Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 71

Ta vừa định quay người đại khối băng lập tức bỏ kiếm kéo tay ta. 

"Cha, người không sao chứ?" Mỹ nữ tỷ tỷ cực kì lo lắng. 

"Mộ Dung sơn trang quá nhỏ, không thể dung được đại anh hùng Mục Hàn giáo chủ, thỉnh đi." Lão cha trên cổ vẫn còn lưu huyết, nhưng vẫn lạnh như băng xuất ngôn trục khách. 

Ta vội ôm cánh tay đại khối băng phòng ngừa hắn xuất kiếm: "Không có sao, trước tiên chàng đến khuê phòng của thiếp, tạm thời ở đó đi." (Hoa: đổi giọng thực là nhanh/ Hàn ánh mắt lạnh như băng nhìn Hoa: nói cái gì?/ Hoa: lập tức bị Hàn ca đóng băng tại chỗ... vì thế đến mai tan băng mới edit tiếp) 

"Ngươi..." Cha vừa nghe câu đó, tức đến muốn phát nổ. Mỹ nữ tỷ tỷ chen miệng: "Phi Hà viên còn có phòng trống, đến đó nghỉ tạm đi." 

Đại khối băng hướng ánh mắt nhìn ta, ta lập tức ra vẻ đáng thương nói: "Chàng phải theo thiếp a." Ta chính là sợ hắn còn ở đây, lập tức sẽ nhuộm Mộ Dung gia thành biển máu. 

"Muội phu, ta dẫn đường cho ngươi." Mỹ nữ tỷ tỷ không dám nhìn ánh mắt của cha, lập tức dẫn đại khối băng đi, Hàn vẫn nhìn ta khi thấy ta gật đầu mới tỏ vẻ không tình nguyện bước đi. (Hoa: hảo ngoan a@@) 

"Nghe nói Mục Hàn sợ thê tử, quả nhiên là thật." Tất cả mọi người vừa thấy Hàn đi lập tức bàn tán xôn xao, Lục phóng viên chính là quên cả ghi chép, đứng tại chỗ ngẩn người. 

Phượng Thanh Hà nuốt nước bọt: "Nam nhân như hắn, chỉ có đường chủ chúng ta mới có thể ngăn chặn." 

"Đường chủ quả nhiên vô đối, vừa mắng một câu mà Mục Giáo chủ im thin thít." Tư Đồ Dạ cũng là bộ dáng thập phần tín ngưỡng ta. 

Phượng Thanh Trúc cũng vuốt mồ hôi: "Từng nghe Mục giáo chủ sợ thê tử, thực không nghĩ có thể đến mức đó, đường chủ của chúng ta thật lợi hại." 

Lục Tây Lâm bây giờ mới hồi thần, lập tức vội vội vã vã ghi chép, miệng không quên chen vô: "Hai người họ chính là tuyệt xứng." Ta bấy giờ không có thời gian nghe hóng hớt, chính là đi theo mỹ nữ tỷ tỷ và Hàn đến Phi Hà Viên.

Mỹ nữ tỷ tỷ trực tiếp đưa Hàn tới phòng ngay cạnh phòng ta, nói: "Phi Hà viên bình thường không có người ngoài, muội phu, ngươi trụ tại đây đi, không có người tới quấy rầy." 

"Mỹ nữ tỷ tỷ, đem Mục Ngữ Tâm ở đâu đó xa chút." Ta lại nhìn Hàn. "Ngươi không có ý kiến đi." 

Hắn lắc đầu: "Nàng thích là được." 

"Được, ta cho nàng ta đến bắc sương phòng." Mỹ nữ tỷ tỷ vừa nói, thuận tiện mở cửa. 

Mỹ nữ tỷ tỷ vừa đi, ta lập tức than thở, thần tình mất hứng: "Ngươi sao có thể như vậy, dù sao đó cũng là cha của ta." 

"Hắn đối với nàng không tốt, lần đầu tiên gặp nàng, hắn chính là phạt nàng trong Tư Quá hiên. Sau lại ép nàng thành thân với họ Giang, ta muốn giúp nàng giáo huấn hắn." Thì ra là như vậy, thực sự lão già Mộ Dung Nghĩa không yêu đứa con gái Mộ Dung Ý Vân là thực, ta hiểu rõ điều này. Chợt ta nghĩ tới một chuyện, kì quái hỏi: "Hắn là thiên hạ đệ nhất, vì sao không tránh được kiếm của ngươi?" 

"Hắn nội lực so với ta thâm hậu hơn nhiều, chân chính giao đấu ta thực không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu luận xuất kiếm nhanh hắn tất nhiên không phải đối thủ của ta, nhưng thực tế, khi đó nếu hắn muốn hắn có thể dùng nội công đánh gẫy kiếm của ta, ta cũng không cách nào ép được hắn." 

Thì ra là như vậy, nội công thực lợi hại nha, ta cũng phát hiện, Hàn nói thật nhiều, rất tiến bộ. Ta liền hứng phấn kêu lên: "Ta cư nhiên là thê tử của thiên hạ đệ nhất cao thủ, thật là cao hứng nha." Kì thật, đệ nhất hay đệ nhị không quan trọng. 

"Ta hôm nay đắc tội cha nàng, hắn vô luận cái gì cũng sẽ không đồng ý hôn sự của chúng ta." Việc này nói sau, hôn sự là việc ta không muốn nói nhất trong thời điểm này. 

Ta nghĩ chuyển chủ đề, liền ra vẻ ăn dấm chua nói: "Ngươi vì sao dẫn Mục Ngữ Tâm đến?" 

"Nàng ta cứng đầu muốn tới, ta không cản được." Hắn chăm chú nhìn ta: "Vân nhi, nàng trong lòng ta không thể có ai thay thế được." Gần đây miệng hắn ngày càng ngọt, phải chăng luyện được thần công miệng mật? 

"Thật vậy chăng, ta rất vinh hạnh nha." 

"Nàng vừa rồi nói cái gì?" Hắn ôn nhu nhìn ta, cái vẻ lạnh lẽo cô tịch bá đạo biến mất hết trơn. Ta cực độ ngu ngốc nói: "Ta gọi ngươi? Gọi khi nào?" 

"Trước mặt cha của nàng, nàng gọi ta là gì?" 

"Ta gọi ngươi...đại khối băng." Ta kiên quyết phủ định. 

Hắn cười tủm tỉm nhìn ta: "Không đúng." 

Ta có vài phần ngượng ngùng nói: "Ta gọi ngươi Hàn." 

"Về sau đều phải gọi ta như vậy." 

"Được." Ta dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng thấp giọng: "Hàn." Ta than thở nói: "Hàn, kì thật ta rất sợ chàng. Ta to gan như vậy, bị chàng dọa cho khóc cũng không dám khóc. Ta bây giờ còn thấy sợ, rồi lại không kìm được muốn ở gần chàng. Ở cùng một chỗ với chàng, ta cảm thấy sẽ giảm thọ mười năm." 

"Vân nhi, vì nàng, ta sẽ cố gắng thay đổi chính mình." 

"Hừ, còn nói, vừa rồi đem cha của ta dọa, hiện tại cả thiên hạ đều biết chàng đáng sợ như vậy, đối với chàng đều có ác cảm." 

Hắn lạnh lùng cười: "Ta biết cha nàng có chủ trương đối phó ta." 

"Chàng có gì khúc mắc với cha ta sao, ta dù gì là thê tử của chàng, có gì nói cho ta biết, có thể cùng nhau giải quyết." 

Hàn hơi trầm ngâm: "Không cho nàng chạm tới ân oán giang hồ, Thiên Ma giáo cùng chính đạo không đội trời chung, ắt phải có một trận chiến, Bách Hiểu Đường bảo trì trung lập, không được giúp bên nào." Mặc dù thanh âm hắn lạnh, nhưng ta nghe lại thấy ấm áp, chính vì hắn nói ta không được giúp bên nào, chính là thật lòng nghĩ cho ta, còn cha ta lại một mực muốn ta hỗ trợ, nghĩ lại thì hiểu ai thực sự đối với ta tốt nhất. 

"Chán ghét, đánh đánh giết giết, có cái gì vui?" Ta thực không hi vọng có ngày đó, ta là người yêu chủ nghĩa hòa bình. 

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị tốt cho đại hội võ lâm." 

"Được rồi, đáp ứng ta một việc." Ta dựa vào lưng hắn, hì hì nói. 

Hắn nắm chặt tay ta, cười nói: "Chuyện gì?" Ta đột nhiên làm nũng như vậy, hắn có ngu ngốc cũng biết có chuyện không tốt. 

"Đáp ứng ta, phải quý trùng sinh mệnh của bản thân, càng là quý trùng sinh mệnh của người khác." Tuy ta biết rõ hắn không giống trong truyền thuyết hung thần ác sát, nhưng vẫn muốn nói với hắn một lần. 

"Tận lực." 

Ta trợn mắt: "Đáng ghét." 
Bình Luận (0)
Comment