Thiên Thiên vừa mới nói xong, chỉ thấy Mặc rất ăn ý, nhanh chóng đánh gãy gân mạch tay chân của Dương Vĩ, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng trong phòng lớn.
"A…" Dương Vĩ cảm thấy tay chân vô cùng đau đớn, tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Lực khống chế của Mặc rất vừa vặn, không chỉ đánh gãy gân mạch tay chân của Dương Vĩ mà còn có thể khiến Dương Vĩ cảm nhận được cơn đau đớn lớn nhất.
Những người có mặt trong phòng cũng bị một màn này làm rung động, bọn họ không ngờ vị các chủ mới này lại để cho người đánh gãy gân mạch của Dương Vĩ, tàn nhẫn như vậy, sau này vận mệnh của mình cũng có thể không được đảm bảo.
"Bắt đầu từ hôm nay, Ám Nguyệt chỉnh đốn lại toàn bộ, đợi đến khi điều chỉnh xong mới công bố." Giọng nói lạnh như băng của Thiên Thiên vang vọng vào trong đầu mỗi người đang đứng ở trong phòng.
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Thiên Thiên bước chân, đi tới bên cạnh Dương Vĩ đang lăn lộn trên mặt đất, giương mắt lạnh lẽo: "Đây chỉ là sự bắt đầu đối với ngươi."
"Đợi chút, ta chỉ là muốn biết là ngươi hạ độc ta vào lúc nào?" Dù có cố gắng nhớ bao nhiêu lần thì hắn ta cũng không thể hiểu được, thân thể của hắn ta mềm yếu vô lực như vậy, nhất định là bị trúng độc. Tuy vậy, lấy sự hiểu biết của hắn ta về độc, hắn ta thật sự là không nghĩ ra bản thân bị trúng độc khi nào?
Thiên Thiên không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y phục trên người Dương Vĩ.
Dương Vĩ đương nhiên cảm giác được, cười to nói: "Ha ha ha, cả đời Dương Vĩ ta thành nhờ nữ nhân, bại cũng do nữ nhân, mà hai nữ nhân này lại là hai mẫu tử, ha ha..."
Thì ra Thiên Thiên đã rắc độc phấn của Hàn lên y phục của Dương Vĩ từ trước, chỉ cần Dương Vĩ mặc y phục vào thì toàn thân trở thành mềm yếu vô cùng, mặc cho nàng xử lý.
Con mắt rét lạnh của Mộ Dung Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Vĩ đang cười điên cuồng, không ai có thể đoán ra được suy nghĩ trong nội tâm của hắn.
...
"Như Huyên, ngươi nói xem, hiện giờ tiểu thư đang ở đâu?" Tinh nhi đứng trong đêm tối ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, nhẹ giọng hỏi.
"Mặc kệ chủ tử ở đâu, chỉ cần nàng an toàn là được." Biết chủ tử có thể bình an, cuối cùng nỗi lo lắng của nàng cũng có thể vơi đi phần nào. Mặc dù tạm thời vẫn không thể nhìn thấy chủ tử, nhưng chỉ cần chủ tử vẫn an toàn là được.
"Ta rất nhớ tiểu thư! Như Huyên, ngươi còn nhớ rõ câu chuyện về mặt trăng mà tiểu thư đã kể không?"
"Ừ."
Như Huyên nghĩ tới câu chuyện kia, trong nội tâm cảm thán không thôi. Có thể cả đời này nàng cũng không có duyên gặp lại hắn lần nữa, hắn có khỏe không?
"Khi đó tiểu thư thường nói mỗi người đều có một ngôi sao thuộc về mình." Tinh nhi cảm thán nói.
Mỗi người đều có ngôi sao thuộc về mình? Thật sao? Hắn là ngôi sao của nàng sao? Có lẽ... Như Huyên nhớ tới trước kia bọn họ ở bên nhau không rời, nụ cười dần lan rộng trên khuôn mặt.
"Như Huyên, có phải ngươi lại nhớ tới người kia không?" Tinh nhi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Như Huyên, tò mò hỏi. Mặc dù nàng không có người thương, nhưng nàng có thể cảm nhận được bây giờ Như Huyên đang hạnh phúc. Vậy thì tại sao họ lại phải chia ly?
"Chúng ta không thể ở bên nhau." Vẻ mặt Như Huyên vốn đang hạnh phúc, đột nhiên lại trở nên tối tăm.
"Tại sao?" Tinh nhi vô ý thức hỏi.
Chỉ là Tinh nhi cũng không nghe thấy câu trả lời của Như Huyên, chỉ thấy Như Huyên cười khổ, lắc đầu một cái.
"Như Huyên, hắn..." Đang lúc Tinh nhi định nói tiếp, đột nhiên lại có hai người mặc đồ đen xuất hiện, nhanh chóng bắt Tinh nhi và Như Huyên đi.
"A... Rốt cuộc các ngươi là ai, tại sao muốn bắt chúng ta?" Tinh nhi lớn tiếng la lên.
"Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?" Mặc dù Như Huyên không có lớn tiếng la lên, nhưng trong lòng của nàng vẫn khá sợ, chỉ là lúc này nàng cần trấn định, ở trong bóng tối này, nàng phải biết rõ tình hình lúc này của các nàng.
Hai người người áo đen thấy thế thì lập tức đánh ngất hai nữ tử trên vai, rất nhanh sau đó liền biến mất ở trong đêm tối.