"Kỳ, thật may là ta không cảm thấy hứng thú với nữ nhân, nếu không ta lo lắng về sau cũng không dám gặp mặt nữ nhân." Hạo nhẹ nhàng vuốt ve tâm hồn mới bị dọa sợ.
Sau khi Thiên Thiên rời đi, tức giận của Long khải Kỳ vẫn không tiêu tan, con ngươi ở hai mắt mở lớn, hiện tại trong đầu hắn còn không tiếp nhận nổi một màn kia.
"Đó là Vương phi mới cưới của ngươi a, xem ra sau này vì đôi mắt của mình, ta nên ít đến phủ đệ của ngươi thì hơn." Hạo nhẹ nhàng xoa xoa cặp mắt, tiêu trừ hình ảnh kinh khủng vừa nãy.
Mà Thiên Thiên, sau khi về đến trong sương phòng, không có cách nào nhịn được cười lớn lên, nhớ tới phản ứng của hai người kia lúc nãy, hiệu quả thật sự là quá tốt.
"Ha ha ha. . . . . ." Ôm bụng bắt đầu cười lớn, "Bụng của ta. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Vừa nghĩ tới mặt hai người đàn ông bị dọa sợ lúc nãy. . . . . . Ha ha. . . . . . Thật là buồn cười quá. . . . . . Ha ha. . . . . ." Thiên Thiên nằm ở trên giường cười lớn, rất không có hình tượng.
Tinh nhi vẫn luôn đi theo tiểu thư nhà mình đứng một bên, liền đen mặt, nàng còn tưởng rằng tiểu thư muốn dùng hình dáng hấp dẫn Vương Gia để được sủng ái, vậy mà hôm nay tiểu thư lại hoàn toàn ngược lại.
Nhưng mà, mới vừa rồi tiểu thư giống như trở về là tiểu thư trước kia, nhát gan mềm yếu.
"Tiểu thư. . . . . ."
"Tinh nhi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy là cười chưa đã? Ha ha. . . . . ."
Một lúc sau
Rốt cuộc ngưng cười to, Thiên Thiên bắt đầu tẩy đi lớp trang điểm trên mặt.
"Tiểu thư, tại sao người lại vẽ mặt thành như vậy?" Tinh nhi thật sự không hiểu được, hỏi.
"Tinh nhi, ngươi không cảm thấy trang điểm như vậy rất tốt sao? Ta cũng chỉ là trang điểm dày thêm một chút, phấn hồng thêm một chút, lông mày lớn hơn một chút, vẽ môi đẹp đẽ hơn một chút, còn nữa ngươi không cảm thấy một màn mới vừa rồi cũng rất kinh điển sao?" Chỉ cần vừa nghĩ tới một màn kia đáy mắt Thiên Thiên đều là nụ cười.
"Thật sao?" Bôi dày gần bằng mười lớp giấy, phấn đỏ giống như mông khỉ, lông mày thô giống như hai ngón tay ở chung một chỗ, còn nữa, về môi? Tại sao lại muốn hồng lòe loẹt như thế đây?
Tinh nhi hoài nghi liếc nhìn tiểu thư đang khoe khoang.
Thật ra thì Thiên Thiên đã lấy khuôn mặt trang điểm của Trinh Tử ở hiện đại làm chuẩn để vẽ , cho nên bọn Long Khải Kỳ nhìn thấy chính là một người cổ đại y hệt như Trinh Tử, sao có thể không bị hù được.
Hơn nữa, Thiên Thiên khóc, đã làm gương mặt xuất hiện hai vệt nước mắt rất rõ ràng, chủ yếu nhất vẫn là Hạo không cẩn thận phun ra nước trà, khiến gương mặt Trinh Tử lại tăng thêm sự kinh khủng rồi.
"Tinh nhi, xem ra ta phải dạy dỗ ngươi làm nữ nhân như thế nào?"
Rất nhanh, Tinh nhi ở bên cạnh Thiên Thiên đã được rèn luyện không còn cổ hủ như xưa nữa, từ từ nhẹ nhàng trở nên cổ quái.
Long Khải Kỳ từ sau ngày hôm đó, cũng không có gặp Thiên Thiên nữa, xem như trong phủ không có người này.
Mà Thiên Thiên cũng tiêu diêu tự tại, nàng rốt cuộc có thời gian rảnh rỗi nghiên cứu võ công của bí tịch đòi được từ Diêm Vương.
Trải qua 3 ngày, bằng bản lĩnh đọc đến đâu nhớ đến đó của nàng cũng đủ để nhớ tất cả mấy bộ bản bí tịch này. Sau khi nhớ xong, cũng nghe lời Diêm Vương đã nói, đốt hết mấy quyển bí tịch này.
Mới yên ổn được 3 ngày, đã bắt đầu xảy ra chuyện bất bình.
"Nha đầu thối, tránh ra coi, một tiện tỳ nho nhỏ cũng dám cản đường của Nghi phi nương nương. Chẳng lẽ ngươi không biết Nghi phi nương nương là nương nương mà Vương Gia sủng ái nhất sao? Ngươi ngứa da sao?" Ngoài cửa truyền đến lời nói vừa phách lối vừa ngoan độc.
"Nô tỳ không phải không cho nương nương đi vào, mà là tiểu thư đã phân phó không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Xin nương nương thứ tội!" Tinh nhi quỳ xuống nói .
"Vậy thì thế nào? Nếu như ta chính là muốn đi vào đây?"
Nghi Lan là trắc phi của Long Khải Kỳ, cũng là thị thiếp hiện tại đang được sủng ái nhất, nàng muốn nhìn xem Thượng Quan Thiên Thiên có tướng mạo gì để được Vương gia sủng ái.
Hừ, vương phi thì thế nào? Sớm muộn rồi có một ngày, nàng sẽ đem nàng ta từ vị trí vương phi kéo xuống.
"Nương nương, tiểu thư đã nói. . . . . ." Tinh nhi còn chưa nói hết liền bị nha hoàn thân cận bên cạnh Nghi phi, Tiểu Mộng, tát một cái.
"Chát" một tiếng, năm đầu ngón tay hiện lên rõ ràng trên mặt Tinh nhi.
Lại dám khi dễ người của ta, các ngươi cứ chờ xem. Ở trong phòng, trong mắt Thiên Thiên thoáng qua vẻ lệ khí cùng ý cười lạnh lẽo, vừa đúng lúc mình muốn tìm một con chuột trắng nhỏ.
"Ken két" một tiếng, cửa phòng đóng chặt được mở ra, từ bên trong, một nữ tử mặc hồng y bước ra, mái tóc thẳng sau lưng thả xuống, lúc này, một cơn gió lạnh như ở cõi âm bay vù vù thẳng vào lòng bàn chân mỗi người, nhóm người Nghi Lan chợt lạnh run.
Trong lúc đó, bóng dáng màu hồng đã nhanh chóng di chuyển qua lại giữa Nghi Lan cùng Tiểu Mộng, bên tai hai người còn truyền đến hơi thở lạnh buốt, mà cái bóng dáng màu hồng kia cũng nhanh chóng biến mất không thấy.
"Nương nương, vừa rồi có phải hay không là . . . . . . Quỷ?" Tiểu Mộng ôm thân thể vẫn còn phát run, sợ hãi nói.
"Ngươi là Nghi phi?" Thiên Thiên xuất hiện lần thứ hai, là thời điểm ở trước mặt Nghi Lan, nàng đã không còn mặc hồng y, mà chỉ mặc một lớp y phục màu trắng, trên mặt còn là dung mạo của Trinh Tử trước kia.
"A. . . . . ." Tiểu Mộng kêu thảm thiết, hôn mê bất tỉnh.
Mà từ đầu tới cuối, Nghi Lan cũng không thể bình tĩnh đứng ở một chỗ.
"Tiểu thư, người lại bắt đầu làm quái." Tinh nhi nhìn hai người mới vừa rồi còn hung ác, lúc này đã choáng váng sửng sốt , khẽ cười.
"Tinh nhi, ngươi đi đòi lại cái tát lúc nãy đi!" Lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người kia, kịch hay vẫn còn ở phía sau mà?