"Công tử, người làm Tinh nhi sợ rồi. Lần sau, nếu gặp lại tình huống như thế, công tử nên mang Tinh nhi theo." Tinh nhi nhìn Thiên Thiên đột nhiên xuất hiện, kích động nói, đôi tay ôm thật chặt thân thể Thiên Thiên.
"Tinh nhi, hai nam tử ôm nhau ở trên đường ra cái gì." Thiên Thiên thoát khỏi ôm ấp của Tinh nhi, nhẹ giọng nói.
"Ai kêu công tử hù dọa Tinh nhi." Tinh nhi chu miệng nhỏ nhắn, bất mãn kêu lên.
"Tốt lắm tốt lắm, là ta không đúng, được chưa." Nha đầu này. . . . . . Ai. . . . . .
"Mộ Dung Hàn, ngươi rất không tốt, thân là bằng hữu của nhau, ngươi cũng không ra tay đối phó nữ nhân béo đó, bằng võ công của ngươi dư sức để đối phó với nàng!" Thiên Thiên thật sự rất bất mãn với Mộ Dung Hàn, hắn lại không ra tay giúp nàng.
"Còn nữa, nữ nhân béo này, một phút trước vẫn còn đang trình diễn thê tử tốt nỗ lực vì tình yêu, một phút sau lại đuổi theo nam tử khác ngay trước mặt nam nhân của mình." Nữ nhân ở hiện đại cũng không có cởi mở như vậy!
"Công tử, Tinh nhi mới vừa nghe mọi người nói, nữ nhân béo đó tên là Kiều Hoa, thiên kim nhà viên ngoại, nàng nổi danh là háo sắc, chỉ cần có nam tử nào khen ngợi nàng, nàng sẽ trói nam tử đó mang về nhà.
Mà nam tử lúc nãy bị nàng quất chính là một trong số đó. Cho nên bây giờ, nam tử nhìn thấy nàng đều nhục mạ hoặc không để ý, nếu không sẽ bị kết quả giống như nam tử vừa rồi." Tinh nhi vội vàng nói tin tức mới nghe được cho tiểu thư.
"Oa, may là đã nhanh thoát được." Thiên Thiên vỗ vỗ ngực,"Mộ Dung Hàn, ngươi đã sớm biết, phải không?"
"Chuyện không liên quan tới việc buôn bán thì ta làm sao biết được." Mộ Dung Hàn liếc mắt nhìn Thiên Thiên rồi nói.
Thiên Thiên dậm chân, rõ ràng, hắn đang nói dối, không được, có cơ hội nhất định phải chỉnh tên Mộ Dung Hàn này.
Cứ như vậy, một chút tiết mục nhỏ liền trôi qua.
Thiên Thiên được Mộ Dung Hàn hướng dẫn giới thiệu đã hiểu rõ hơn nửa Kinh Thành, về phần mấu chốt của việc buôn bán, trong lòng nàng cũng tự có cân nhắc, nàng cần phải suy nghĩ lại toàn bộ, rốt cuộc cái kia mới là mấu chốt buôn bán thật sự.
Hoàng cung.
"Không ngờ Thượng Quan Thiên Thiên này lại có kiên quyết như vậy, trong thời gian chưa đầy 1 tháng, vương phủ đã bắt đầu gà chó không yên, trẫm nên ban thưởng cho Thượng Quan Thiên Thiên thật tốt." Người nói chuyện chính là quân chủ của Tây Lũng quốc, Long Khải Diêm.
Cả người hắn mặc long bào màu vàng, khóe miệng cong lên, hình như tâm tình đang rất tốt, ngồi ở trên ngai vàng.
"Hoàng thượng, thuộc hạ còn điều tra được Kỳ Vương phi nhát gan mềm yếu, từ nhỏ bị các tỷ tỷ khi dễ, nhưng cũng không điều tra được tướng mạo của Kỳ vương phi xấu xí vô cùng." Bóng đen lên tiếng nói.
"Tướng mạo thế nào không quan trọng, trẫm chỉ cần vương phủ không bình yên là được." Long Khải Diêm lạnh lùng nói , "Chuyện này cứ theo sát đi."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh, thuộc hạ xin cáo lui." Thân hình Hắc Ngân lóe lên rồi biến mất.
Thư phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Long Khải Diêm, đáy mắt chứa ý cười lạnh lẽo.
Ngoài cửa, tiếng bước chân dồn dập truyền đến,"Nô tài tham kiến Hoàng thượng, Tuyết Quý phi thắt cổ tự sát, may là cung nữ kịp thời phát hiện, Tuyết Quý phi mới không có gì đáng lo."
"Pằng" một tiếng, ngự bút trong tay Long Khải Diêm chia ra làm hai, trên mặt càng thêm băng lãnh.
Trong chớp mắt, Long Khải Diêm đã đi tới viện của Tuyết Quý phi, nhìn nữ tử xinh đẹp nhưng sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.
Mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không làm vẻ đẹp giảm tuyệt sắc kiều dung của nàng, búi tóc lộ tóc bên mái tai, mày ngài nhàn nhạt chứa đầy sức sống, làn da mịn nhẵn, tinh tế như ánh sáng nhu hòa, ấm áp của ngọc thạch, miệng anh đào nhỏ nhắn, không cần trang điểm cũng đỏ, kiều diễm như nước, bên má là hai sợi tóc lướt nhẹ nhàng theo gió, tăng thêm mấy phần phong tình, nhìn rất mê người.
Đây là một nữ nhân khuynh sắc khuynh thành, nhưng nữ nhân tuyệt sắc như vậy cũng không có cách nào chạm đến tim hắn.
Trong phòng, cung nữ thấy Long Khải Diêm tới thì rối rít hành lễ rồi rời đi, chỉ để lại hai người ở trong phòng.
Long Khải Diêm bước nhanh thẳng tới bên cạnh giường, không có chút thương tiếc nào bóp lấy cổ nhẵn mịn của Tuyết Quý phi, "Trẫm không có đủ kiên nhẫn để nhìn ngươi tự sát, nếu như ngươi muốn chết, có thể trực tiếp dùng một đao kết thúc, không cần dùng loại phương pháp này." Trong lời nói không có chút dịu dàng nào, chỉ có ý lạnh.
Nước mắt trong tròng mắt của Tuyết Quý phi không ngừng đảo quanh, thẳng tắp nhìn Long Khải Diêm.
Chính là gương mặt này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã yêu hắn thật sâu, nhưng. . . . . .
Cuối cùng, Long Khải Diêm cũng buông tay mình ra, "Coi như ngươi chết, trẫm vẫn sẽ không cho hai người các ngươi ở chung một chỗ."
"Hoàng thượng, ngay từ lúc đầu, tâm nô tì đã thuộc về hoàng thượng, chưa bao giờ thuộc về nam tử khác, vì sao hoàng thượng lại không tin lời nô tì nói? Nô tì thật tâm yêu hoàng thượng mà." Thanh âm mềm mại của Tuyết Quý phi vang lên, bên trong lời nói hàm chứa rất nhiều tình cảm, nhưng có một số người lại không cảm thấy như vậy.
"Ngươi không cần diễn trò ở trước mặt trẫm, ngươi chẳng qua là nữ nhân mà trẫm giành được, ngươi cho rằng vì yêu ngươi nên trẫm mới phong ngươi làm phi sao? Nếu không phải là vì Kỳ yêu ngươi, trẫm cũng không rảnh phải nạp ngươi làm phi." Nữ nhân thiên hạ đều là một dạng, quyền quý càng cao, thì tâm liền thuộc về người đó, đều là những nữ nhân tham lam hư vinh.
"Hoàng thượng. . . . . . Chẳng lẽ hoàng thượng không thích dung mạo nô tì sao?" Đây là lợi thế duy nhất của nàng rồi.
Lúc đầu, khi nàng biết Hoàng thượng muốn lập nàng làm Quý Phi thì lòng của nàng giống như nhảy ra ngoài.
Sau khi vào cung, hoàng thượng lại chưa từng đến tẩm cung của nàng nửa bước, ngay cả liếc mắt cũng chưa nhìn nàng, nếu như nàng không dùng loại thủ đoạn này, có lẽ nàng sẽ không bao giờ thấy được Hoàng thượng.
Cũng chính vì như vậy, nàng mới phát hiện ra việc cho nàng vào cung, trở thành người của hắn, chẳng qua là vì một nam nhân khác, lòng của nàng hoàn toàn tan nát.
Nhưng nàng không hối hận, nàng tin tưởng dung mạo của mình, có thể giành được tình yêu của hắn, không ngờ, trong lòng hắn, không, phải nói, hắn căn bản là khinh thường nàng.
"Hừ, ngươi cho rằng với thân phận của trẫm, muốn mỹ nữ thế nào còn không có sao! Trẫm không biếm ngươi vào lãnh cung, vì ngươi còn tác dụng, nếu như ngươi chọc giận trẫm lần nữa, thì ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt trẫm." Giọng nói uy nghiêm mang theo lửa giận.
Quả thực, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này thì mình cũng bị hấp dẫn, nhưng vừa nghĩ tới nàng từng là nữ nhân của Kỳ, ý nghĩ đó rất nhanh bị tiêu diệt sạch sẽ, thậm chí không nói hai lời, hạ chỉ lập nàng làm phi.
"Hoàng thượng, nô tì và Kỳ Vương gia. . . . . ." Lời của nàng còn chưa nói hết, liền bị một âm thanh lạnh lẽo ngăn lại.
"Trẫm không muốn biết quan hệ của các ngươi trước kia, ngươi chỉ cần làm tốt vị trí Quý phi là được, nếu như lần sau còn muốn tìm chết, trẫm tuyệt đối sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi." Long Khải Diêm trừng mắt liếc nữ tử, tức giận rời đi.
Một lúc lâu sau.
Bên trong nhà, xuất hiện một bóng đen,"Ngươi nên biết, hắn tuyệt đối sẽ không thể nào yêu ngươi, ngươi chỉ là một con cờ trên tay hắn thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn được hắn yêu sao?" Bóng đen kia lạnh lùng nói, không biết là châm chọc hay là an ủi.
"Đủ rồi, ngươi trở về nói cho gia, Tuyết Diên sẽ không có hai lòng đối với gia." Ngươi đã vô tình, vậy cũng đừng trách ta vô ý.