Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 115

Edit: Bạch Linh 

Ta liếc Mục Ngữ Tâm một cái: "Không cần, ta có thể tự bảo hộ chính mình." 

Thiểm Điện rất nhanh hỏi: "Đại tẩu, người đi đâu?" 

Ta cười thê lương: "Aiz, ta có thể đi đâu? Cùng lão cha trở mặt, tướng công không cần ta, ta có thể đi đâu?" 

Thiểm Điện nghiêm túc nói: "Đại tẩu, người còn có Thanh Hà, còn có Bách Hiểu đường." Ta từ tám trăm năm trước đã không còn là đường chủ, chẳng qua chỉ là hư danh. 

Ta đem đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn sắc trời nói. "Đi đi, ta làm đường chủ cái gì, sớm đã từ chức. Hiện tại ta muốn tới Giang gia, tìm Giang đại ca." Trừ bỏ giang gia, sợ rằng nơi khác không dung ta. 

"Đại tẩu..." 

Ta trợn mắt. "Trời sắp tối, ta rất đói, các ngươi làm cái gì, muốn ta ngủ ở nơi hoang dã này sao?" 

"Đại tẩu, phía trước có thôn trấn, chúng ta đến nghỉ chân ở đó." 

Ta gật đầu. "Tùy tiện." 

Ta phân phó Thiểm Điểm kiếm phu xe trở về, bốn người chúng ta ở trong xe mắt to trừng mắt nhỏ. Thảm nhất là Mục Ngữ Tâm, là đầu gỗ điển hình. Ai bảo nàng lắm miệng như vậy, đáng đời. 

Ta cố ý làm như vô tình nói: "Thiểm Điện, ngươi cùng Thanh Hà thế nào?" Ta thực quan tâm đám muội muội của mình. 

Nhắc tới Phượng cô nương, Thiểm Điện nhếch miệng, bất mãn nói: "Nàng không muốn lấy ta làm tướng công." 

Ta cười phun ra. "Ngươi thực sự rất ngây thơ, ngươi lạnh như băng, nhìn không ra... Ha ha..." Có phải học từ đại khối băng không a? 

"Đại tẩu, tứ sư huynh ở lại Bách Hiểu đường không chịu đi, Thanh Hà đuổi hắn ra. Ai cũng biết hắn thích Phượng cô nương, chính là Phượng cô nương..." 

Thiểm Điện trừng mắt nhìn Thiên Túy rồi lạnh lùng nói: "Phải a, gần đây có phải đệ thu được bồ câu đưa thư của Nhược Nhan cô nương?" 

"A?" Ta đảo mắt nhìn Thiên Túy, "Ngươi cùng mỹ nữ tỷ tỷ có liên hệ sao?" Thái độ của mỹ nữ tỷ tỷ đối với tình cảm thật sự là không tôt, ta còn tưởng rằng nàng và Thiên Túy không còn quan hệ. 

"Đại tẩu...đừng nghe hắn nói bậy." Xem biểu tình của hắn đã biết là nói thật. 

Ta đưa tay ra, đặt lên vai bọn hắn, "Hai vị sư đệ, có cái gì khó khăn nói ra cho ta nghe, đại tẩu ngươi am hiểu nhất là mai mối. Thiểm Điện cùng Phượng Thanh Hà, Tật Phong cùng Phượng Thanh Trúc, Liệt Hỏa cùng Thủy Vũ Mị, Thiên Túy cùng mỹ nữ tỷ tỷ, sách sách. Sư đệ của Hàn toàn cưới muội muội của ta, ha ha..." Bối phận của ta vẫn là lớn nhất, mỹ mữ tỷ tỷ cũng phải gọi ta là đại tẩu. (Sở Sở: Mộ Dung Ý Vân, ngươi đã li hôn rồi.) 

Thiểm Điện nói: "Đại tẩu, ý tốt của người chúng ta tâm lãnh." 

Ta trợn mắt liếc hắn một cái. "Đi chết đi, ta là hảo tâm. Đúng rồi, đại sư huynh của các ngươi hiện đang làm gì?" Hắn không phải không làm giáo chủ sao? Chạy về làm gì? 

"Đại sư huynh đang thu gom..." Thiên Túy nói nửa lời liền ngậm miệng. "Không biết, chẳng qua trở về ở vài bữa mà thôi." 

Ta hồ nghi nhìn hắn. "Phải không? Ở vài bữa? Hắn đã theo ta quy ẩn núi rừng, không làm giáo chủ, trở về muốn chết a?" Ta thường xuyên xem nhẹ chuyện chúng ta đã li hôn là sự thật. 

"Đại tẩu, kì thật..." Thiểm Điệm nói ra lại nuốt vào. 

Ta thở dài. "Quên đi, không làm khó các ngươi, ta biết hắn trở về sẽ không phải tu thân dưỡng tính, tự nhiên cũng có việc phải làm." Người kia đem ta ném lên cao, cái gì cũng lừa gạt ta. 

Hai người đồng thời nhìn ta, cúi đầu xuống. 

"Tốt lắm tốt lắm, gần đây Thần Binh sơn trang và Thiên Kiếm sơn trang có động tĩnh gì?" Những tin mà Bách Hiểu đường tung ra đều là hỏa mù, ta muốn biết là nội tình chân chính. 

Thiên Túy ngẩng đầu. "Giang hồ đồn đại, Độc Cô huỳnh cùng Giang Tử Ngang... gần gũi, có ý kết thân." Ta trợn tròn mắt, Huỳnh nhi và bệnh thần kinh? Không có khả năng. Quan hệ của họ ta hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là hợp tác đối phó chung một địch nhân là Mộ Dung Nghĩa. Nếu nói Y Lạc Lạc trước đây thì ta còn tin, chứ Độc Cô Huỳnh bây giờ ta tuyệt đối không tin. 

"Ta là nói phương diện khác, ai nói tình cảm. Ách... Tỷ như bọn hắn có tra ra chuyện cũ của hai mươi mốt năm trước, tỷ như Giang Tử Ngang cùng cha ta quan hệ thế nào? Tứ đại thế gia quan hệ như thế nào?" 

"Hiện tại võ lâm thập phần bình yên." Ở mặt ngoài thập phần bình yên, ai biết bên trong mãnh liệt như thế nào. Hai đại thế gia đối đầu với hai đại thế gia, thật sự là trò hay a. 

"Thủy Vũ Mị đâu?" 

"Thủy cô nương không ngừng bôn ba giữa Tận Thiên cốc và Nguyệt Quang sơn trang." 

Ta lắc đầu cười nói. "Quên đi, ta hiện cũng không muốn nghĩ cái gì, ta hiện chỉ muốn đem sự tình giải quyết, sau đó về nhà sinh đứa nhỏ." Thuận đường vác châu báu tiền tài trở về. 

"Đại tẩu..." 

"Câm miệng." 

~*~ 

Dùng qua cơm chiều, ánh trăng đã nhẹ nhàng phủ xuống nền đất. Tuy ta rất mệt, nhưng ta quyết định tìm tiểu sư muội nói chuyện. Ta rất ghét nàng, nhưng ta biết nàng không phải thực sự xấu, chỉ là được chiều quá hóa hư thôi. Trong mắt ta nàng chỉ là trẻ con. Nói thế nào nàng cũng là tiểu sư muội của lão công, nể mặt lão công, xem ra phải nhường nàng chút đỉnh. 

Ta đi vào phòng của nàng, nàng ngồi trên giường trông như tượng gỗ. Nhưng ánh mắt kia, tràn đầy bất mãn. 

Ta lại ngồi cạnh mép giường, giải bỏ huyệt đạo cho nàng. Ta vừa định ra tay thì lập tức có tiếng hét: "Tránh xa ta ra, khí phụ." 

Ta biết nàng mắng ta, nhưng trong vòng vài tháng, ta đã trải qua bao nhiêu nỗi khổ, vì vậy một câu mắng này, không thể thương tổn được ta. 

Ta lườm nàng một cái. "Ít lời đi, ta đến muốn hòa giải." 

Nàng tức giận trừng mắt. "Nếu không phải tại ngươi, đại sư huynh sẽ không hận ta như vậy." 

"Tiểu sư muội a, nói chuyện bằng lương tâm đi." Ta thuận tay rót nước trà, mở miệng nàng đổ vào. 

Nàng giãy dụa, bất quá bị buộc nuốt vào, ánh mắt đủ để giết người, "Ngươi cho ta uống cái gì?" 

"Ta nghe thanh âm của ngươi khàn khàn, cho ngươi uống nước." Ta bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi nghĩ rằng ta làm gì ngươi? Một năm nay, cuộc sống tiêu diêu sớm đã xua đi sự nông nổi của ta, ta không muốn cùng ngươi đầu võ mồm giống như trước kia. Ngươi đã trưởng thành, ta cũng đã làm thê, làm nương, sao có thể giống như lúc trước cãi nhau? Ta thầm nghĩ tìm người nói chuyện." Đều nói phụ nữ có thai dễ dàng tức giận, phụ nữ có thai như ta lại thành thục rất nhiều.

Nàng giật mình, giọng điệu hơi hòa hoãn. "Ngươi muốn nói với ta cái gì?" 

"Kì thực cũng không có gì, ta nghĩ muốn nói chuyện cuộc sống, gần đây có tốt không?" Ta nghĩ nàng không tốt. 

Tiểu sư muội không tức giận trừng mắt nhìn ta một cái, "Ta sao có thể tốt? Từ sau khi ta làm ngươi bị thương, sư huynh vẫn không để ý đến ta. Ta chạy khỏi Tận Thiên cốc, lang thang khắp nơi." Ta đã đoán được. 

"Không tốt à? Cho nên ngươi chạy tới Bách Hiểu đường gây phiền toái?" 

Tiểu sư muội phẫn nộ nói. "Đáng tiếc không thiêu chết ngươi." 

Ta cười dương dương tự đắc, "Tiểu sư muội, ngươi có biết không? Ngươi là bà mối của chúng ta?" Nếu nàng biết, nhất định sẽ tức đến nỗi muốn nhảy lầu. 

"A?" Nàng ngu ngốc nhìn ta. 

"Ngươi dùng độc châm làm bị thương ta, hắn mang ta đến ôn tuyền bức độc, ách... Cũng chính là lần đó, chúng ta mới có phu thê chi thật. Lúc trước, chúng ta hoàn toàn trong sạch. Cũng chính là từ lần đó, ta mới có ý định gả cho hắn." Ta vô tội nháy mắt, thuần khiết nhìn nàng. 

"Ngươi nói xem, không phải ngươi là bà mối của chúng ta sao?" Ta cười ôn hòa, lại che dấu không được vui sướng khi người gặp họa. 

Nàng đã muốn đầu đầy hắc tuyến, mày nhăn lại, cực kỳ hối hận vì hành vi của mình, hối hận muốn chết. 

Ta thu liễm ý cười, vỗ vỗ tay của nàng. "Tiểu sư muội, có một số việc là thiên ý, ngươi không cần quá chấp nhất. Duyên phận là trời định, không cần so đo. Tựa như ta, ta cùng hắn ở một chỗ thì như thế nào? Cuối cùng lại tách ra." Ta dần dần hạ thấp con ngươi. "Ngươi cho tới bây giờ vẫn nghĩ rằng mình đáng thương sao? Ta thì sao? Ta có được nhưng cuối cùng hắn lại bỏ đi. Kì thật, ta so với ngươi càng đáng thương, ta bị thương so với ngươi càng sâu hơn." Nùng tình qua đi chỉ còn lạnh lùng, sẽ tạo thành đau xót như thế nào? Ta nhìn nàng, khóe miệng mỉm cười thập phần điềm đạm. 

Nàng nhìn ta, ánh mắt chậm rãi toát ra bi thương. "Ngươi... thực khổ sao?" 

Ta lắc đầu. "Không phải khổ, là đau lòng. Vì hắn, ta thân bại danh liệt, cùng người nhà trở mặt, nhưng ta không hối hận. Thẳng đến ngày hôm nay, ta cũng không hối hận, không trách bất cứ ai, chỉ có thể nói là ý trời." 

Nàng hơi hơi rung động, một lại lại giấu đi rung động đó, quật cường nói, "Ngươi xứng đáng." 

Ta kéo dài thanh âm nói, "Ngữ Tâm, ta không muốn nói đến vấn đề ai đúng ai sai, kỳ thật chúng ta đều không có sai. Ngươi không có sai, ngươi chỉ là yêu phải người không nên yêu. Ta cũng không có sai, chính là ta cam tâm tình nguyện. Nếu chúng ta đều không sai, chúng ta không làm gì có lỗi với đối phương, vì sao phải châm chọc nhau? Ngươi có biết không, địch ý của ngươi đối với ta thật khó hiểu." Có thể giảng hòa là tốt nhất, kỳ thật nàng cũng không xấu. 

"Ngươi cướp người ta thích, chính là sai lầm rồi." Rõ ràng đã rung động, lại cố ý cậy mạnh, đúng là tâm tính tiểu hài tử. 

"Tiểu sư muội, tình cảm là từ hai phía. Ngươi cũng chính, người hắn thích chính là ta, sao lại thành ta cướp của ngươi? Nếu hắn thích ngươi, vì sao lại bị ta cướp đi?" Đối với phương diện tình cảm, ta tự nhận mình là chuyên gia tâm lý. 

Nàng nhất thời không nói gì, cố ý quay đầu đi chỗ khác. 

"Tiểu sư muội, kỳ thật ngươi cũng hiểu phải không? Là ngươi cưỡng cầu. Thích một người chính là phải làm cho hắn hạnh phúc, không phải chiếm hữu, ngươi hiểu chưa?" 

Nàng mở miệng, "Ngươi chiếm được tâm của đại sư huynh, đương nhiên nói vậy." 

Ta cười cười, lắc đầu. "Hắn đã hưu ta, chúng ta hiện giờ là người ngoài, ngươi biết hắn vi sao hưu ta không?" 

Nàng lắc đầu, ta tiếp tục nói, "Bởi vì hắn có chuyện phải làm, chuyện đó cùng ta lại có liên quan. Kỳ thật từ lúc hắn rời đi, ta đã biết ta có thai, nhưng vẫn không nói cho hắn. Ta mơ hồ cảm giác được một thứ gì đó, ta không muốn ta cùng đứa nhỏ níu chân hắn. Ngươi cũng hiểu tính cách của hắn, nếu hắn biết ta có thai, nhất định sẽ không đời khỏi ta. Ta lại có thể quang minh chính đại lấy đứa nhỏ quấn quít hắn, nhưng ta không làm. Bởi vì ta yêu hắn, ta muốn hắn có thể làm chuyện mình thích. Ngươi thích hắn, thì cũng thích những thứ mà hắn thích." Ý tứ của ta rất rõ, ý là nàng cũng phải thích ta. 

Nàng không tình nguyện miết miết miệng, "Ngươi rất lợi hại." 

"Như thế nào?" 

"Miệng của ngươi rất lợi hại, nói đến nỗi ta cảm thấy mình thực ích kỷ." Nàng vốn rất ích kỷ... Ách, ta so với nàng cũng không khác biệt lắm. 

"Ngữ Tâm, ta nói chính là sự thật." 

"Ngươi không hối hận sao?" Nàng còn thật sự nói, "Ngươi vì đại sư huynh hy sinh nhiều như vậy, hắn lại rời khỏi ngươi, ngươi không hối hận?" 

Trong mắt ta lộ rõ ý cười, "Nếu hối hận sẽ không để mặc cho hắn rời đi, ta không hối hận, một chút cũng không. Ta nói rồi, tâm nguyện của hắn chính là tâm nguyện của ta, hắn có thể hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của hắn, ta sẽ rất vui vẻ." Kỳ thật, ta một chút cũng không vui vẻ. 

Nàng nói, "Nguyên lai ngươi cũng rất tốt." Ta đương nhiên tốt, làm phóng viên mà miệng lưỡi không lợi hại mới là lạ. 

"Ngữ Tâm, ngươi có từng nghĩ ngươi đối với Hàn chỉ là ngưỡng mộ mà không phải yêu?" Ta xài lại chiêu cũ, hỏi nàng. Coi như nàng là yêu thật, ta còn có năng lực làm cho nàng tưởng là ngưỡng mộ. Lúc trước bệnh thần kinh có cảm tình với Nguyệt Quang, không phải cũng bị chiêu này làm thay đổi suy nghĩ sao? 

"Phải không?" Nàng thực nghi ngờ. 

"Ngươi nghĩ thử đi, có phải đại sư huynh của ngươi thực tuấn tú? Thực khốc? Võ công lại giỏi, lại có nhiều tài, trừ bỏ cả ngày mặt lạnh, cái gì cũng tốt. Một nam nhân xuất sắc như vậy, cả ngày ở bên ngươi lượn qua lượn lại, ngươi không có ý tưởng kia mới là kỳ lạ. Lâu dần, ngươi liền nghĩ như vậy là tình cảm. Kỳ thật, ngươi có thể di chuyển mục tiêu, đi xem chỗ tốt của nam nhân khác. Rốt cuộc có phải tình cảm hay không, chỉ có ngươi biết." Ta còn thuần khiết nói, so với trân châu còn trắng hơn. 

Tiểu sư muội có chút đăm chiêu, nghi hoặc nói, "Ngươi nói cũng có lý." Vô nghĩa, những câu này là chuyên nói cho thanh mai trúc mã. 

"Ngươi thử ngẫm lại xem, lúc hắn ở cùng một chỗ với ta, ngươi có cảm giác gì? Đau lòng?" 

"Ân." 

Ta nghiêm trọng nói, "Không xong." 

"Làm sao vậy?" Nàng tò mò hỏi. 

"Thật sự không phải tình yêu, nếu là tình yêu chân chính ngươi sẽ chua xót. Ngươi không phải thật sự yêu, là ghen tị a." Ai cần quản có phải hay không, ta liền nói như vậy. 

(BL: Lợi hại, rõ ràng là người ta yêu, bị nói thành ngưỡng mộ.) 

"Ghen tị?" Nàng không tin trừng mắt nhìn ta một cái. 

"Tiểu sư muội, ngươi đừng tức giận, trước nghe ta nói đã. Là... trước kia ở bên cạnh hắn chỉ có một mình ngươi la nữ nhân, ta đột nhiên xuất hiện, hắn lại yêu thương ta, đương nhiên ngươi cảm thấy ghen tị. Ngươi không phải thích hắn, mà là không cam tâm. Không cam tâm tất cả sủng ái của ngươi bị ta cướp đi, nên ngươi muốn đoạt về lại, từ lúc đó, người liền tự lừa mình dối người rằng đây là tình yêu." Ta đồng tình vỗ vỗ bả vai nàng, "Kỳ thật ngươi không cần ngượng ngùng, lúc trước khi ta nhìn thấy người sở dĩ tức giận như vậy là vì ngươi rất xinh đẹp, ta... ghen tị... Ghen tị là thiên tính của nữ nhân, không có gì phải ngại." Vì khai thông cho nàng, ta đi mắng chính mình. 

Ta ngại ngùng cúi đầu, "Sau ta lại xuống tay với ngươi như vậy, cũng là bởi vì ngươi rất xinh đẹp, rất sáng lạng, nên ta sợ hãi cùng không cam tâm." 

"Ngươi ghen tị ta?" Nàng không dám tin nhìn ta. 

Ta thành thật gật gật đầu, "Đó là đương nhiên, ngươi xinh đẹp như vậy, ai cũng sẽ động tâm. Nói thật, ta cũng thích ngươi. Nhưng là... thích cùng yêu là hai việc khác nhau, ngươi hiểu chưa?" Bất cứ thời điểm nào cũng không quên mục đích của mình, ta quả thực gian trá a. 

Khóe miệng nàng khẽ nhúc nhích, "Ta hiểu được ý tứ của ngươi." 

"Tiểu sư muội, kỳ thật ngươi rất đẹp, vì sao nhất định phải tự bó buộc chính mình? Trên đời này nam nhân tốt rất nhiều. Bệnh thần kinh... Không, Giang Tử Ngang không tồi đi, chính là hắn hưu ta, sau ta lại trực tiếp không để ý hắn. Tuy hắn dùng mọi phương pháp để giải thích, ta vẫn không tiếp thu. Theo lương tâm mà nói, ta có điểm thích hắn, nhưng ta quả quyết cự tuyệt lời giải thích cùng tình yêu của hắn. Nữ nhân cũng phải có tôn nghiêm, tình yêu thì càng phải có tôn nghiêm hơn. Hắn không để ý ngươi, chính là thiệt thòi của hắn. Lấy dung mạo, nhân phẩm cùng võ công của ngươi, tuyệt đối có một đống nam nhân tranh giành." Nói qua nói lại, chính là chuẩn bị bán hàng. (BL: Ý của Vân tỷ là chuẩn bị đem Mục Ngữ Tâm đi bán.) 

"Có thể chứ?" 

Ta hung hăng vỗ đùi, "Đương nhiên có thể, ngươi xem ta đi, một thân ngạo cốt, ở trên giang hồ như cá gặp nước." Ngạo cốt của ta từ tám trăm năm trước cũng chỉ dùng để dọa chó. 

"Nguyệt Quang tiên tử quả thực là nữ tử rất có khí chất." Đầu ta đã muốn tuôn mồ hôi lạnh, công phu lừa gạt của ta quả nhiên rất điêu luyện. 

"Ngươi phải nhớ rõ, bất cứ thời điểm nào cũng phải có cốt khí. Hắn nghĩ hắn là ai, hắn không để ý ngươi, tự nhiên sẽ có những người khác để ý đến ngươi. Nhớ kỹ a, tìm người tốt hơn hắn, cho hắn tức chết. Ngươi chỉ cần có giác ngộ này, cả đời sẽ không phải mệt mỏi vì nam nhân. Ngươi nghĩ đi, hắn tìm được nhân vật lợi hại như bổn cô nương, ngươi cũng có tìm người tốt hơn." 

"Nói rất có đạo lý." 

"Làm thôi, phân tích một chút hiện tại trên giang hồ còn nam nhân nào không tồi, cho ngươi tìm phu tế khiến Hàn tức hộc máu." 

"Bách Hiểu đường các ngươi hẳn là biết." 

"Đúng rồi, trong bảng mười đại thanh niên tài tuấn có vị không tồi, có muốn thử nói chuyện hay không?" 

"Được a được a.... danh khí (Không biết, đại loại địa vị, thanh danh, danh vọng, khí chất)so với ngươi lớn hơn?" 

"Đương nhiên, người ta rất lợi hại." 

"Đại tẩu, giải huyệt cho ta, chúng ta nói chuyện." 

"Không vấn đề." 

"Hắn là ai vậy a?" 

"Giang Tử Ngang, đệ nhị trong bảng thanh niên tài tuấn." 

"Có nghe thấy, nghe nói hắn..." 

Nói chuyện một hồi là suốt cả đêm, ta cố ý cùng tiểu sự muội nói loạn bát nháo, lừa nàng từng chút từng chút một. Nói từ nam nhân cho đến trang điểm, nói đến quần áo, nói đến ẩm thực, nói đến thi từ, cái gì có thể nói đều nói. Cho tới hừng đông, nàng đã không hiểu sao chấp nhận ta. Ta mấy năng lực khác không có, gạt người là đứng thứ nhất. Nàng dù sao cũng là tiểu sư muội của Độc Cô Hàn, tuy ta cùng Độc Cô Hàn đã không còn là vợ chồng, nhưng ta vẫn muốn cùng nàng có quan hệ tốt. Xem như nói cho Mục tiên sinh đã chết, ta là người vợ đủ tư cách. 

"Tốt lắm, ta muốn ngủ một giấc, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi." Ta lại nói thêm, "Ngoan ngoãn cùng bọn họ trở về hướng đại sư huynh ngươi nhận sai, sau này lại tìm đến ta, ta mang ngươi đi tìm phu tế." 

Nàng khó xử cúi đầu, "Đại tẩu, ta đột nhiên không muốn trở về. Ngươi rất lợi hại, ta muốn đi theo ngươi." 

"Ta lợi hại chỗ nào?" Bình thường, bình thường. 

"Kiến thức của ngươi vượt xa so với người thường, chẳng trách đại sư huynh thích ngươi. Đi theo ngươi có thể học rất nhiều điều." Học được cách đóng kịch và đối phó nam nhân thì có. 

Ta khoát tay, "Đừng khoa trương ta như vậy, ngươi nên trở về đi. Ta biết hắn bắt ngươi kỳ thật là muốn bảo hộ ngươi, ngươi không biết trời cao đất rộng, thực dễ dàng gây họa. Hắn đối với ngươi rõ ràng là quan tâm, nhưng không chịu nói rõ. Ngươi trở về, nói cho hắn, ngươi đã trưởng thành, hắn tự nhiên sẽ yên tâm." 

"Ta dùng bồ câu đưa thư nói cho hắn ta ở cùng một chỗ với ngươi." 

Ta trợn mắt liếc nàng một cái, "Ngươi nên tự mình trở về, yên tâm, ta giúp ngươi lưu ý nam nhân tốt." Ta cố ý đem nàng cùng bệnh thần kinh thành một đôi, tính khí của tiểu sư muội như vậy hẳn là có thể chế phục bệnh thần kinh. 

"Được." 

"Tốt lắm, ta đi trước." Ta ngáp một cái, xoay người hướng cửa đi tới. 

"Đại tẩu." Nàng đột nhiên kêu ta lại, một bộ dạng muốn nói lại thôi. 

"Làm sao vậy?" Ta vội vàng quay đầu lại. 

Nàng hổ thẹn cúi đầu, "Đại tẩu, thực xin lỗi, ta từng có ý phá hỏng quan hệ của ngươi và đại sư huynh." Nàng trộm liếc ta một cái, sợ ta nổi nóng. 

Ta khoát khoát tay, "Không sao, quá khứ đã là quá khứ." 

"Không trách ta?" Nàng lo lắng hỏi. Cố gắng cả buổi tối qua không uổng phí a, nàng cư nhiên sẽ có biểu tình như vậy. 

"Không trách." 

"Được rồi, ta nói thật. Lần đó ngươi cùng ta luận võ thua, ta thập phần không cam tâm. Ở miệng vết thương bôi lên một loại kỳ độc, chạy đến trước mặt đại sư huynh khóc lóc, tố cáo làm cho hắn nghĩ ngươi là nữ nhân tâm địa độc ác. Ta còn giả làm bệnh thực sự nghiêm trọng, buộc hắn đi tìm ngươi lấy giải dược." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã không còn nghe được. 

Ta cười mị mị nhìn nàng, "Ta đã sớm biết, lần đó hắn thiếu chút nữa đem ta giết chết." Ta lại không phải ngu ngốc, tùy tiện ngẫm lại có thể hiểu được trong đó có điều kỳ lạ. Ta tin Độc Cô Hàn cũng nhất định hiểu được. Hắn ngoài miệng không nói, kỳ thật rất quang tâm cùng dung túng tiểu sư muội này. 

"Ngươi biết?" Nàng kinh ngạc. 

Ta gật đầu, "Vở kịch nhỏ, tất cả chúng ta đều biết, đại sư huynh ngươi cũng biết, chính là không nói ra." Đừng tưởng mọi người xung quanh đều ngu ngốc. 

"Thực xin lỗi, ta..." 

Ta cười cười, "Xem như ngươi cho chúng ta khảo nghiệm cả tình, tuy ta thực tức giận hắn không tin ta, bất quá... Quên đi, tha thứ cho các ngươi." 

"Cám ơn, ta còn trộm trâm mà ngươi tặng cho hắn." Càng thêm lo lắng. 

"Sau không phải bị lấy lại sao?" Lúc ấy thực tức giận, hiện tại đã tiêu hết. 

"Ân." Cặp mắt kia thập phần vô tội. 

"Những điều ngươi vừa nói ta sớm đã biết hết. Đừng nghĩ lung tung nữa, ta đi nghỉ ngơi một chút." Ta đã không còn kiên nhẫn tiếp tục vô nghĩa với nàng. 

"Đại tẩu, ta rốt cuộc biết tại sao nhân duyên của ngươi tốt như vậy." Nhân duyên của ta tất nhiên tốt, cao thủ hắc bạch lưỡng đạo đều là sinh tử chi giao của ta. 

Quan hệ của ta và tiểu sư muội sau một đêm đó đã trở nên thập phần hòa hợp, con mắt của Thiểm Điện và Thiên Túy đại ca thiếu chút nữa rơi xuống. Một câu, miệng của ta có thể đem người chết nói thành sống. Đường chủ Bách Hiểu đường quả nhiên danh bất hư truyền. 

Cùng bọn họ ở chung một ngày lại tách ra, Dưới sự khuyên bảo của ta, tiểu sư muội ngoan ngoãn trở về. Nhưng lại trịnh trọng tuyên bố, sau này nhất định phải đi theo ta. Ai cũng không biết, đầu óc ta đã sinh ra một kế hoạch "độc ác". Hắc hắc, ta hoan hỉ nhất là được làm bà mối, người nào đó thật xui xẻo. Tình yêu của mình không hoàn mỹ, cho nên ta hy vọng tình nhân trong thiên hạ có thể thành quyến lữ. 
Bình Luận (0)
Comment