Bởi vì ta ngủ gật nên những trận đấu ta tất thảy đều không có xem, chỉ đến khi bệnh thần kinh đến, ta miễn cưỡng tỉnh dậy, mở to mắt.
Nói Trương Tiểu Kiệt đã chờ hẳn hơn nửa canh giờ, bệnh thần kinh ngay đến bóng người cũng không thấy. Lão cha cuối cùng hắng giọng nói: "Các vị võ lâm đồng đạo, Giang trang chủ vẫn là đến chậm, xem ra chỉ có thể..."
"Các vị, Giang mỗ đến muộn, xin thứ lỗi." Hắn bất thần xuất hiện, bóng dáng đã dùng khinh công bay thẳng tới lôi đài. Hắn một tay ôm bảo kiếm, một tay vắt trước ngực tư thế thập phần hiên ngang cái thế, cộng thêm vẻ anh tuấn vốn có quả thật hấp dẫn tất cả ánh nhìn của nữ nhân, đáng tiếc cho hắn khi đó ta vẫn còn đang mơ ngủ!
Bệnh thần kinh đến không kịp khách sáo, chỉ một câu thỉnh, lập tức huy kiếm hướng Trương Tiểu Kiệt. Trương Tiểu Kiệt tự nhiên hiểu rõ kết quả không hay, nhất định bệnh thần kinh thắng trận. Muốn nói vận khí, tốt nhất chính là ta, kém nhất chính là Trương Tiểu Kiệt, Trương đồng chí đành phải ra về tay trắng, xin hẹn đến năm sau.
Bệnh thần kinh vừa thắng trận, mục tiêu lại hướng tới ta. Ánh mắt vừa hướng tới ta, ta lập tức phát hiện mặt hắn xanh mét, cực kỳ đáng sợ, ta giống như mệt mỏi mà thực sự là mệt mỏi, gục đầu không thèm nhìn hắn.
"Giang trang chủ, mời ngồi." Lão cha chỉ cho hắn chỗ ngồi bên cạnh ta, bệnh thần kinh không khách sáo đi tới, tận lực bồi tiếp một hồi, ta cố ý "chuyên tâm" xem luận võ, xem nhẹ sự tồn tại của bệnh thần kinh, mặc dù mắt ta đã nặng trĩu xuống rồi.
Đột nhiên bệnh thần kinh nắm tay ta, âm trầm nói: "Ý Vân, trên người nàng... là những dấu vết không nên có." A, lòng ta cả kinh, trên người ta thực sự có nhiều dấu hôn sao? Hèn gì mỗi người đều nhìn ta với ánh mắt kì quái, xong rồi, xong rồi, thanh danh của ta hoàn toàn tan nát. Hiện tại tất cả mọi người biết ta và Độc Cô Hàn đã có vợ chồng chi thân không biết nhìn ta thành ra cái gì?
Ta khóc không ra nước mắt, cố ý khó hiểu hỏi: "A, cái gì?"
"Dấu hôn." Hắn tức giận nhìn Độc Cô Hàn như muốn liều mạng.
Ta cố ý không để tâm nhìn xung quanh: "Này... hôm nay thời tiết không tồi a, ngươi chậm rãi xem, ta mệt quá rồi." Ta nói rồi vội đứng lên, lấy tốc độ nhanh nhất có thể trở lại phòng, cũng may hiện tại ta đã có chút khí lực, nếu không đứng lên mà bị ngã nhào ra thì thực không biết là thành cái dạng gì?
Một giây sau, trong phòng bùng nổ một trận tiếng gầm giận dữ: "Phượng Thanh Hà, Phượng Thanh Trúc, ta giết các ngươi...!"
Biết trên người ta có dấu hôn, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy. Chi chít vết hôn, một cái tiếp một cái. Vốn đã đủ thấy được, bộ quần áo tiên diễm đáng chết phụ trợ càng thêm rõ ràng. Việc làm cho ta tức nhất chính là Phượng Thanh Hà, cái tên gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn. Chừng này dấu vết trước ngực cũng đã đủ mất mặt, nàng còn cố ý búi hết tóc của ta lên, bày ra toàn bộ trước mặt mọi người. Nàng biết trên người ta có dấu hôn, không nhắc nhở ta thì thôi, cư nhiên còn giúp phô bày thêm. Còn Phượng Thanh Trúc kia, nàng là đồng bọn. Hai nữ nhân này, quả thực có mối hận sát phụ, đoạt thê với ta. (Giết cha, cướp vợ)
Đại khối băng, hắn thực là gia hỏa chán ghét, quả thực là cắn chứ không phải hôn, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, ta lại thề, sẽ trả thù!!! Ta chạy nhanh đem thuốc của mỹ nữ tỷ tỷ đưa bôi lên, trên mặt lại trát một lớp phấn cực dày, rồi xõa tóc, thay quần áo bớt lòe loẹt. Đến khi hoàn toàn không nhìn thấy dấu hôn, ta mới tức giận rời khỏi phòng. Ta hiện tại thuộc loại trạng thái bùng nổ, nếu nhìn cẩn thận, có thể thấy đầu ta bốc khói, tùy thời có thể phun lửa.
Ta còn không có tới luận võ trường, liền thấy mọi người tản đi, ta một phen bắt được Tư Đồ Dạ, nói: "Tỷ muội họ Phượng đâu?"
"Phượng Thanh Hà muội nói đi tị nạn, nhờ ta chuyển cáo người đừng tìm nàng." Nha đầu chết tiệt, động tác rất nhanh, chờ ta tóm được nàng, xem ta làm nàng sống không được mà chết cũng không xong.
Ta tại chỗ nhảy dựng lên hét lớn: "Ta muốn giết người a."
"Đường chủ, người cùng Phượng Thanh Hà cô nương có phải có hiểu lầm? Hiểu lầm này từ đâu mà đến? Tối qua cuối cùng ra làm sao, đã xảy ra sự tình gì? Trên người là cái gì gây ra dấu vết như vậy? Là ai tạo thành? Ta phân tích, trên người ngài có thể là..." Lục phóng viên, ngươi lại làm loạn thêm, ta sao lại xui xẻo như vậy, gặp được một đám cấp dưới cầm thú.
Sư đệ đừng đi, ở lại quản lý đồ đệ bảo bối của ngươi đi a.
"Không cần nói..." Ta bịt tai, lấy sư tử hống thần công mắng Lục phóng viên cảnh cáo.
"Đường chủ, người không phải từng nói, giang hồ nguyệt báo của chúng ta có tôn chỉ là phải cho độc giả biết rõ chân tướng, cho nên, thỉnh ngài nói cho ta..." Ta trực tiếp không thèm nghe, quay đầu bỏ chạy, nếu có một cái lỗ, ta không do dự sẽ nhảy vào. Hiện tại người cần tị nạn không phải là Phượng Thanh Hà, mà là ta.
Nhiều người như vậy nhìn thấy trên cổ ta đầy dấu hôn, lại còn trên luận võ trường không có khí lực đánh nhau, chỉ cần có nửa điểm đầu óc cũng hiểu được, tuyệt đối có thể tượng tượng ra hôm qua ta kịch liệt tới trình độ nào. Cho dù da mặt ta đã luyện thành công phu vạn lí trường thành, nhưng ta cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng. Cho nên, từ lúc này về sau, ta trốn ở trong phòng, không gặp bất luận kẻ nào, Thủy Vũ Mị gõ cửa mấy hồi, ta trực tiếp không trả lời. Mỹ nữ tỷ tỷ, Hồng Tụ cùng bệnh thần kinh gõ cửa, ta cũng không đáp. Cuối cùng, lão cha tới, ta cũng không đi ra ngoài. Lúc này xong rồi, không biết ngày mai phải làm sao nhìn người. Vốn nghĩ muốn lập tức biến mất, dưới một năm không xuất hiện, chính là ngày mai còn phải tiếp tục luận võ a. Hiện tại Phượng cô nương cùng Tư Đồ Dạ đều bị loại, ta phải vì Bách Hiểu đường tranh thủ bài danh, hiện tại không có khả năng trốn tránh.
Buổi chiều, lại truyền đến tin tức băng thiềm bị trộm, con cóc đó hiện đang ở trong bụng ta. Cố Mộng Tình chết bầm, nếu nàng biết ta ăn bảo bối của nàng, không biết có đem ta đi giết, mổ bụng moi gan ra không nữa, vẫn là trốn có điểm an toàn. Vốn thẹn thùng, lại có tật giật mình, cuối cùng càng không dám ra khỏi phòng.
Tạm thời vẫn là không dám đem mặt mũi ra gặp ai, ngay cả đi ra ngoài ăn cơm cũng không đủ dũng khí đi ra. Cuối cùng đến nửa đêm, ta đói quá không chịu nổi, tối qua vận động kịch liệt, sau đó một ngày không ăn cái gì, đây là tình huống gì a?
Ta trực tiếp không dám mở cửa, giống như trộm trèo cửa sổ nhảy ra, cũng may hiện tại võ công của ta có điểm tốt, nhảy ra không gây tiếng động. Chạy đến phòng bếp, tìm nửa ngày phát hiện một nửa con gà ăn dở, buồn bực chính là, trên đó còn có dấu răng, vừa thấy đã biết không phải dấu răng người. Nghĩ Mộ Dung Ý Vân ta cư nhiên rơi xuống tranh đồ ăn cùng chó mèo, còn không bằng đập đầu vào gối tự vẫn? Cuối cùng tìm được mấy chục trứng chim. Giống hệt quỷ đói, tiêu diệt hết đám trứng đó. Ta buồn bực lại nhảy cửa sổ mà vào, rõ ràng là phòng của mình, lại biến thành trộm.
Khi ta định cởi áo chuẩn bị đi ngủ, đang tháo mạn trướng, chợt giật mình, nguyên bản trên giường ta còn có một người đang nằm, ta trợn mắt: "Chàng làm gì? Đây là giường của ta, chàng ngủ ở đây làm gì?" Chẳng lẽ định có ý định bất lương gì?
"Ngủ." Hắn trở mình, chỉ vào người ta, ta vì sao phải ngủ cùng hắn? Đây rõ ràng là phòng ta?
"Vô nghĩa, ta đương nhiên phải ngủ." Ta ngồi ở mép giường, chậm rãi xoa huyệt thái dương.
Hắn chậm rãi nói: "Lên đây." Giường của ta, hắn dám cướp chủ quyền?
Ta chỉ tay vào vách: "Đây tựa hồ là giường của ta, phòng của người ở bên kia, đại giáo chủ a, phòng lớn không ngủ, vì sao muốn chiếm giường của ta? Trở về, ta muốn ngủ, ngày mai còn phải luận võ, không muốn thấy ngươi."
"Lên đây, ngủ." Được lắm, hắn dám ra lệnh cho ta, ta không phải nô lệ của hắn, ta bực mình: "Ngủ nhưng chàng phải tránh ra." Nói cứng như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường.
"Ngày hôm qua thực kịch liệt... ta bây giờ còn đau. Hiện tại không được làm gì... Ta không muốn ngày mai không có khí lực đứng dậy." Ta hừ hừ nói.
"Vì sao không tắm nước ấm?"
Ta trợn mắt nhìn hắn: "Ta cũng muốn, chính là ta thấy dấu vết trên người, thẹn thùng đến nỗi không dám nhìn người khác, sao dám kêu hạ nhân đi lấy nước nóng? Đều tại chàng, vì sao phải dùng răng cắn ta. Đau ta, chàng không biết sao? Làm cho nhiều người như vậy thấy, ta về sau như thế nào làm người?"
Hắn đặt tay lên eo ta, từ phía sau ôm lấy ta, ôn nhu nói: "Tối nay ta sẽ không làm gì." Nói thật, cũng không phải ta bài xích cùng hắn một chỗ, chính là ta không có quen. Còn buổi tối hôm qua lãng phí nhiều khí lực như vậy, cũng phải cho ta thời gian nghỉ ngơi. Đừng giống ngày hôm qua lại không có khí lực đánh nhau, nếu còn một lần nữa ta sẽ tự sát bảo trụ thanh danh của Bách Hiểu đường.
Ta khịt mũi: "Ngày hôm qua đã mệt mỏi cả đêm, hôm nay lại tra tấn ta, ta sao lại dễ dàng đem mình cho chàng, chàng không phải cảm thấy ta thực tùy tiện, cho nên muốn khi dễ ta? Ta dù sao còn chưa có gả cho chàng, chàng sao lại ở trong đây?" Nhanh, đừng ở đây hấp dẫn ta, hắn ở đây, ta thực sợ mình sẽ kiềm chế không được.
Không biết như thế nào, một cố cảm giác tê tái nhen nhóm trong lòng, nước mắt bất chợt lăn dài trên má: "Ta thực sự hối hận đã làm ra chuyện ngày hôm qua... thực sự rất hối hận. Hiện tại cả thiên hạ đều biết ta là người của chàng, nếu có một ngày chàng chê ta, không cần ta, ta biết phải làm sao? Mặt mũi của Mộ Dung gia, mặt mũi của Bách Hiểu đường, mặt mũi của Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử đều đã bị ta bôi nhọ. Trừ chàng ra, ta không còn gì cả. Mà ta lại không phải một nữ nhân vĩ đại, ta rất sợ chàng sẽ không cần ta. Ta không có phong hoa tuyệt đại như mỹ nữ tỷ tỷ, không có thanh thuần ngọt mĩ như Y Lạc Lạc, không có thanh thuần đáng yêu như Vũ Mị, những thứ nữ nhân nên biết, ta cái gì cũng không biết. Không biết nấu cơm, không biết nữ hồng, cầm kì thi họa cũng chưa hiểu rõ hết. Mục Ngữ Tâm còn hơn ta, ta biết bản thân rất kém cỏi."
"Nàng là Mộ Dung Ý Vân, là người độc nhất vô nhị, không cần giống các nữ nhân tầm thường khác, nàng vĩnh viễn là tốt nhất." Ta cảm thấy được ta chậm rãi thích ứng với lưỡi ngọt thần công của hắn, nếu không ta sẽ bị giật mình.
"Ta thực sự tốt như vậy sao? Xem nhiều nữ tử như vậy, chỉ có mình ta là thua kém. Thực sự sợ một ngày, chàng không cần ta, sẽ như thế nào?" Thực sự không cam tâm, dễ dàng bị hắn ăn luôn.
"Ta thực lòng xin lỗi nàng, nàng không cần tự trách." Đích thực hắn chủ động, hơn nữa giống cường bạo, mặc dù sao đó là ta cường bạo hắn... nhưng ai bảo hắn quyến rũ ta trước!
"Chàng biết không, nếu ta không muốn, không ai có thể động vào ta. Bởi vì ta rất yêu chàng, cho nên không có phản kháng."
Hắn trầm mặc, chậm rãi đem bàn tay tiến vào quần áo của ta. Mềm mại và thong thả, dị thường ôn nhu thoát quần áo của ta, không rõ ý tứ gì, chính là ta không có ngăn cản, nhưng vẫn hàm chứa vài phần u oán hỏi: "Chàng làm gì?"
"Sinh đứa nhỏ."
Ta thiếu chút nữa thét lên: "Sinh đứa nhỏ?" Tạm thời ta còn chưa có tính toán, dù sao danh bất chính ngôn bất thuận, trước mắt không nói lão cha nhất định tức giận đến độ máu xông lên lão, lại nói ta nữ nhân chưa chồng đã có con, thanh danh của ta tệ hại thì không nói đi, Bách Hiểu Đường thì làm thế nào? Mấy đồng chí thuộc hạ của ta còn làm thế nào?
Thanh âm của hắn cực kì ôn nhu cùng thản nhiên: "Chúng ta sinh đứa nhỏ, nàng sẽ không phải miên man suy nghĩ."
Đầu óc ta giống như sắp bị vỡ, nhưng vẫn gắt gao ôm hắn: "Không cần sinh, sinh đứa nhỏ rất đau, hơn nữa, ta không muốn sinh, ta còn chưa có chuẩn bị."
Hắn quật cường ôm lấy ta, làm cho ta đối mặt hắn. Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt thâm trầm làm ta không thể thấy rõ, ta bắt đầu hoài nghi, lời mình vừa nói phải chăng đả thương hắn rất sâu? Ta chậm dãi dựa vào hắn, đem đầu rúc vào người hắn, gò má dán vào ngực hắn. Hắn lại ôm chặt ta, ép ta tới nỗi nghẹt thở.
"Vân nhi, sinh cho ta."
"Không cần, muốn sinh chàng tự mình sinh."
"Nếu ta có thể, tìm nàng làm gì?" Coi ta là công cụ sinh đẻ a, chúng ta trước mắt không phải vợ chồng, ta không có nghĩa vụ vì hắn sinh đứa nhỏ.
"Chó mẹ có thể sinh chó con, vì sao không tìm nó?" Ta bực bội nói.
Hắn xoay người đè lên ta, ngón tay vuốt lên môi ta: "Ngoại trừ nàng, ta quyết không thân cận với bất cứ giống cái (BL: Ta không tìm được từ nào thích hợp hơn nữa, hix) nào khác."
Ta kháng nghị kêu lên: "Không cần, chàng không biết sao, sinh con rất đau."
Hắn nhẹ hôn ta: "Vân nhi, nàng vì ta sinh đứa nhỏ, chẳng lẽ không được sao?"
"Ưm... không được cắn ta." Ta cuối cùng buông tha giãy dụa, hoặc là chưa từng giãy quá.
Hàn thở hổn hển buông ta ra, đem ta ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Đau không?"
"Không đau... mới là lạ."
Hắn cúi đầu, hôn một cái thực triền miên, biến ta thành ngu ngốc. Ta đem ngón tay vân vê ngực hắn, nỉ non nói: "Hàn, nếu ta thực sự có đứa nhỏ, chàng sẽ như thế nào? Ta không muốn cho đứa nhỏ giao thiệp giang hồ, ân oán giang hồ đều là thị thị phi phi, không thấy rõ." Nghe nói sinh con rất vất vả, tượng tượng đến đó, ta thực có điểm sợ hãi.
Tuy ta vẫn hi vọng trở thành nữ hiệp cái thế, nhưng chí hướng này chỉ là phù du, một chút cũng không hi vọng đứa nhỏ dây vào ân oán giang hồ, đều nói người ở giang hồ, thân bất do kỉ, sống như vậy rất mệt mỏi. Nhìn xem, ta sống thực tiêu sái, còn người trong giang hồ có ai được như ta, trước mặt thì trải đầy hoa hồng, sau lưng thì chịu khổ ai hay?
"Nàng hi vọng ta thế nào?"
Ta mờ mịt lắc đầu: "Không biết, thù diệt môn không thể không báo." Ta lại không thể nói hắn từ bỏ, thù diệt môn a, thù hận không phải dễ dàng cởi bỏ, hơn nữa thù hận lớn như vậy, thử nghĩ nếu có ai động đến cha ta ở hiện đại, ta lại có thể bỏ qua sao? Nếu đã biết không thể bỏ, làm sao lại miễn cưỡng người khác.
"Vân nhi, cám ơn nàng."
Ta lắc đầu: "Đừng, giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, chàng phải báo thù, ta không thể cản chàng, trừ phi chàng tự nguyện nếu không miễn cưỡng chỉ càng thêm đau khổ, nhưng, nếu chàng có mệnh hệ gì, ta cũng không thiết sống."
"Có thê tử như thế còn cầu gì hơn?"