Ưu nhã phòng.
"Nếu như có một tòa nhà được dùng làm nơi dừng chân, ngươi sẽ xử lý nó như thế nào, để có thể hấp dẫn thêm nhiều khách hàng hơn?" Thiên Thiên khẽ cười hỏi.
"Bẩm chủ tử, khách sạn ở Kinh Sư rất nhiều, nếu chỉ là nơi dừng chân như đã nói, cũng từng xuất hiện ở Kinh Sư rồi, nhưng ở kinh sư, khách ngoại lai rất nhiều, nếu chỉ là nơi dừng chân, khách sạn này sẽ khiến cho người ngoại lai có cảm giác thoải mái, chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều khách hàng.
Sau một ngày bôn ba mệt mỏi, chủ yếu là muốn có một môi trường thoải mái để nghỉ ngơi; ngoài ra phương diện ẩm thực cũng rất quan trọng, một bữa ăn ngon có thể khiến tinh thần người ta sung mãn.
Nếu như chỉ muốn làm nơi dừng chân, xung quanh khách sạn này nhất định cần có nhiều quán cơm, hơn nữa càng gần càng tốt, nhưng Như Huyên không hiểu vì sao phải mở một khách sạn chỉ dùng để dừng chân?" Như Huyên nói tỉ mỉ.
Thiên Thiên nhìn kỹ, Như Huyên hoàn toàn nói ra ý tưởng trong lòng của mình, nàng chỉ dùng để dừng chân là bởi vì nàng cảm thấy Túy Hương lâu cũng có cổ phần của nàng rồi, cần gì mình phải đoạt mối làm ăn với mình.
Thật ra, chủ yếu nhất vẫn là bởi vì nàng lười.
Mộ Dung Hàn chỉ tùy ý quan sát Như Huyên, trong lòng càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
Đột nhiên.
Một đạo ánh sáng xuất hiện, một thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm đến chỗ Mộ Dung Hàn, đồng thời nhiều người áo đen lại tấn công Thiên Thiên.
Thiên Thiên khéo léo né tránh, sau đó, liếc Mộ Dung Hàn một cái, thấy hắn dư sức đối phó với những người áo đen này, vì vậy nàng lại nhìn về phía Như Huyên, mặc dù né tránh có chút vụng về, nhưng nàng chưa từng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Những người áo đen này rốt cuộc là người phương nào? Vì sao luôn đột nhiên xuất hiện ám sát họ? Mục đích của bọn họ rốt cuộc là Mộ Dung Hàn hay là mình?
Đột nhiên, ánh mắt Thiên Thiên trở nên sắc bén, thì ra mục tiêu của bọn họ là . . . . . Mình quyết sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ.
Thiên Thiên lập tức tháo trâm ngọc trên đầu xuống, toàn thân phát ra khí lạnh, di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt ở giữa những người áo đen kia, nhanh đến nỗi không thể nào thấy rõ bóng dáng của nàng.
Mà bọn họ chỉ thấy một bóng trắng xuất hiện ở xung quanh, đợi bọn hắn thấy rõ bóng dáng màu trắng thì con ngươi trợn to, tay sờ lên cổ của mình, sau khi thấy vết máu thì ngã xuống một cách kinh ngạc.
Như Huyên nhìn những thi thể trên đất, trên gương mặt bình tĩnh cũng xuất hiện một chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh máu tanh như thế.
Còn những người áo đen đang đối phó với Mộ Dung Hàn cũng không nhịn được sợ hãi, nhưng bọn họ không thể lùi bước, kiếm trong tay càng thêm sắc bén, sát khí trong mắt cũng nặng hơn.
Mộ Dung Hàn có chút kinh ngạc, lúc hắn đang kinh ngạc, Thiên Thiên đã sớm đi tới bên cạnh hắn, rắc bột màu trắng lên những người còn lại, rất nhanh, thân thể họ đã mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Thật may là nàng luôn mang theo độc hoa vụ trên người.
"Nói, ai phái các ngươi đi lấy tính mạng của ta?" Thiên Thiên phát hiện những người áo đen này chủ yếu là đối phó với nàng, chỉ có một phần nhỏ đối phó Mộ Dung hàn.
Lạnh lùng nhìn hai người áo đen còn lại đang nằm trên đất.
Vừa dứt lời, đã thấy tia máu tràn ra từ trong miệng của hai người áo đen.
Mộ Dung Hàn ngồi xổm xuống, kiểm tra cổ của bọn họ, phun ra hai chữ, "Chết rồi."
"Thiên Thiên, vì sao ngươi khẳng định những người này tới lấy tính mạng của ngươi, mà không phải là cùng bọn với đám người nổ khoang thuyền?" Mộ Dung Hàn đứng dậy và hỏi.
Thật ra, khi bắt đầu hắn cũng cảm thấy những người này khác với đám người lần trước, nhưng tại sao nàng lại biết?
"Rất đơn giản, lần trước đám người này chủ yếu tập kích ngươi, mà mục tiêu chủ yếu của những người này là ta." Thiên Thiên nhàn nhạt nói.
Như Huyên yên lặng đứng ở một bên, trên mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Mộ Dung Hàn liếc nhìn những thi thể trên mặt đất, đáy mắt thoáng qua vẻ ác độc, hắn sẽ không bỏ qua cho người có ý đồ tổn thương nàng. Thật ra hắn không biết rằng, cuối cùng người tổn thương nàng sâu nhất là chính mình.
Thiên Thiên nghĩ đến người đáng nghi chính là bọn Thượng Quan Kiệt Hùng, xem ra bọn họ còn chưa hết hi vọng.
Vì xảy ra ám sát nên Thiên Thiên đã dời khảo nghiệm lần này lại, thật ra hôm nay nàng cũng có một chút thu hoạch, gặp trường hợp như thế mà Như Huyên còn có thể giữ tỉnh táo, vậy mấy cái khảo nghiệm kia đối với nàng chắc cũng không tính là gì.
Mặt trời lặn ở phía tây, hoàng hôn phủ xuống, một màn máu tanh vừa rồi cũng như chưa từng xảy ra.
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở về, Tinh nhi lo lắng gần chết." Sau khi Tinh nhi nhìn thấy bóng dáng Thiên Thiên thì kích động hô to.
"Ta đã cho Dịch Yên trở về báo bình an rồi mà? Yên tâm, không phải ta vẫn bình yên vô sự sao?" Thiên Thiên khẽ cười.
"Nhưng Tinh nhi vẫn không nhịn được lo lắng!" Tinh nhi chu môi, bất mãn nói.
"Mặc đâu?" Thiên Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Mặc, thân là quản gia kiêm hộ vệ, sao hắn lại không có ở phủ đệ, không giống hắn thường ngày.
"Quản gia nói có chuyện nên đi ra ngoài một chút."
"Ừ" Với Mặc, nàng luôn tin tưởng, mặc dù dáng vẻ của hắn luôn lạnh nhạt, nhưng chỉ cần mình gặp nguy hiểm thì hắn sẽ xuất hiện.
"Đúng rồi, tiểu thư, vừa nãy không biết A Hắc và A Hoàng bị sao, hai mắt phát ra lục quang, hung ác hơn bình thường một chút, trực tiếp chạy ra cửa, nhưng bị quản gia ngăn lại. Mà sau khi quản gia ngăn chúng lại thì nói có chuyện nên đi ra ngoài." Tinh nhi đột nhiên nói.
"Hả? Từ lúc nào mà A Hắc và A Hoàng lại thay đổi như vậy?" Hai mắt phát ra ánh sáng màu lục? Đó không phải là hình dáng mà nàng nhìn thấy chúng trong lần đầu tiên sao?
"Ừ, có lẽ là vào 1 canh giờ trước."
Một canh giờ? Đó là lúc đám người áo đen kia xuất hiện mà? Chẳng lẽ bọn chúng có thể cảm ứng được mình gặp phải nguy hiểm? Chắc Mặc đi ra ngoài là vì chuyện này, nhưng sao trên đường trở về cũng không có gặp Mặc?
"Ah, tiểu thư, sao người lại thay quần áo?" Tinh nhi phát ra âm thanh kinh ngạc.
"Lúc trước, không cẩn thận làm hư quần áo, nên mua đại ở ngoài một bộ."
Như Huyên ngẩng đầu nhìn chủ tử, nàng biết vì sao chủ tử phải nói như vậy, nàng không muốn Tinh nhi phải lo lắng.
"Giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm." Một ngày mệt mỏi, tắm nước nóng sẽ thoải mái hơn!
"Tinh nhi đi ngay."
Ở nơi khác.
Hai mắt của A Hắc và A Hoàng biến thành màu xanh, là vì bọn họ cảm ứng được nàng gặp nguy hiểm.
Mặc trấn an bọn họ rồi đi thẳng đến Túy Hương lâu, hắn núp trong bóng tối, khi thấy những thi thể trên mặt đất thì sắc mặt căng thẳng, toàn thân tản ra khí lạnh.
Đợi nàng rời khỏi Túy Hương lâu, Mộ Dung Hàn nói về phía không khí, "Nàng đi rồi, ngươi có thể ra."
"Mục đích của bọn họ là ngươi hay là nàng?" Mặc lạnh lẽo nói.
"Không phải là ta." Nói cách khác, mục đích của những người áo đen này là Thiên Thiên.
Mặc ngồi xổm xuống, cẩn thận tra xét từng thi thể, hắn phát hiện những người này cùng một bọn với những người đêm đó, vậy đây là do người đó phái tới sao?
"Hình như ngươi biết ai muốn lấy tính mạng của nàng." Mộ Dung Hàn nhìn sát khí ở đáy mắt của Mặc thì hắn cảm thấy Mặc đã biết được người phía sau ra lệnh cho những người áo đen này rồi.
"Đúng vậy." Mặc nói xong liền trực tiếp rời đi.
Chỉ là lúc hắn mới bước được một chân thì bị Mộ Dung Hàn ngăn cản, "Nói cho ta biết!"
Con ngươi thâm thúy của Mặc nhìn Mộ Dung Hàn sâu sắc, cuối cùng nói ra ba chữ, "Lý Thục Mẫn!"