Bùi Ngữ Yên từ trong ngực Trần Thanh Đế, giãy giụa đi ra, lạnh giọng nói:
- Cho dù ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi cũng phải tôn trọng ta.
- Tôn trọng? Ngươi sao, cùng lão tử nói tôn trọng cái gì? Ngươi không có tôn trọng lão tử, dựa vào cái gì để cho lão tử tôn trọng ngươi?
Khuôn mặt Trần Thanh Đế âm trầm, nói ra:
- Lão tử chuẩn bị thoải mái, ngươi lại phá chuyện tốt của lão tử. Lão tử bảo ngươi đừng tới tìm ta, hơn nửa đêm ngươi lại đến. Nói lão tử tôn trọng ngươi như thế nào?
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên hiện lên một tia chán ghét, tuy che dấu sâu, nhưng Trần Thanh Đế là người nào? Há sẽ không phát hiện được?
Tôn trọng?
Đó là cùng cấp.
Ngươi không tôn trọng người khác, còn muốn người khác tôn trọng ngươi? Nằm mơ sao? Nguồn: http://truyenfull.vn
- Hoặc là, lưu lại lăn giường lớn cùng lão tử, hoặc là, lập tức xéo đi.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, lạnh giọng nói ra:
- Đừng có ảnh hưởng chuyện tốt của lão tử.
- Ngươi...
Bùi Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xoay người rời đi. Bất quá, nàng lại phát hiện bàn chân mình như là mọc rể, nhúc nhích thoáng một phát cũng không được.
Vì cái gì?
Vì cái gì ta sẽ để ý hắn? Hắn chơi nữ nhân, liên quan gì tới ta? Tại sao ta phải phẫn nộ? Tại sao ta lại muốn ngăn cản?
Bởi vì là hắn quên ta? Làm cho trong nội tâm của ta cảm thấy rất không cam lòng sao? Bởi vì hắn không có cừu hận ta, để cho ta thật bất ngờ sao? Vượt ra khỏi dự liệu của ta sao?
- Bùi Ngữ Yên...
Đúng lúc này, Trần Hương Hương đã đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, lạnh giọng nói ra:
- Cô đi đi, Trần gia chúng ta không chào đón cô. Trần gia chúng ta nhà nhỏ, không thể chưa chấp ngôi sao như cô, mời cô lập tức rời đi.
Trần Hương Hương ôn nhu thiện lương cũng phẫn nộ rồi.
Điểm này, làm cho Trần Thanh Đế rất giật mình, hơn nữa Trần Hương Hương nói, cái này lại để cho Trần đại thiếu nhịn không được thầm nghĩ: chẳng lẽ thật là bởi vì bị từ hôn sao?
Oa kháo... Sẽ không máu chó như vậy chứ?
Bất quá, nếu như không phải như vậy, vì sao Trần Hương Hương lại nói, Trần gia nhà nhỏ, không chứa nổi Bùi Ngữ Yên?
Trần gia còn là nhà nhỏ?
Vậy nhà ai mới lớn, hình như nhà của tổng bí thư cũng không hơn được Trần gia a?
Bùi Ngữ Yên này, đến cùng là người nào? Bùi gia là thế lực như thế nào?
Trong nội tâm Trần Thanh Đế tràn đầy nghi hoặc nồng đậm.
Điều này cũng làm cho Trần Thanh Đế, càng thêm bức thiết muốn biết: Trần đại thiếu kia, cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Sự tình gì, có thể làm cho Trần đại thiếu là một hoàn khố không chịu nổi, ngang ngược càn rỡ, lấn nam bá nữ, chuyện xấu làm tuyệt, cưỡng ép xóa đi trí nhớ của mình?
Dùng phương pháp cực đoan như thế, quên mất hết thảy mọi chuyện có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên?
Con mẹ nó, vì sao lại cực đoan như thế?
- Còn nữa, về sau không nên dùng thân phận vị hôn thê của đại ca tôi.
Trần Hương Hương cắn răng mở miệng gầm nhẹ nói:
- Cô... không xứng, cũng không có tư cách kia.
- Hương Hương... chị...
Bùi Ngữ Yên không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn Trần Thanh Đế cùng Mạnh Ngưng Tuyết ngồi ở trên giường thật sâu, quay người ly khai.
- A... Mạnh lão sư, cô...
Lúc này Trần Hương Hương mới phát hiện, quần áo của Mạnh Ngưng Tuyết đã bị xé nát, chỉ còn lại có áo ngực cùng nội y, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Đại ca, anh... anh làm cái gì vậy? Mạnh lão sư là lão sư của anh a.
Trần Hương Hương vẻ mặt oán niệm nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Đại ca, tranh thủ thời gian trở về phòng đi, không cho anh bắt buộc Mạnh lão sư.
- Ách... cái kia, tiểu muội, không phải anh bắt buộc Mạnh lão sư, mà là Mạnh lão sư thích anh Bá Vương ngạnh thượng cung.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế oan uổng nói:
- Không tin, em hỏi Mạnh lão sư một chút.
- Tôi...
Sắc mặt Mạnh Ngưng Tuyết lại biến đổi, nếu tiếp tục nữa, nàng còn không phản kháng, tất nhiên sẽ bị Trần đại thiếu cướp đi thân thể của mình.
Mạnh Nữ Thần, không muốn a.
- Ngươi cái rắm?
Trần Thanh Đế hung dữ lạnh giọng quát:
- Nếu ngươi không tình nguyện, lập tức xéo đi cho ta.
- Đại ca, sao anh uy hiếp Mạnh lão sư.
Trần Hương Hương một bả lôi kéo cánh tay Trần đại thiếu, nói ra:
- Đại ca, cái này là anh không đúng, tranh thủ thời gian trở về phòng đi.
Trần Hương Hương đương nhiên có thể nhìn ra, Mạnh lão sư rất không tình nguyện. Cái gì thích Bá Vương ngạnh thượng cung? Người ta không muốn, ngươi tới cường, không phải là Bá Vương ngạnh thượng cung sao.
- Khục khục... cái kia, anh lấy quần áo xong rồi đi?
Quần áo củaTrần Thanh Đế, đây chính là áo điều hòa chống đạn, cũng không thể rơi vào trong tay Mạnh Ngưng Tuyết.
Mạnh Ngưng Tuyết này, thật sự là không đơn giản, hiện tại Trần đại thiếu còn không có sờ thấu, không thể mạo hiểm.
Trần Thanh Đế chơi Bá Vương ngạnh thượng cung, mục đích có hai cái.
Thứ nhất, chính là muốn dẫn xuất Bùi Ngữ Yên, sau đó nghĩ cách đuổi Bùi Ngữ Yên đi.
Bằng không thì Trần đại thiếu không có bất kỳ cảm giác an toàn.
Hiện tại Bùi Ngữ Yên rời khỏi biệt thự, Trần Thanh Đế tin tưởng, nàng là rời đi thực, quyết sẽ không tiếp tục tiềm phục ở bên ngoài biệt thự.
Mục đích thứ hai, là muốn buộc Mạnh lão sư phản kháng, cũng đuổi nàng ra khỏi biệt thự này.
Phản kháng.