Cầm Song ngồi lặng lẽ, trong lòng nổi lên một trận cay đắng.
"Việc kia... Vương gia có cho người quay trở lại không?" vẻ mặt Cầm Anh có chút không tự nhiên.
"Đã tới rồi, ta ngồi ở nóc nhà nên bọn hắn không thấy ta." Cầm Song ăn ngay nói thật.
Cầm Anh tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rơi vào thư hòm của Cầm Song hỏi: "Ngày hôm nay sao về muộn như vậy ?"
Cầm Song thoáng suy tư một hồi, cảm giác việc mình luyện chế thuốc cũng không che giấu nổi vú em, liền nhẹ giọng nói rằng:
"Lúc tan học đi ngang qua bờ sông, có hai du khách xa lạ đang tranh luận một ít phương thuốc về luyện thể, ta lén lút ghi nhớ, xong liền đi đào một chút thảo dược, muốn thử một chút."
"Du khách lạ? Thuốc luyện thể?" vẻ mặt Cầm Anh có chút lo lắng nói: "Song Nhi, luyện thuốc này cần học vấn cao, không thể tùy tiện thử nghiệm."
"Ta thử một lần đã, không được thì thôi. Chỉ là thử thuốc ngoài da, không phải uống vào, hẳn là không có hại gì, cùng lắm chính là không có tác dụng gì thôi."
"Cái này..." Cầm Anh ở trong tiểu viện đi qua đi lại: "Nếu như có việc gì thì làm sao bây giờ? Song Nhi, nghe kĩ lời của ta, vẫn là không nên thử."
"Thử một lần thôi!" Cầm Song nói rất ngắn, nhưng trong giọng nói tràn đầy kiên định.
"Song Nhi, ngươi đã bắt đầu tập văn..."
"Thử một lần!" Cầm Song ngữ khí vẫn kiên định.
"Được rồi!" Cầm Anh đối với nhiệt tình của Cầm Song tạm nhượng bộ, có điều lập tức nói tiếp: "Thời điểm ngươi sử dụng thuốc phải có ta ở bên."
"Ừm!" Cầm Song nhẹ nhàng gật đầu.
Cầm Anh khịt khịt mũi cười nói: "Thịt ngon, chúng ta ăn cơm đi."
"Ta đi cất đồ!" Cầm Song mang theo thư hòm đi tới phòng của mình, đem thư hòm thả xuống, lúc nàng trở lại, Cầm Vân Hà đã đem bát đũa bày ra. Cầm Anh gắp đầy thịt thỏ vào bát Cầm Song, còn trong bát của mình chỉ có vài miếng, hầu như là nước canh.
Cầm Song gắp một miếng lớn thịt thỏ vào bát vú em, nhẹ giọng nói: "Vú em, ngươi ngày mai còn đi săn thú, ăn nhiều thịt một chút."
"Không cần! Không cần!" Cầm Anh đem khối thịt kia gắp trở lại nói: "Ta tuổi tác lớn, không thể ăn quá nhiều thịt."
"Vú em, ăn đi!"
Cầm Anh gắp miếng thịt thỏ lơ lửng trên không trung ngừng lại nhìn Cầm Song, từ từ thu tay về, đem thịt thỏ bỏ lại vào bát mình, nước mắt rớt xuống, rơi vào trong bát khiến nước canh trong bát gợn lên từng gợn sóng. Nàng cảm giác được hiện tại Cầm Song hiểu chuyện hơn rất nhiều, quả thực là cùng trước đây như hai người khác nhau, nếu như Cầm Song lúc ở Vương Đô có thể như vậy, thật là tốt biết bao.
Cầm Song ở kiếp trước là một người hành sự độc lập, loại tính cách tự lập này tạo thành do nàng thuở nhỏ đã mất mẫu thân, đều do một tay phụ thân nuôi lớn. Phụ thân nuôi dạy nàng vô cùng nghiêm khắc.
Cầm Song cảm thấy, kiếp này Cầm Anh đối với Cầm Song cũng vẫn nghiêm khắc. Khác nhau là kiếp này Cầm Anh không thể luyện Cầm Song thành công, mà chính mình ở kiếp trước được phụ thân dạy dỗ nghiêm khắc mà thành công. Vì lẽ đó, Cầm Song đối với kí ức của thân thể này về sự nghiêm khắc của Cầm Anh cũng không có nhiều phản cảm, trái lại có chút chờ mong có được tình mẹ. Chỉ là trong lòng có một tia ngăn cách, làm cho nàng không biết làm sao cùng Cầm Anh ở chung. Lúc này, nhìn thấy Cầm Anh yên lặng khóc, liền có chút không biết làm sao hỏi:
" Vú em sao vậy?"
"Xin lỗi!" Cầm Anh vẫn cúi đầu, giọt nước mắt vẫn nhỏ xuống: "Song Nhi, xin lỗi! Ta không nên ép buộc ngươi! ép buộc ngươi tu luyện! Thân thể của ngươi nguyên bản không thích hợp tu luyện, là ta cứ nghĩ rồi sẽ có kỳ tích phát sinh, ta liền... ta liền... Không nghĩ tới... Vú em thiếu chút nữa mất đi ngươi! Xin lỗi! Xin lỗi!"
Trong lòng Cầm Song tầng ngăn cách kia trong nháy mắt tan vỡ, nàng cảm giác được rõ ràng cái cảm giác mẫu thân đối với con gái yêu như thế nào, đối với con gái hổ thẹn như thế nào, nàng không có trải qua tình mẹ, thế nhưng giờ khắc này rõ ràng nhận ra đây chính là tình mẹ. Tuy rằng Cầm Anh cũng không phải là mẫu thân của nàng, thế nhưng ở trong lòng của nàng, bóng hình Cầm Anh lại khắc ghi rõ nét, mà đối với hình dáng mẫu thân của mình là Cầm Huyền Nguyệt lại cực kì mơ hồ.
"Vú em, ta sẽ không bỏ tập võ đâu." Cầm Song đột nhiên cười nói: "Có thể Bổn công chúa sẽ trở thành một người văn võ song toàn thì sao!"
"Đúng!" Cầm Anh nín khóc mà cười, đem khối thịt trong bát mình gắp vào bát Cầm Song nói: "Song Nhi, ngươi ăn đi. Ăn nhiều thân thể khỏe mạnh, mới có thể vừa học văn vừa học võ."
Cầm Song đem khối thịt kia gắp trở về bát Cầm Anh cười nói: "Vú em, trong nồi vẫn còn, ta đi lấy thêm. Chúng ta đã rất lâu không ăn thịt, lần này nhất định đem nó ăn sạch."
Cầm Anh cũng nở nụ cười, bưng bát lên uống một hớp canh nói: "Vú em quyết định rồi, ngươi hiện tại chính là đang tuổi lớn, ngày mai ta lại cho ngươi ăn thịt."
Cầm Song chần chờ hỏi: "Vú em lấy thịt từ đâu ra?"
"Không phải là vừa nói rồi sao?" Cầm Anh gõ nhẹ Cầm Song một cái nói: "Ta ngày mai sẽ đi săn thú, lấy bản lĩnh của ta đánh sói chắc không được, nhưng đánh thỏ vẫn còn tốt chán. Nếu ta thuận tiện có thể hái chút thảo dược, giúp thêm cho ngươi."
"Có cả sói?" trong lòng Cầm Song nhảy lên một cái nói: "Nếu trong núi nguy hiểm như thế, vú em tại sao không lên trấn tìm việc làm?"
Cầm Anh trầm mặc một hồi nói: "Song Nhi, chuyện của ta ngươi không cần phải để ý đến, trong lòng ta nắm chắc."
"Là bởi vì Vương gia sao?" Cầm Song thăm dò hỏi.
"Không phải!" Cầm Anh lắc đầu nói: "Trong trấn làm việc kiếm được quá ít..."
Cầm Song lặng lẽ, nàng không biết vú em nói có thật không, thế nhưng vú em nếu đã ra quyết định nàng cũng không thể ngăn cản, chỉ có trong lòng thở dài, ý nghĩ nâng cao thực lực càng thêm khẩn cấp.
Hai người không nói chuyện, nữa mà yên lặng ăn cơm, lúc Cầm Vân Hà thu thập bát đũa, Cầm Song yên lặng ngồi ở trong phòng bếp bắt đầu phân loại thảo dược, chuẩn bị luyện chế một lần Thổ hệ luyện thể dược.
Cầm Anh đứng một bên lo lắng nhìn Cầm Song...
Cầm Song đem thảo dược phân loại được, phân ra ba phần, đem hai phần cẩn thận cất đi, còn lại một phần đặt ở trên thớt băm nát. Cầm Anh vội vàng cầm dao phay nói:
"Để cho ta làm cho!"
Cầm Song liếc mắt nhìn cánh tay của chính mình, đưa dao phay cho Cầm Anh. Cầm Anh vẫn còn lo lắng hỏi:
"Song Nhi, thật sự thử sao?"
Cầm Song bất đắc dĩ liếc mắt nhìn vú em nói: "Vú em, phải thử một chút chứ."
"Ai ~~ " Cầm Anh thở dài một tiếng, không nói nữa, bắt đầu nghiêm túc nghiền thảo dược.
Hai khắc thời gian sau, Cầm Anh đem thảo dược cắt gọn, mà trong thời gian này Cầm Vân Hà đã đem nồi cọ rửa sạch sẽ. Đem thảo dược đã được nghiền nhỏ bỏ vào trong nồi, thêm tiếp nước, sau đó đặt lên bếp lò. Sau khi đậy nắp lại, Cầm Song liền hai tay ôm đầu gối ngồi ở một góc nhìn cái nồi, mà Cầm Anh thì đi chuẩn bị bồn tắm cho Cầm Song
Nước trong nồi dần dần mà bốc hơi đi, Cầm Song bỏ thêm ba lần nước nữa, đem dược tính hoàn toàn luộc ra, dùng hết một canh giờ, mới đưa nồi ra, dùng một tấm vải dày đem cặn bã loại bỏ, dược thủy phân biệt chứa ở bốn chiếc lọ. Cầm một chiếc lọ đi tới bồn tắm đầy nước bên cạnh, đem dược thủy trong bình rót vào bồn tắm, sau đó nhẹ nhàng quấy. Chờ khi dược thủy hoàn toàn tan trong nước, Cầm Song lột bỏ quần áo, dưới ánh mắt lo lắng của vú em tiến vào bồn tắm.