Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 84

Ta đem thành quả lao động suốt ba giờ đặt lên bàn, thuận tiện thắp hai ngọn nến, thực là một bữa tối lãng mạn a. 

Mà người ngồi ở kia tựa như toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy đồ ăn trên bàn chỉ có thể dở khóc dở cười: "Vân nhi, là nàng làm?" 

Ta hưng phấn ngồi xuống: "Đúng, hay là... nếm thử một chút." Nói xong ghé vào trên bàn nhìn hắn. 

"Vì sao nàng không ăn?" 

"Vừa rồi ta đói quá, cho nên đã nếm qua." Ta nếm qua là thực, nhưng là hoài nghi thủ nghệ của bản thân, không biết có thể ăn hay không? 

Ngồi chăm chú ngắm Hàn một hồi, cuối cùng hắn cũng cầm lên cái muỗng, thuận tiện múc một miếng khoai tây "mỏng" đưa vào miệng. Thật cẩn thận quan sát biểu tình của hắn, hắn cũng không có vẻ rất khó nuốt xuống, ngược lại tinh tế nhấm nháp, thậm chí lộ ra mỉm cười. Xem biểu tình của hắn, hẳn là... ước chừng... chắc là có thể ăn đi...? 

Ta nhanh tay đẩy qua dĩa cá giống như hiến bảo vật, "Nếm thử cái này một chút đi." 

Hắn nhìn nửa ngày, cuối cùng nói: "Nàng không có đánh vảy cá?" Ta có ngốc như vậy sao? 

"Có mà, ta có đánh vảy." 

Hàn yên tâm đặt chiếc muỗng xuống, đột nhiên bật cười nói: "Nội tạng đâu?" 

"A?" Ta đột nhiên nhớ tới không có bỏ nội tạng, ngượng ngùng nói: "Ta quên..." 

"Ăn đậu hũ." Ta vội đưa hắn một miếng đậu hũ cho hắn. 

Hắn ăn một ngụm, dùng sức nuốt nước bọt nói: "Vân nhi, khụ, nàng cho bao nhiêu lạt tiêu?" 

"Không nhiều lắm." Ta đưa qua một ly nước, "Nửa bát." Tổng cộng đậu hủ cũng chưa được nửa bát. 

"Đây là cái gì?" Hắn dùng đũa chỉ vào canh hầm hỏi. 

"Đây là...." Ta cầm lấy cái muỗng trước mặt, múc một ít vào bát mình, "Canh hầm." Vừa rồi hắn ăn có vẻ rất khó nuốt, rốt cuộc khó ăn đến bao nhiêu? 

Đem canh đưa vào miệng, ta lập tức nhổ ra. "Chết rồi, ta nhầm dấm với rượu?" 

Ta nâng đầu nhìn hắn, lại đem một miếng khoai tây "mỏng" đưa vào miệng, miễn cưỡng nuốt nước miếng. "Như vậy ăn được sao?" 

Nhìn bộ dáng ta buồn bực, hắn cười nói: "Ăn ngon không?" 

"Không." Ta đáng thương trả lời, cẩn thận nhìn hắn: "Vừa rồi nhìn chàng nhấm nháp cẩn thận như vậy, ta nghĩ hẳn là không tệ lắm, nhưng... quả thực không thể cho người ăn..." 

Hắn thần sắc ôn nhu rất nhiều. "Chỉ cần là nàng làm, ta đều thích." 

"Thực sự? Sau này mỗi ngày ta đều làm cho chàng ăn?" 

"Không cần." Hắn cư nhiên bị sặc nước miếng, ho khan vài tiếng: "Ta làm cho nàng ăn, nếu chúng ta có đứa nhỏ, hẳn là... ta làm cho nó ăn..." Ta thực sự kém như vậy sao? 

~*~ 

Đại hội võ lâm tất nhiên phải tiếp tục, diễn viên chân chính chỉ có bốn người, bốn người chúng ta đã là tứ đại cao thủ, bởi vậy bây giờ tuyển ra thiên hạ đệ nhất. Nhìn vào kết quả bốc thăm, ta quả thực muốn khóc. 

Trận đầu, Hoa Hiển Tử đấu với Mộ Dung Nghĩa. 

Trận thứ hai, Mộ Dung Ý Vân đấu với Mục Hàn. 

Về phần các đồng chí bại trận đi tranh đoạt bài danh, ta quả thực không có hứng thú muốn biết. 

Lão cha đấu với lão đạo đương nhiên là lão cha thắng, nói thế nào hắn cũng là thiên hạ đương kim đệ nhất nhân. Ta cùng Độc Cô Hàn căn bản không cần so, ta làm sao có thể đánh với hắn? 

Khi ta cầm Thanh Sương kiếm đi lên trên lôi đài, hai người mặt đối mặt, tất cả mọi người đoán ta sẽ làm thế nào, có thể đánh đến thừa sống thiếu chết không? Có người đoán Hàn sợ lão bà, nhất định sẽ quỳ xuống xin thua... Có người đoán ta nhường lão công... Ta đương nhiên không quan tâm. 

Ta bình thản đi lên lôi đài, vứt Thanh Sương kiếm xuống đất, dõng dạc nói: "Ta chịu thua." 

Hắn thản nhiên nói: "Không đấu với ta?" 

Ta lại nhặt kiếm lên, thoải mái nói: "Đánh không lại, người khác không rõ, ta còn không biết sao, không bằng nghiên cứu nấu cơm như thế nào." 

Toàn trường liền hít một ngụm lãnh khí, lại thủy chung không một ai dám lên tiếng. Quan hệ của chúng ta ai cũng biết, nếu là vợ chồng, ta làm vậy cũng thực hợp lí. 

Hôm nay luận võ, có lẽ chỉ có trận cuối mới phấn khích, còn các trận khác kết quả đều đã rõ như ban ngày. Ta là đệ tam hay đệ tứ, ngày mai so qua mới biết. Thứ mấy đều giống nhau, tiến vào top mười đã là mãn nguyện. Ta chờ mong nhất chính là trận đấu giữa cha và Hàn, tuyệt đỉnh cao thủ đối chiêu, tin tưởng tất cả mọi người đều chờ mong như vậy. Ngày mai, chính là chung cực chi chiến. Rất nhiều người chờ mong ánh rạng đông của ngày mai. 

Ta vẫn hoài nghi sức quyến rũ nữ nhân của chính bản thân, ta tự biết tư sắc tầm thường. Nhưng ta không thể không thừa nhận, ta có thời điểm rất có lực hấp dẫn, xem Hàn cùng bệnh thần kinh đối với ta không chết tâm cũng đủ hiểu. 

Nhưng thâm tình của bọn họ, có đôi khi ta thực tiêu hóa không nổi. Có Hàn yêu ta là đã đủ, đành để bệnh thần kinh sang một bên vậy. Dù sao nữ nhân mơ ước hắn có rất nhiều, lại không hề kém ta. Nhưng ngay sau tỷ thí, ngay bây giờ, hắn lại liều chết ngăn ta lại. 

"Còn muốn trốn sao?" Hắn vẫn nhìn ánh mắt của ta, mà ta lại như không muốn nói chỉ cúi đầu hoặc không nhìn hắn, tựa như bị hắn bắt gian tại giường vậy? Ngày hôm qua to gan làm một màn kinh thế hãi tục, hôm nay gan biến đi đâu hết? Ta dám ở trước mắt nhiều người công khai cùng Hàn thân thiết như vậy, chẳng lẽ lại sợ nói rõ ràng với bệnh thần kinh sao? Mộ Dung Ý Vân, ngươi thực sự ngày càng vô dụng.

"Ta trốn bao giờ? Giang trang chủ, tìm ta có việc gì quan trọng không?" 

"Ý Vân, ta kém hắn chỗ nào?" Ta vẫn cúi đầu, hắn cũng cúi thấp xuống, thề phải bắt được ánh mắt của ta. 

"Không có, ngươi tốt lắm, nhưng chúng ta chỉ có thể bỏ qua, thực sự bỏ qua. Nếu ngươi không có hưu ta, chúng ta không chừng còn có cơ hội, hiện tại, cơ hội đã hết rồi. Ta đã là thê tử của người ta, cảm phiền ngươi về sau đừng đến làm phiền ta." Càng nói ta càng cảm thấy tâm như bị kim chích. 

"Nàng vẫn trách ta trước đây vũ nhục nàng?" 

"Không, ta đã sớm quên. Nhìn đến ta hôm nay, có lẽ chẳng ai còn nhớ, ta chính là muốn nói rõ cho ngươi, duyên phận của chúng ta đã hết. Ta không trách ngươi, thực sự! Ngươi xem như là nam nhân tốt, không có Hàn, ta có lẽ vì tình cảm của ngươi mà xiêu lòng. Nhưng có hắn tồn tại, ta chỉ có thể cảm kích ngươi, nhưng không thể yêu ngươi. Hắn đối với ta tốt lắm, thực yêu ta, ta hiện tại rất hạnh phúc, thỉnh đừng quấy rầy tâm ta." Nói xong thực thản nhiên, trong lòng sợ hãi cùng bất an không hiểu sao biết mất vô tung, dứt khoát ngẩng mặt lên nhìn hắn: "Y Lạc Lạc là cô gái tốt, một ngày nào đó, ngươi sẽ phát hiện nàng rất tốt." Ta cố tình thoải mái cười nói. "Ánh mắt của ngươi rất tệ, luôn luôn nhìn sai người, hiện ngươi không nhìn ra, nhưng có một ngày ngươi sẽ hiểu ra. Tiếp nhận nàng đi, ngươi sẽ hiểu nàng không tồi." 

Sắc mặt của hắn ngày càng tái nhợt, gian nan nói: "Vì sao? Có thể cho ta một cơ hội không?" 

Ta cười khẽ. "Thực xin lỗi, cơ hội của ngươi đã hết, không thể cho thêm." Ta hiện tại không tính là hồng hạnh xuất tường đi? 

"Ta thực hối hận nhận ra tình cảm của mình quá muộn, nếu như sớm hơn, hẳn là ta sẽ có cơ hội." Hắn từng bước lui về phía sau, tuyệt vọng nói: "Thù hận? Lại là thù hận, là thù hận hại ta? Nếu không phải thù hận, ta sẽ không có tâm bài xích đối với nàng. Nếu không phải vì thù hận, nàng sẽ là thê tử của ta." 

"Có ý gì?" Sắc mặt của ta biến đổi, âm trầm nhìn hắn. 

Hắn vô lực nói: "Nếu nàng không cần ta thì biết để làm gì?" 

Ta đưa tay lên, cố gắng rút vòng tay hắn từng đưa cho ta ra, nhưng làm sao cũng không rút được, ta bực mình rút Phượng Vũ cắt xuống, Phượng Vũ là thần binh, vậy mà vòng tay đến một chút sứt mẻ cũng không có. 

Bệnh thần kinh thấy thế cười nói: "Không thể cắt đâu, vòng tay này làm từ hàn ngọc ngàn năm, không gì có thể cắt đứt." Bảo bối a, ta lại đem kiếm chặt như vậy có phải rất vô đạo đức không? 

Ta tiếp tục dùng Phượng Vũ cắt tới cắt lui. "Ta không tin." 

"Không cần đâu, coi như một món quà nhỏ của bằng hữu, giữ lại đi." Hắn nhìn ta thật sâu một cái, xoay người đưa lưng về phía ta, chua sót nói: "Nàng giữ lại đi." 

Thanh âm đau đớn của hắn lại làm tâm ta đau đớn, nước mắt vô thức trào ra, ta thực không muốn thương tổn hắn, nhưng lại một lần nữa thương tổn hắn, hơn nữa là thương tổn vô cùng lớn, vô cùng sâu. 

"Nguyệt Quang tỷ tỷ." Y Lạc Lạc không biết từ đâu nhảy đến, cẩn thận nhìn ta. Ta vội lau nước mắt, thản nhiên nói. 

"Chuyện gì?" Ta đối với nàng thực không có hảo cảm lắm. 

Y Lạc Lạc ngượng ngùng nói: "Nguyệt Quang tỷ tỷ, đừng buồn, cảm tình chính là như vậy, tỷ không thích hắn thì không thể miễn cưỡng." Nàng nhìn bóng dáng của bệnh thần kinh, cười khổ nói: "Tựa như ta, thích hắn mà lại không thể làm hắn thích ta." Nàng sao vậy, đột nhiên thân thiện với ta, có âm mưu? 

Ta lạnh lùng nói: "Y cô nương, có chuyện gì nói thẳng." 

Y Lạc Lạc cười khổ nhìn ta. "Tỷ yên tâm, ta không có ác ý, ta đối với tỷ tuy có thành kiến, không nghĩ tỷ lại nói tốt cho ta trước mặt Giang đại ca." Ách, nàng nghe được, đúng rồi, muốn thoát khỏi bệnh thần kinh, phải làm cho hắn yêu một nữ tử khác, cho nên, ta muốn dùng Y Lạc Lạc làm chiêu bài. Tiểu cô nương rất dễ bị lừa. 

Ta ảm đạm cười. "Không có gì, ngươi vốn là cô gái tốt, cố lên, một ngày nào đó hắn sẽ biết ngươi tốt." 

"Có lẽ, thực sự ta không phải là người tốt." Y Lạc Lạc chỉ đứng ở chỗ đó, miệng lẩm bẩm nói: "Ta thực sự không tốt." Xem nàng thất hồn lạc phách, có lẽ vừa gặp một vấn đề lớn. 

"Như thế nào? Có người khi dễ ngươi?" Ta tò mò hỏi. 

Nàng ta thất hồn lạc phách nói: "Không biết, Mộng Tình vừa rồi nói phải gả cho đại ca của ta." 

"Không tốt sao? Ngươi không hi vọng sao?" Khi trước ai sống chết tác hợp cho họ? 

Nàng mê man lắc đầu. "Ta rất loạn, nguyên bản, ta biết Mộng Tình thích đại ca, cho nên muốn tác hợp hai người, nhưng hôm nay, Mộng Tình nói nàng nhất định phải gả cho đại ca, đột nhiên ta cảm thấy rất loạn. Đại ca sủng ta như vậy, có lẽ... nếu hắn thành thân...hắn sẽ không còn thương ta nữa." Là như thế sao? Ta hoài nghi nàng ta muốn loạn luân? 

Nhớ tới Y Dục Thành đối với Y Lạc Lạc cực kì sủng ái, ta tặc tặc hỏi: "Lạc lạc, ngươi cùng đại ca ở chung, có cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhất là khi ở cùng một mình?" 

"Mới trước đây không có, nhưng gần đây thì thực sự có." Nàng nghi hoặc nói: "Có lẽ ta rất ỷ lại đại ca, hẳn là phải tìm một nam nhân để gả ra ngoài." Xong rồi, thực sự xong rồi, tim đập nhanh hơn... thì là... tình yêu? 

"Bắt đầu từ bao giờ?" 

Nàng hơi trầm ngâm, nói: "Khi ta mười chín tuổi, không cẩn thận ngã xuống hồ, đại ca ôm ta về phòng, từ đó về sau thì ta liền có cảm giác đó. Nguyệt Quang tỷ tỷ, ta trước nay vẫn thấy cảm giác này của mình rất kì quái, nhưng lại không dám hỏi người khác, nếu không phải ngươi hôm nay hỏi ta, ta chỉ sợ cả đời cũng không nói cho ai biết, ngươi nói cho ta biết, vì sao ta lại có cảm giác đó, phải chăng ta có bệnh?" Xong rồi, Y Lạc Lạc thực sự thích Y Dục Thành, bọn hắn là huynh muội a, sao có thể như vậy? Từ khi gặp được bọn hắn, ta liền cảm thấy họ Y quả thực quá sủng muội muội, ở khách điếm kia, họ Y luôn đối với muội muội cực chiều cực sủng. Y Dục Thành đến nay đã ngoài hai mươi lăm nhưng vẫn chưa kiếm lão bà, Y Lạc Lạc tác hợp hắn với Mộng Tình, hắn liền phá lệ mà làm? Y Lạc Lạc nói cái gì thì Y Dục Thành tuyệt không có ý kiến, ta thực sự ngu ngốc, không có phát hiện quan hệ huynh muội của bọn họ có phần bất thường. 

Ta dùng sức nuốt nước miếng, "Này... không tốt... hẳn là ngươi rất ỷ lại hắn đi." 

"Phải không? Có đôi khi, ta cảm thấy được chính mình thực kì quái." 

"Ngươi cùng Giang đại ca ở cùng một chỗ, khi đó có cảm giác gì, vì sao lại thích hắn?" 

"Ba năm trước, ta một mình rời nhà, gặp phải sơn tặc, thiếu chút nữa phải làm áp trại phu nhân, là Giang đại ca cứu ta. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy võ công của hắn thực lợi hại, hình thức dễ nhìn, là nhân trung long phượng. Khi đó ta nghĩ, ta chỉ có thể gả cho nam nhân như vậy." 

Ta nghe xong, lập tức muốn ngất, đó đơn giản là ngưỡng mộ, là ngộ nhận chứ không phải là yêu, có thể coi đó là nhất thời động tâm mà thôi chứ không phải là tình yêu chân chính. 

Ta lại muốn thăm dò thêm hỏi: "Lạc Lạc, kì thật ngươi có từng nghĩ tới thực ra ngươi không thích hắn, mà chỉ là ngưỡng mộ? Giống như trước đây hắn đối với Nguyệt Quang cũng chỉ là ngưỡng mộ chứ không phải là tình yêu chân chính, có lẽ cảm thấy được hắn hơn hẳn người thường, nghĩ muốn chiếm lấy hắn. Mà hắn lại đối với ngươi lạnh lùng, cho nên càng muốn tiếp cận hắn, ngươi đem cảm giác đó ngộ nhận là tình yêu?" 

Nàng càng thêm mê man. "Phải không? Không phải yêu?" 

"Đúng, bởi vì ta có yêu, cho nên biết rõ yêu phải như thế nào." 

Nàng giống như một tiểu hài tử hỏi: "Tình yêu cuối cùng là cái gì?" 

"Cái này... không thể nói ra thành lời... ngươi chậm rãi cảm nhận, có một ngày ngươi sẽ hiểu được." Ta tạm thời không muốn nói cho nàng người nàng thích lại chính là đại ca ruột của mình. 

"Cám ơn tỷ, Nguyệt Quang tỷ tỷ, ta đối với tỷ như vậy, tỷ còn đối với ta thực tốt, về sau ta có tâm sự, có thể tìm tỷ không?" 

"Vì sao không tìm Mộng Tình?" Nếu nàng đều đến hỏi ta, thực phiền a. 

"Mộng Tình là bạn tốt của ta, nhưng cùng nàng nói ta lại có cảm giác mệt mỏi. Cảm thấy nàng thực cổ hủ, không giống tỷ, nói năng thực dễ hiểu, dễ nghe, không, phải nói tỷ rất có trí tuệ." Ta đương nhiên có trí tuệ, mấy ngàn năm phát triển của nhân loại đâu phải chỉ để xó đâu? 

"Được, ngươi có thể tìm ta." Tuy rất phiền, nhưng nghĩ tới chiêu bài với bệnh thần kinh, ta phải thân cận nàng chút, nếu như có thể để hai người này đến với nhau, ta chính là đại bà mối, đại thiện nhân tích đầy công đức a, vừa có thể ngăn cản tình cảm loạn luân cấm kị, vừa cho bệnh thần kinh một thê tử tốt, vừa giải quyết chuyện của bản thân, thực là nhất cử tam tiện. (tam tiện ở đây chính là bần tiện, ti tiện và hà tiện) 

~*~ 

Nằm ở trên giường, ta không rảnh nghĩ tới bệnh thần kinh, lại không nhớ tới Hàn, ngược lại nghĩ tới Y Lạc Lạc cùng Y Dục Thành, thực sự không rõ, bọn hắn sao lại có tình cảm với nhau? Tình yêu nam nữ tuy nói là không thể nắm bắt, nhưng nếu thực sự có đoạn tình cảm này thì quả thực là đau khổ cho cả hai rồi. 

"Vì sao không nói gì?" Ta trước giờ tựa như rất lắm miệng, đến mức nhiều lần tự hại bản thân, vậy mà hôm nay, ta nửa câu cũng không nói, một bộ cao thâm khó lường, lại có vẻ có tâm sự, Hàn cuối cùng nhịn không được, mở miệng trước. 

"Ta suy nghĩ một việc." Thuận tiện đáp, thuận tiện ghé vào ngực của hắn. 

"Nghĩ cái gì?" Thật vô nghĩa, nếu có thể nói ta đã sớm nói, bởi vì việc này thực không thể nói, ta thuận miệng hỏi: "Ta suy nghĩ ngày mai chàng cùng cha luận võ, không biết ai thắng ai thua." 

"Không quan trọng." Hắn thản nhiên đáp, tựa hồ không quan tâm. 

"Vì sao không quan trọng? Hôm nay, ta trực tiếp nhận thua, đem mặt mũi Bách Hiểu Đường đánh mất, chàng cũng không bồi đáp ta một chút sao?" 

"Nàng muốn ta bồi đáp thế nào?" Hắn đem ta ôm vào, xoay người đối mặt với ta, tay không an phận bắt đầu tiến đến. 

"Này, là bồi đáp, không phải tra tấn!" 

"Như vậy cũng tính?" Chuyện này thường xuyên làm, sao có thể tính? 

"Chàng không quên mai ta phải tranh thiên hạ đệ tam, chàng phải tranh thiên hạ đệ nhất? Cho nên, phải nghỉ ngơi cho tốt." 

Hắn tựa tiếu phi tiếu. "Vậy vì sao nàng lại cởi bỏ y phục." 

Ách, quả thực ta đã tự cởi bỏ quần áo từ hồi nào? Nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ta nóng, được không?" 

"Vậy, ta cũng nóng." 

"Nóng thì liên quan gì đến ta, ta không hỏi chàng nóng hay lạnh!" 

"Không, ta chỉ muốn cởi y phục thôi." 

"Đáng ghét, không cần." Kháng nghị tựa hồ không có hiệu quả, hơn nữa là cực kỳ vô tác dụng. 

Hắn đột nhiên nói: "Vân nhi, cám ơn nàng." 

"Cám ơn cái gì?" 

"Cám ơn nàng đã nhượng bộ ta nhiều như vậy, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ cường hãn, cho dù biết chắc thua cũng sẽ không nhận thua, vì ta, nàng cam tâm nhận thua." Bị hắn ôm vào lòng ngực, ôn thanh nhuyễn ngữ rót vào tai, ta thực không còn cầu gì hơn. 

Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười lắc đầu. "Không cần, ta thừa nhận là ta nhượng bộ, nhưng chàng cũng đã nhượng bộ rất nhiều, chàng vì ta thay đổi tính tình, ta cũng nên nhượng bộ chàng một chút. Chúng ta là phu thê, nhượng bộ nhau có gì không được, ta không thể làm việc có hại cho chàng. Chàng đã thực sự lợi hại, vậy để thê tử ta ra vẻ một chút. Ta biết bản thân cũng rất mạnh, nhưng có thời điểm mạnh hơn cũng không phải chuyện tốt, không phải sao?" 

"Ân." Hắn thần sắc cùng giọng điệu càng thêm ôn nhu. "Ta không muốn nàng phải ủy khuất bản thân." 

"Đâu có ủy khuất, phu thê là một thể, ai thắng cũng như nhau." 

Hắn gắt gao ôm ta không cho rời đi. "Uh, nàng là thiên hạ đệ nhất hiền tuệ thê tử." 

Ta hiền tuệ? Ở nhà cái gì cũng không biết làm, phải nói là thiên hạ đệ nhất vô dụng thê tử. 
Bình Luận (0)
Comment