơ hội sống lại, ngươi có đồng ý hay không?" Đột nhiên, một âm thanh uy nghiêm vang lên quanh quẩn trong không gian này.

"Ngươi là Diêm La Vương?" Cô gái ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông với gương mặt uy nghiêm đột nhiên xuất hiện cách đó không xa.

"Đúng vậy. Ngươi có đồng ý tiếp nhận cơ hôi được sống lại này không." Diêm Vương tiếp tục nói, hơn nữa dường như trong lời nói còn có thêm mấy phần hối thúc.

"Tôi sẽ trực tiếp trở lại thân thể ban đầu hay là còn có thân thể khác?" Kinh nghiệm thương trường nhiều năm nói cho cô biết, vấn đề trong lời nói của Diêm vương có mấy mấy phần thúc giục, rất bất thường.

"Ngươi chỉ cần trả lời Bổn vương có đồng ý hay không là được?" Diêm Vương không ngờ cô gái này sẽ hỏi ngược lại hắn, trong lời nói lại mang theo vẻ uy nghiêm.

"Nếu như Diêm Vương không nói cho rõ ràng, tôi sẽ tiếp tục ở chỗ này." Xem ra trực giác của chính mình đúng rồi, Diêm Vương này có vấn đề.

Diêm Vương nhìn vẻ mặt kiên quyết của Dư Thiên Thiên, một lúc sau, chịu thua, cúi đầu nói, "Câu Hồn Sứ Giả bất cẩn câu sai hồn phách của ngươi, mà lúc này thân thể của ngươi ở Dương gian đã bị tiêu hủy, vì đền bù sai lầm, Bổn vương chỉ có thể cho ngươi trọng sinh đến một thế giới khác."

"Ý của ngài là, hiện tại, tôi không có cách nào trở về hiện đại, trở về thân thể của mình."

Diêm Vương gật đầu một cái, "Nhưng ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không được sống ung dung ngoài vòng pháp luật , sẽ phải chịu trừng phạt."

Diêm Vương dường như biết được ý nghĩ trong lòng của Dư Thiên Thiên nên đã nói.

"Được, đã như vậy, tôi đồng ý với ngài, nhưng ngài cần phải đồng ý một vài điều kiện của tôi." Nếu đã biết kết quả của bọn hắn, chính mình cũng yên tâm hơn.

"Chỉ cần ngươi đồng ý, Bổn vương đồng ý tất cả điều kiện mà ngươi đưa ra." Diêm Vương trả lời nhanh chóng khiến Thiên Thiên cười rất hài lòng, đồng thời còn xoa xoa mồ hôi trên trán.

Nhưng một lúc sau, khi Diêm vương hối hận vì mình đồng ý quá nhanh thì đã quá muộn rồi.
Bình Luận (0)
Comment