Cực Phẩm Khí Phi

Chương 50

Editor: Mẹ Bầu

Betaer: Mẹ Bầu

Nghe tiếng nói nhìn lại, từ bao giờ trong phòng đột nhiên xuất hiện hai nữ tử.

"Nô tỳ/Nô tài tham kiến Lương phi nương nương, Ngọc phi nương nương!"

Thượng Quan Diễm Nhi nhẫn nhịn liếc nhìn hai người vừa mới xuất hiện trong phòng, đáy mắt thoáng qua một tia hung dữ, độc ác.

"Đây chẳng phải là Đức muội muội sao? Điệu bộ này của Đức muội muội là đang có ý gì đây?" Ngọc phi cười cười, nhìn tay áo của Thượng Quan Diễm Nhi đang xắn lên.

"Hừ, chuyện này không liên quan đến các ngươi, nếu như các ngươi thức thời, lúc này cũng nên mau chóng rời khỏi đây được rồi." Thượng Quan Diễm Nhi lạnh lùng nói ra một câu. Nàng đã từng phải cố gắng rất nhiều để giờ đây, ngoại trừ ba nữ nhân đang ngồi kia, tất cả bọn phi tần ở trong hậu cung đều coi nàng là người cầm đầu.

Trong lúc đó Lương phi chỉ nhẹ nhàng cười: "Bổn cung không phải không biết rõ Đức phi đang có ý định gì đối với Tuyết phi! Bất quá, cũng đã cùng tiến cung để phục thị hoàng thượng, hiện tại, nếu như để cho hoàng thượng nhìn thấy dung nhan này của muội muội, muội cảm thấy hoàng thượng còn có thể tiếp tục sủng ái mình nữa không?

“A! Không phải, ta có nghe nói, hình như từ ngày muội muội tiến cung đến nay, Đức Phi chưa từng được hoàng thượng sủng hạnh một lần! Tỷ tỷ, việc này không biết là thật hay là giả vậy?" 

Những lời này của Lương phi làm cho sắc mặt của Thượng Quan Diễm Nhi đại biến, giận cũng không được, tức cũng không được, chỉ có thể nhẫn nhịn cố đè nén lại cơn tức này.

"Dù nói thế nào, thời gian Tuyết phi tiến cung cũng lâu hơn thời gian của Đức phi, hơn nữa hiện tại còn được hoàng thượng sủng ái sâu nặng như thế. Nhưng mà nơi này là hoa viên của Tuyết phi, nếu như hoàng thượng nhất thời thấy hứng thú mà đi tới nơi này, nhìn thấy bộ dạng kia của Đức Phi, thử nghĩ xem, hoàng thượng sẽ có hành động gì nhỉ?" Lương phi tiếp tục nhàn nhạt buông một câu, đáy mắt hiển rõ ý cười.

"Mối thù ngươi đánh ta hôm nay, một ngày khác ta sẽ trả lại cho ngươi gấp nghìn lần." Sau một tiếng hừ lạnh, Thượng Quan Diễm Nhi tức giận dẫn theo một đám cung nữ, thái giám rời khỏi Tuyết viên.

"Lương tỷ tỷ, cứ để cho nàng rời đi như vậy hay sao! Nói như thế nào, trong chuyện này Đức Phi cũng là người có lỗi, chúng ta có thể để cho hoàng thượng quyết định tất cả những chuyện này." Ngọc phi nhìn bóng lưng vừa rời đi, thì thầm nói.

"Ha ha, chúng ta đi thôi." Lương phi khẽ cười nói, "Tuyết muội muội, tỷ tỷ sẽ không tiếp tục quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa."

Rất nhanh, Lương phi và Ngọc phi liền rời khỏi Tuyết viên.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tuyết Diên.

"Xem ra ở trong nội cung này, quan hệ của người cũng không đến nỗi quá kém nhỉ, ít nhất cũng sẽ có người đến cứu ngươi." Một đạo âm thanh với ngữ điệu ngả ngớn vang lên.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tuyết Diên cũng không biểu lộ gì nhiều, chỉ cất lên một tiếng cười nhạt, "Ha ha, ngươi đã đến rồi sao?"

"Đây là thứ gia bảo ta giao cho ngươi." Vô móc từ trong ngực ra một cái bình sứ màu trắng giao cho Tuyết Diên.

Tuyết Diên nhìn cái bình sứ màu trắng trong tay, trái tim không khỏi nảy lên một nhịp, chẳng lẽ gia đã bắt đầu chuẩn bị hành động sao!

"Nghe nói ba tháng nay Long Khải Diêm vẫn luôn sủng hạnh ngươi, khiến trái tim lạnh lùng của ngươi hồi sinh trở lại, cũng bắt đầu yêu hắn lần nữa phải không?" Vô lạnh lẽo nhìn sắc mặt Tuyết Diên đã hơi tái nhợt đi.

"Không có." Thực sự,  khi nàng phải vất vả lắm mới kiên quyết hạ quyết tâm sẽ không yêu thương hắn nữa, thì hắn lại bắt đầu sủng ái nàng, quả thực hắn làm cho nàng bắt đầu nổi lên hi vọng lần nữa. Nhưng mà...

"Tốt nhất là không có, ngươi không được quên lời thề của ngươi." Vô lạnh nhạt nói.

"Về mặt này..."

"Đây là gia đặc biệt chuẩn bị cho Thượng Quan Diễm Nhi, ngươi tìm thời cơ để cho nàng ăn vào thứ này là được rồi.

Tuyết Diên gật gật đầu, mọi rối rắm trong lòng nàng rốt cuộc cũng đã được buông lỏng. Đây là thứ để cho nữ nhân kia, đương nhiên nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà gia đã giao cho bằng tốc độ nhanh nhất.

"Gia còn bảo ta nhắn lại cho ngươi một câu, Long Khải Diêm cũng không phải là dạng người đơn giản như ngươi đã thấy đâu, còn nữa, nếu như ngươi dám phản bội gia, không chỉ có riêng bản thân ngươi, mà ngay cả tính mạng của cả những người bên cạnh ngươi nữa, tất cả đều sẽ phải chịu chung quyết định cuối cùng của gia đó." Vô nhìn vẻ mặt cô gái tuyệt sắc trước mắt không biểu lộ một mảy may cảm xúc, nàng chỉ là người vô tâm vô tình, nhưng mà...

"Ta hiểu rồi." Tâm tình của Tuyết Diên vô cùng phức tạp, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ đông cứng như thế.

......

Sau khi rời khỏi Tuyết viên, Lương phi và Ngọc phi cùng đi tới Ngự Hoa Viên.

"Lương tỷ tỷ, vì sao tỷ lại phải đến để ngăn cản Đức phi như vậy? Nhân gian có câu “Cò ngao tranh chấp, ngư ông đắc lợi”, vì sao lúc này Lương tỷ tỷ không làm ngư ông chứ?" Ngọc phi có chút không hiểu, liền hỏi Lương phi.

Lương phi không nói, chỉ khẽ cười cười, bỏ qua.

Ngọc phi thấy vậy, cũng không hỏi thêm nửa câu, chỉ yên lặng đi tiếp.

Mà Lương phi chỉ nhìn cảnh sắc trước mắt. Vườn hoa đầy màu sắc nhìn rất mê người, nhưng mục đích của nàng đến nơi này cũng không phải để ngắm hoa như người khác. Tựa như cho tới bây giờ, việc nàng ngây ngốc ở trong nội cung này mục đích cũng không phải là để nhận được sự sủng ái của hoàng thượng, mà là...

Suy nghĩ của nàng sớm đã bay đi.

Bóng đêm theo ánh trăng sáng vừa ló dạng chậm rãi bao phủ khắp mặt đất. Tối nay, ánh trăng sáng đẹp đến mê người, đã vậy bên cạnh lại còn có không biết bao nhiêu ánh sao lấp lánh, sáng chói tô điểm thêm.

"Mặc, ngươi có biết từ thủa xa xưa Trăng sáng và những Tinh đẩu (Tinh đẩu: ngôi sao) kia, đã từng có một giai thoại về tình yêu vô cùng cảm động không?" Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn cảnh sắc mê người trên không trung, nhẹ giọng hỏi.

Ở phía sau lưng, Mặc vẫn không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn Thiên Thiên, giống như đang chờ nàng nói tiếp.

"Chuyện này xảy ra trước kia, cách đây đã lâu lắm rồi, đại khái là từ thời Bàn Cồ (*) khai thiên lập địa kia, buổi sáng thì có tới mười Mặt trời cùng chiếu sáng, vì vậy ban ngày chỗ nào mặt đất cũng đầy ánh sáng rực rỡ. Nhưng đến buổi tối, vào thời khắc vạn vật nghỉ ngơi, cả bầu trời đêm bao la rộng lớn như vậy, Bàn Cổ lại chỉ gắn lên đó có một vầng Trăng sáng.

(*) Bàn Cổ: tên một nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc. Bàn Cổ là thủy tổ của loài người, do Trời sanh ra. Theo thần thoại này, trước khi có Trời Đất, vũ trụ chỉ là một khối khí hỗn độn, trong đó không có ánh sáng và âm thanh. Lúc Bàn Cổ xuất hiện, ông đã dùng một chiếc rìu bổ khối khí đó ra. Khí nặng bay lên, thành ra trời, khí nhẹ chìm xuống, thành đất. Sau đó, mỗi ngày trời cao thêm một trượng, đất dày thêm một trượng, bản thân Bàn Cổ mỗi ngày cũng cao thêm một trượng. Cứ như thế suốt một vạn tám ngàn năm, trời cao mãi, đất dày mãi. Bàn Cổ cũng trở thành một người khổng lổ đội trời đạp đất. Sau khi Bàn Cổ chết đi, mắt trái của ông biến thành Mặt Trời đỏ chói, mắt phải trở thành Mặt Trăng trắng ngần, hơi thở cuối cùng biến thành gió và mây, tiếng nói phát ra cuối cùng biến thành tiếng sấm, tóc và râu của ông biến thành các vì sao lấp lánh, đầu và tay biến thành bốn cực Mặt Đất và núi cao, máu trở thành sông ngòi, đường gân biến thành đường sá, bắp thịt trở thành đất đai phì nhiêu, da và lông trở thành cây cối hoa cỏ, răng và xương trở thành vàng bạc đồng sắt, đá quý, mồ hôi của ông trở thành nước mưa và sương mai. 

(Nguồn: Wikipedia và China ABC)

Hàng ngày vào buổi sáng Mặt trời sẽ hiện ra, mười vầng Mặt trời tỏa ánh sáng rực rỡ khắp nơi, nhờ đó, toàn bộ mặt đất trở nên sáng ngời. 

Nhưng khi màn đêm buông xuống, Mặt trăng lại tỏa ra luồng ánh sáng rất dịu dàng. Ánh trăng sáng tỏ nhẹ nhàng bao phủ vạn vật, lặng lẽ lan tràn lên khắp các ngọn cây.  Vì vậy trong ánh sáng huyền ảo của vầng trăng, mọi người thường yên ổn chìm vào những giấc mơ ngọt ngào của mình.

Mặt trăng và Mặt trời không có quá nhiều thời gian để gặp nhau, sau khi Mặt trời ngả về phía Tây, mới đến thời điểm Mặt trăng nhô lên, lúc đó bọn họ mới có thể vội vàng gặp mặt nhau một lần.

Tuy nhiên các vị thần Mặt trời lại rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng nữ thần Mặt trăng xinh đẹp dịu dàng kia lại có sức quyến rũ đặc biệt, nên đã làm nhiễu loạn trái tim của mười vị thần Mặt trời, trong lúc vô tình, mười vị thần Mặt trời đã đồng thời cùng yêu nữ thần Trăng sáng.

Nhưng tình yêu của Mặt trăng và Mặt trời vĩnh viễn không thể có kết cục hoàn mỹ, bởi vì một bên chỉ xuất hiện vào ban ngày, còn một bên, khi màn đêm buông xuống mới hiện ra.

Mười vị Mặt trời cứ lặng lẽ yêu nàng Trăng sáng như vậy, nhưng rồi đến một ngày, rốt cuộc, tình trạng cô đơn lạnh lẽo lẫn nỗi đau khổ bởi sự nhớ nhung trong lòng đã làm cho bọn họ đã không thể nhẫn nhịn được nữa, cho nên bọn họ đã cùng nhau đi tìm Ngọc Hoàng đại đế.

Nghe xong tâm sự của bọn họ, Ngọc Hoàng đại đế cảm thấy thật khó khăn. Bởi vì Mặt trăng và Mặt trời không thể cùng sống chung với nhau một chỗ! Lại nói, có đến mười vị Mặt trời mà lại chỉ có một nàng Trăng sáng! Lúc này Vương Mẫu nương nương đột nhiên nghĩ ra một biện pháp rất thông minh, đó là phải là khảo nghiệm tình cảm của mười vị Mặt trời kia, cuối cùng sẽ biết được ai mới là người yêu nàng Trăng sáng nhất.

Vì vậy Vương Mẫu nương nương cho gọi mười vị Mặt trời tới, bọn họ đều hùng dũng thi nhau kể cho Vương Mẫu nương nương nghe về tình yêu đích thực cùng nỗi khổ tương tư của mình đối với nữ thần Trăng sáng.

Sau khi Vương Mẫu nương nương nghe các vị Mặt trời kể xong liền phán rằng: "Trăng sáng chỉ có một, mà Mặt trời lại có tới những mười vị, các ngươi đều nói yêu Trăng sáng, thực sự ta cũng không thể biết được tình cảm của ai là thật sự, của ai là giả dối. Các ngươi ai cũng nói là rất yêu nàng, vậy thì hãy đến với nàng, cùng nàng làm bầu bạn đi! Chỉ có điều bầu trời ban đêm không có thể có ánh nắng được, vì vậy, nếu như các ngươi nếu thật lòng yêu mến Trăng sáng, hãy hy sinh bản thân, tự làm cho mình bị tan xương nát thịt, hóa làm muôn ngàn Tinh đẩu khắp bầu trời, từng đêm làm bạn ở bên cạnh Trăng sáng."

Mười vị Mặt trời nghe xong lời nói của Vương Mẫu nương nương..., ai nấy đều yên lặng không nói năng gì.

Nếu như phải làm cái việc phải lựa chọn giữa tính mạng và tình yêu, có thể có mấy người chọn buông bỏ tính mạng của mình được chứ!

Giữa lúc đó có một vị thần Mặt trời dũng cảm thẳng bước đi lên phía trước: "Ta nguyện ý! Chỉ cần có thể được cùng nàng ở chung một chỗ, dầu phải tan xương nát thịt, ta cũng không chút sợ hãi!"

Vì vậy vị thần Mặt trời nọ liền tự phá thân hóa thành muôn ngàn Tinh đẩu giăng khắp bầu trời, từng mảnh nhỏ thân thể của thần đã được ánh sáng rực rỡ của Mặt trời phản xạ lại. 

Màn đêm buông xuống, nàng Trăng sáng xinh đẹp hiện lên trên không trung. Đột nhiên nàng nhìn thấy bên cạnh mình có thật nhiều Tinh đẩu đang sáng lấp lánh, ánh lên những tia sáng lộng lẫy, nàng cảm thấy mình không bao giờ còn bị cô đơn vắng vẻ một mình nữa.

"Ngươi là ai? Tại sao lại tới nơi đây?"

"Ta chính là Mặt trời, vì ta yêu nàng nên ta đã tới nơi này để làm bầu bạn cùng với nàng."

Nghe lời nói của Tinh đẩu, nàng Trăng sáng cảm động đến phát khóc. Nàng thật không ngờ, bởi vì tình yêu đối với mình, thậm chí thần Mặt trời đã tự phá thân, làm cho mình tan xương nát thịt để được bầu bạn cùng với nàng khi đêm về. Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, trên những chiếc lá cây xuất hiện những giọt sương trong suốt sáng long lanh, đó chính là nước mắt của nàng Trăng sáng.

Từ đó về sau, cứ mỗi khi đêm về, Trăng sáng và muôn ngàn Tinh đẩu lại cùng nhau xuất hiện, tô điểm cho bầu trời đêm thêm xinh đẹp.

Lại nói chín vị Mặt trời còn lại kia, khi trông thấy nàng Trăng sáng và Tinh đẩu được ở cùng một chỗ, tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào như vậy, bọn họ trở nên phẫn nộ. Vì vậy bọn họ liền phát ra những tia nắng bỏng rát nhất để phát tiết tâm tình của mình.

Vạn vật nhân gian bị thiệt hại, liền kéo nhau đến tận cửa Ngọc Hoàng đại đế, để báo án tội ác mà chín vị Mặt trời kia đã gây ra.

Ngọc Hoàng đại đế đã hạ một đạo ý chỉ, sai Hậu Nghệ giáng thân xuống dưới nhân gian bắn hạ hết mấy Mặt trời dư thừa kia.

Vì thế, vào ban ngày chỉ còn lại duy nhất một mặt trời trên bầu trời.

Còn buổi tối, trên bầu trời có muôn ngàn Tinh đẩu luôn lấp lánh làm bạn bên cạnh nàng Trăng sáng."

Giọng nói nhẹ nhàng của Thiên Thiên rót vào trong tâm hồn của Mặc, Mặc vẫn cứ lặng yên nhìn Thiên Thiên như thế.

Như Huyên và Tinh Nhi lúc này vừa trở về cũng vừa vặn được nghe hết câu chuyện cổ về tình yêu đẹp đẽ kia. Dường như Như Huyên có sự đồng cảm với câu chuyện, nơi đáy mắt lộ rõ vẻ đau xót, còn bộ dạng Tinh Nhi thì vẫn còn đang trong trạng thái chìm đắm.

"Tiểu thư, câu chuyện của người xưa thật là cảm động, không thể tưởng tượng được, giữa Trăng sáng và Tinh đẩu lại có một câu chuyện tình yêu đẹp như thế." Tinh Nhi nói dáng vẻ có chút hâm mộ.

Sau khi lấy lại tinh thần, Thiên Thiên chỉ khẽ cười, nói:"Nha đầu ngốc, rồi ngươi cũng sẽ gặp được một người yêu ngươi cả đời, cũng sẽ có một nam tử nguyện ý trao cả tính mạng của mình cho ngươi."

"Tinh Nhi không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu mong cho tiểu thư có thể gặp được một nam tử dám dùng cả đời mình để yêu và che chở cho tiểu thư." Tinh Nhi nói những điều tự đáy lòng mình. Tiểu thư của nàng đã chịu quá nhiều đau khổ rồi, hy vọng có thể có một nam tử thật lòng thật dạ yêu tiểu thư, bảo hộ cho tiểu thư của nàng.

Thiên Thiên lắc đầu cười khẽ, nàng cũng không biết vì sao đột nhiên chính mình lại nhớ tới câu chuyện xưa này, có lẽ...

Mặc nhìn Thiên Thiên thật sâu, đột nhiên đổi sắc mặt bẩm báo: "Chỗ bóng tối đằng kia có người."
Bình Luận (0)
Comment