Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 91

Một giấc ngủ rất dài, ngủ đến mức đầu choáng váng. Cũng không biết qua bao lâu, ta cuối cùng chậm rãi mở mắt. Mà người đầu tiên ta nhìn thấy, lại là Y Lạc Lạc. Ta khó khăn bám vào thành giường ngồi dậy. 

"Đây là sao?" Ta lắc lắc đầu, cố để mình thanh tỉnh. 

Y Lạc Lạc lắc đầu: "Ta không biết, ta cũng giống tỷ, vừa tỉnh lại đã thấy ở trong này." 

"Sao lại như vậy?" Ta một bên hỏi một bên nhìn xung quanh. 

"Ngày hôm đấy ca ca nói phải đi, bảo ta phải bảo hộ chính mình, ta không hiểu sao bị hôn mê, tỉnh lại đã ở nơi này." Lại là bị đánh hôn mê, thực sự xui xẻo. 

Ta gian nan ngồi dậy, dựa vào thành giường, cố ý liếc mắt một cái. "Ở đây ngoài chúng ta còn có ai không?" 

"Còn có nha hoàn của tỷ, Hồng Tụ." A, Hồng Tụ, có phải nàng ta là sủng hoàn của lão cha? 

Ta xoa xoa huyệt thái dương. "Không, nàng không phải nha hoàn của ta, là gian tế của cha ta." 

Ta đã thấy rõ hoàn cảnh nơi này, trong phòng bài trí giống như phòng của ta, đồ trang điểm của ta đều ở đây. Lão cha, ngươi thực chu đáo, thậm chí ngay cả nha hoàn đều phái đến cho ta. 

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ánh nắng chói chang, đã là giữa trưa. Bên ngoài tựa hồ là một đại hoa viên, còn trồng rất nhiều hoa cỏ, hương hoa xông vào mũi, ta có thể khẳng định, lão cha cầm tù ta. 

"Vì sao phải để chúng ta ở đây?" Y Lạc Lạc miết miết miệng, thập phần ủy khuất. 

Ta cười. "Bởi vì bọn họ muốn giết tướng công của ta, còn ca ca ngươi muốn bảo hộ ngươi." Y Dục Thành đối với Y Lạc Lạc thực sự cực kì bảo hộ, kì thật với võ công của Y Lạc Lạc, hắn không cần phải quá lo lắng như vậy. 

"Nhị tiểu thư, người tỉnh." Hồng Tụ cười đi vào. 

"Đúng, ta ngủ bao lâu?" Ta cuối cùng ở đâu, hôn mê đã bao lâu? 

Hồng Tụ lắc đầu. "Nô tì không biết." 

"Cha phái ngươi đến chiếu cố ta?" Ta nhìn ra ngoài cổ, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi. Gian tế chết tiệt, ta không nghĩ có thể hỏi được điều gì từ nàng, ở thế giới này người ta tiếp xúc đầu tiên chính là nàng, cho nên có chút hảo cảm. Không nghĩ đến, nàng chính là gian tế của lão cha. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta hỏi nàng rất nhiều vấn đề kỳ quái, không biết nàng có đi báo cáo với lão cha hay không? Hẳn là không có đi, bởi nếu đã đi báo cáo, ta còn có thể sống tới giờ này sao? Có lẽ lão cha thấy ta tín nhiệm nàng nên mới cho nàng làm gian tế. 

"Đúng, lão gia phái ta chiếu cố nhị tiểu thư cùng Y tiểu thư." 

"Vậy, nơi này không có chuyện của ngươi, trước tiên đi ra ngoài, ta cùng Y Lạc Lạc có chuyện cần nói." Gian tế chết tiệt, không muốn nhìn thấy nàng nữa. 

Hồng Tụ mới đi ra, ta bảo Y Lạc Lạc đóng cửa, nàng gật gật đầu, chạy tới đóng cửa lại. 

Y Lạc Lạc vẻ mặt đau khổ, bộ dạng thập phần khẩn trương. "Nguyệt Quang tỷ tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?" 

"Lạc Lạc, ngươi biết chúng ta đến đây được bao lâu không?" Tình huống bên ngoài ra sao, Hàn liệu có nguy hiểm gì không? 

Y Lạc Lạc lắc đầu. "Không biết, ta cũng mới tỉnh trước tỷ không lâu." 

"Lạc Lạc, ngươi nhớ khi ngươi bị bất tỉnh là giờ nào không?" Lão cha đánh ta ngất là vào buổi tối, hiện là ban ngày, có lẽ đã ngủ khoảng một đêm.

"Buổi tối ngày mười lăm tháng ba." Cũng là ngày ta bị đánh ngất. 

Ta ngọ nguậy thân mình, miễn cưỡng xỏ giày vào, đến trước gương sửa sang lại tóc, đột nhiên cười. "Có lẽ mới chỉ ngất khoảng một đêm." 

"Sao tỷ biết?" Y Lạc Lạc kì quái hỏi. 

Mặt ta đỏ lên. "Ách, này... ta biết." 

Lần cuối cùng Hàn ở một chỗ là buổi sáng ngày mười lăm tháng ba. Nhìn dấu hôn trên người ta, chứng tỏ thời gian cũng chưa quá lâu, nhưng ta sao dám nói ra điều này. 

May mắn nàng không có truy vấn, hỏi: "Nguyệt Quang tỷ tỷ, đi ra ngoài thế nào?" 

"Không có đường sao?" Ta nhíu mày, cuối cùng đây là đâu? 

"Tỷ tự mình nhìn đi." 

Ta chỉnh lại quần áo, đi ra cửa phòng, ánh mặt trời lập tức rọi vào khiến ta chói mắt. Một hồi lâu mới thích nghi được. 

Ta xem một chút, căn phòng của chúng ta ở trong một đại hoa viên hình tròn, rất kì quái, quanh hoa viên không có vách tường, mà là tùng bách. Địa phương này thực kì quái, không hề có đường ra, chẳng trách Y Lạc Lạc bảo ta tự ra nhìn. 

Ta liếc mắt Y Lạc Lạc một cái, nói: "Lạc Lạc, mấy cây tùng bách thôi, vẫn có thể ra ngoài." 

Y Lạc Lạc than thở: "Ta sớm đã nhìn qua, xung quanh có lẽ là rừng rậm, căn bản không có cách nào đi ra." 

Ta nhìn ra ngoài, phải chăng là kì môn độn giáp? 

"Hẳn là trận pháp." Ta suy tư. "Ngươi hiểu không?" 

"Không hiểu." Y Lạc Lạc đáng thương lắc đầu. 

"Nơi này cuối cùng là địa phương gì?" Ta cảm thấy đầu choáng váng, căn phòng của chúng ta tựa như lọt thỏm trong khu rừng, bị khu rừng bao vây, ngăn cách. Ta hiểu được mục đích của lão cha, hắn muốn ta không biết đang ở đâu, lại dùng trận pháp đối phó ta, không cho ta chạy trốn. Cho dù ta chạy trốn cũng chả được gì, ta cũng đâu biết Thiên Tận cốc ở đâu. 

Nghĩ lại một hồi, ta chỉ ngất một buổi tối, có lẽ ở đây không xa Mộ Dung sơn trang, ta liền nói. 

"Ta đi ra ngoài xem." Nói xong đã đi ra trước, Y Lạc Lạc lập tức đi theo. 

"Lạc Lạc, đại ca ngươi nói với ngươi cái gì?" 

"Buổi tối hôm đó, đại ca nói ta phải chiếu cố chính mình, hắn có việc quan trọng phải làm, không thể ở bên ta." Y Lạc Lạc đột nhiên chảy nước mắt. "Hắn còn nói... nếu hắn có điều gì bất trắc, ta phải kế thừa Bách Thảo sơn trang." Thực giống với lời nói của lão cha. 

"Lạc Lạc, aiz... cha của ta cũng nói với ta như vậy." 

"Nga." Y Lạc Lạc cúi đầu, không nói gì. 

"Lạc Lạc, đừng lo, bọn hắn sẽ không có việc gì." Nếu Hàn thực sự làm một cái bẫy, lão cha cùng Y Dục Thành lành ít dữ nhiều. 

"Ân." Nàng nâng đầu lên, ánh mắt tràn đầy nước. "Nguyệt Quang tỷ tỷ, tỷ vẫn tốt nhất, trừ tỷ không ai an ủi ta. Ta thực sự lo lắng, đại ca liệu có chuyện gì không?" Nha đầu ngốc, yêu người ta còn không biết, nhưng bọn hắn là huynh muội ruột, tình yêu này có vấn đề. 

"Ta trừ bỏ lo lắng cho cha ta, còn lo lắng cho tỷ tỷ, lo lắng cho Hàn. Ngươi chỉ lo có một người, ta lo đến ba người." Ta còn lo lắng cho bệnh thần kinh nữa. 

"Đến." Y Lạc Lạc nói, hoa viên không lớn, chúng ta đã đi tới trước rừng tùng bách. Ở xa xa vẫn nhìn thấy ánh sáng, hẳn là có thể nhìn thấy bên ngoài. Đến gần hơn thì vẫn thấy bên ngoài là tùng bách rậm rạp. Ta tiếp tục bước đi, đi... trước mắt vẫn là tùng bách.... Ta đi đến chân mỏi nhừ, nhưng lập tức chấn động... thì ra ta vẫn ở nguyên vị trí. Ta lại đi thêm vài bước, nhưng vẫn như cũ tựa như không có di chuyển, ta thực sự không cam tâm, ngay cả đi nửa ngày, vẫn y nguyên như vậy, tay khẽ sờ, thân cây này vừa rồi rõ là đã đi qua, toàn thân ta run lên, chỉ còn thiếu hét lên. Thực khủng khiếp. Nếu không phải có ánh mặt trời, ta còn tưởng gặp quỷ. Kì môn độn giáp quả nhiên lợi hại, sớm biết như vậy ta đã phải học nhiều chút. 

Y Lạc Lạc cười khổ. "Nguyệt Quang tỷ tỷ, đừng đi nữa, cả buổi rồi, phương pháp gì cũng đã thử qua. Thậm chí dùng khinh công, nhưng vẫn không nhảy ra ngoài. Vô luận đi thế nào, vẫn luẩn quẩn trong cánh rừng này." 

"Nhị tiểu thư, đừng đi nữa, vô dụng." Không biết từ khi nào Hồng Tụ ở phía sau chúng ta. 

Ta lạnh lùng nhìn nàng. "Phải không? Lão nhân khi dễ ta không hiểu?" 

Hồng Tụ đáp. "Nhị tiểu thư, nô tì nhận lệnh lão gia hầu hạ người cùng Y cô nương, còn chuyện khác không hề biết." 

"Này, nếu ngươi biết đường, mau đưa chúng ta ra ngoài, nếu không đừng trách ta vô tình." Y Lạc Lạc tựa như quá ngây thơ rồi, nghĩ có thể đe dọa được tên gián điệp này sao? 

"Y tiểu thư, nô tì kêu Hồng Tụ, không gọi là uy. Cho dù người đối với ta không khách khí, nô tì cũng không biết đường ra. Sự thật là nô tì giống với hai vị tiểu thư, bị đánh ngất rồi đem vào. Bây giờ nô tì cũng không biết phải làm sao." Nàng cung kính trả lời, tựa hồ coi ta cùng Y Lạc Lạc là đồ ngốc. 

Ta tùy ý cười. "Nếu ta không đoán sai, nơi đây cách Mộ Dung gia không xa, thậm chí ngay trong Mộ Dung gia." Chúng ta tuyệt đối là ngày hôm qua bị đánh ngất, bố trí giống với phòng của ta y như đúc, toàn bộ vật phẩm đều ở đây, liền cho biết chúng ta chưa rời khỏi nhà quá xa. Nếu quá xa thì một đêm thời gian sao đủ? 

Sắc mặt Hồng tụ lập tức biến đổi, đáp. "Nô tì không biết, nhị tiểu thư chắc đã đói. Nô tì đã chuẩn bị đồ ăn." 

Ta châm chọc cười. "Mộ Dung lão nhân tính sai, ta chẳng những cầm kì thi họa tinh thông, còn nghiên cứu kì môn độn giáp, không phải bày trận sao, ta phá cho hắn xem." Ngoài miệng nói như vậy, trong tâm lại biết là không thể. Ta một chút kì môn độn giáp cũng không biết. Nhưng ta làm vậy có thể đánh đòn tâm lí với Hồng Tụ, không chừng có hiệu quả. 

Y Lạc Lạc vui vẻ, giữ chặt tay ta. "Nguyệt Quang tỷ tỷ, thực sự có thể phá trận sao?" 

"Ăn cơm rồi nói." Ta còn phải nghiên cứu, cố ý tỏ vẻ thâm tàng bất lộ. 

Ta không quá đói, lại càng khẳng định bị ngất không lâu. Cùng Y Lạc Lạc ăn cơm, ta bắt đầu quan sát xung quanh, ta không tin thực sự không thể ra ngoài, Y Lạc Lạc lặng lẽ hỏi ta. "Nguyệt Quang tỷ tỷ, có thể phá thật sao?" 

Ta cười khổ. "Không, là ta lừa Hồng Tụ." 

"A?" Y Lạc Lạc thất vọng. 

Nghiên cứu hơn nửa ngày, cái gì cũng không rõ. Từ chỗ ta xoay ngang lại, có vẻ rõ hơn. 

Ánh trăng như nước, nằm trên giường lăn qua lộn lại, ngủ không được. Nhắm mắt một lát, tất cả đều là hình ảnh của Hàn. Gần đây hắn đều không có xa ta, ôm ta ngủ. Giờ không có hắn, trong lòng thực cảm thấy trống rỗng. 

Cầm ngọc bội hắn tặng, nước mắt không kìm được chảy ra. Ta đột nhiên mất tích, hắn cảm thấy thế nào, có thể lo lắng cho ta hay không? 

"Nguyệt Quang tỷ tỷ, tỷ ngủ chưa?" Y Lạc Lạc đột nhiên gọi ta, nửa đêm gọi ta làm gì? 

Ta vội lau nước mắt. "Chưa có." Ta lập tức chạy ra mở cửa phòng. 

Vừa mở cửa, đã thấy nàng nước mắt lưng tròng, cực kỳ tiều tụy. "Nguyệt Quang tỷ tỷ..." 

"Vào đi." 

Y Lạc Lạc đi vào, đột nhiên ôm ta nói: "Nguyệt Quang tỷ tỷ, từ nhỏ tới giờ, ca ca không có rời khỏi ta. Vô luận đi đâu cũng mang theo ta, hiện tại hắn đột nhiên rời xa ta, ta thực nhớ hắn, hơn nữa thực lo lắng cho hắn, rất lo lắng." 

Ách... 
Bình Luận (0)
Comment