Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 619.2

Tám chiếc xe dừng lại, cửa xe rất nhanh mở ra, hơn ba mươi người thủ cầm dao, rất nhanh vọt ra, vây qua Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp.

Đương nhiên, Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên cũng bị phiền hà.

- Tiêu Nhân, ngươi con mẹ nó thật sự là tiểu nhân.

Hạo Quý chỉ vào tên thiếu niên hai mươi tuổi kia, vẻ mặt khinh bỉ nói: 

- Thật không ngờ bỉ ổi như vậy.

Rất hiển nhiên, Hạo Quý biết rõ, những người Thanh Bang này trở lại, là Tiêu Nhân gọi tới.

- Con mẹ nó, thực cho rằng lão tử là gọi các ngươi đến chơi bong sao?

Tên thanh niên Tiêu Nhân hai mươi tuổi kia, sắc mặt âm trầm đi tới:

- Trước kia, lão tử không có cách bắt tụi bay, hiện tại, các ngươi ở trong mắt lão tử, là cặn bã.

- Đến đều đã đến, làm gì tiếp tục thành thật ở trong xe, còn không xuống?

Không đợi Hạo Quý nói chuyện, Trần Thanh Đế nhìn chằm chằm vào một chiếc xe trong đó, thản nhiên nói.

Phanh!

Một tiếng trầm đục, cửa chiếc xe kia bị đá văng, một thanh niên phát ra Thi khí nhàn nhạt, rất nhanh liền xông ra ngoài, chạy khỏi sân vận động.

Trần Thanh Đế!

Con mẹ nó, tại sao Trần Thanh Đế lại ở chỗ này? Không phải là bị sư phụ ta giết sao?

Không!

Sư phụ vẫn chưa về, mà Trần Thanh Đế còn sống, chẳng lẽ... chẳng lẽ sư phụ bị Trần Thanh Đế giết ?

Người phát ra Thi khí, đạp cửa xe chạy trốn kia, đúng là đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão.

Khó trách Trần Thanh Đế đi tổng bộ Thanh Bang, chuẩn bị giết đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, lại phát hiện hắn không có mặt, nguyên lai là trên đường chạy đến sân vận động.

Lúc nhận được điện thoại của Hạo Quý, Trần Thanh Đế cho rằng Hạo Quý gặp nguy hiểm, cho nên một đường bão táp, trước khi đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão đuổi đến, đã tới trước rồi.

Lúc này mới có cục diện bây giờ.

- Tiêu Nhân, đại ca phế vật kia của ngươi đã đào tẩu rồi, xem ra, rất sợ đại ca ta a.

Hạo Quý chấn động tinh thần, không nghĩ tới Trần Thanh Đế thậm chí có uy lực như thế.

Phải biết rằng, Tiêu Nhân dám kêu gào cùng Hạo Quý hắn, hoàn toàn là vì đại ca của hắn là thành viên Thanh Bang, hơn nữa, địa vị ở Thanh Bang còn rất cao.

Đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, địa vị có thể không cao sao?

- Ngữ Yên, giải quyết những người này, anh đuổi theo hắn.

Trần Thanh Đế nhìn thấy Bùi Ngữ Yên gật đầu, liên tục đạp bay vài tên thành viên Thanh Bang chặn đường, đuổi theo.

Tìm ngươi, tìm không thấy.

Không tìm ngươi, ngươi lại chủ động đưa tới cửa.

Trần đại thiếu đột nhiên phát hiện, hai người Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp này, thật đúng là có một chút hương vị phúc tinh.

Không phải có Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, Trần Thanh Đế muốn áp chế ma khí, còn không biết phải đợi tới khi nào. Không phải Hạo Quý khoe khoang, Trần đại thiếu cũng sẽ không tới nơi này.

Không tới nơi này, sẽ không gặp được đồ đệ của Thanh Bang cung phụng.

Phanh!

Một tiếng trầm đục, cách sân vận động không xa, đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, bị Trần Thanh Đế đuổi theo, một quyền trực tiếp đánh bay.

Phốc. . .

Đồ đệ của cung phụng trưởng lão, hộc ra một ngụm máu tươi, hung hăng ngã trên mặt đất, khuôn mặt vốn là trắng bệch, trở nên càng thêm trắng bệch.

- Ngươi. . . ngươi muốn làm gì?

Đồ đệ của Cung phụng trưởng lão, rất nhanh từ trên mặt đất bắn lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trần Thanh Đế, trong thanh âm tràn đầy run rẩy.

Sư phụ của hắn là đi giết Trần Thanh Đế, hiện tại Trần Thanh Đế còn sống hảo hảo, mà sư phụ của hắn lại không có trở lại, tin tức cũng không có.

Kết quả như thế nào?

Phàm là người có chút đầu óc, đều có thể nghĩ ra được.

Mặc kệ Thanh Bang cung phụng trưởng lão không phải bị Trần Thanh Đế giết, nhưng cuối cùng là chưa có trở về.

Đây cũng chính là nói, thực lực của Trần Thanh Đế, hoặc là người âm thầm bảo hộ hắn, so với sư phụ của hắn còn lợi hại hơn.

Điểm này, cũng đã đủ rồi.

Sư phụ không có thể trở lại, bất kể là có bị giết hay không, kết quả khẳng định sẽ không tốt.

Hoặc là trọng thương đào tẩu, không dám trở lại.

Những này đều không trọng yếu.

Quan trọng là, hắn căn bản không phải là đối thủ của Trần Thanh Đế.

- Ngươi có lẽ tinh tường biết rõ, Thi Tu giả là tà ác cỡ nào.

Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói ra: 

- Tìm kiếm tài nguyên tu luyện, phải đào phần mộ tổ tiên người khác.

- Người giống như ngươi, không thể lưu trên đời này.

Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm Diệt Âm Phù, sau khi kích phát, đánh vào trên người đồ đệ của cung phụng trưởng lão.

- A. . .

Đồ đệ của Cung phụng trưởng lão phát ra một tiếng hét thảm, trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn xem thân thể của mình, vậy mà rất nhanh biến mất.

Thi khí!

Bị diệt sát rồi.

Nhìn thấy một màn khủng bố này, đồ đệ của cung phụng trưởng lão biết rõ, sư phụ của hắn cũng đã chết, hơn nữa, là bị Trần Thanh Đế chém giết.

Tu vi của đồ đệ, so sánh với sư phụ, vậy thì rác rưởi nhiều lắm, một tấm Diệt Âm Phù liền đơn giản giải quyết, cái gì cũng không có để lại, Thi khí còn không có đủ diệt.

Nhìn đồ đệ của cung phụng trưởng lão hóa thành tro tàn, Trần Thanh Đế nhíu mày, quay người đi đến sân vận động.

Rầm rầm rầm. . .

Vừa tới cửa ra vào của sân vận động, chỉ nghe thanh âm trầm đục liên tục vang lên, tiếng kêu thảm thiết không ngớt không dứt. Không cần hỏi cũng biết là Bùi Ngữ Yên động thủ.

Bùi Ngữ Yên động thủ, kết quả của hơn ba mươi tên thành viên Thanh Bang kia, chỉ có bị ngược đãi mà thôi.

Quả nhiên, Trần đại thiếu đi vào sân vận động, liền chứng kiến những thành viên Thanh Bang kia, tất cả đều nằm trên mặt đất, bụm lấy bụng của mình thống khổ rên rỉ.

Dùng thực lực của Bùi Ngữ Yên, muốn đánh bay bọn hắn, còn không phải chuyện đùa sao, sẽ không phí bất luận công phu gì đấy.

Phải biết rằng, Bùi Ngữ Yên liên tục hai lần đột phá cực hạn, thực lực của nàng, đây chính là tăng lên không nhỏ.

Bọn người Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, ngay ngắn cảm thấy giật mình. Chẳng ai ngờ rằng, sức chiến đấu của Bùi Ngữ Yên vậy mà sẽ khủng bố như thế.

Hơn ba mươi tên thành viên Thanh Bang, vậy mà trong khoảnh khắc bị quật ngã, không có bất kỳ sức hoàn thủ.

Cái này tất cả đều là người có thực lực không tệ a.

- Tiêu Nhân, ngươi cũng quá ngu xuẩn đi à nha?

Hạo Quý trầm ngâm một tiếng, nhìn Tiêu Nhân ở một bên, sững sờ tại nguyên chỗ, tràn đầy khinh thường nói: 

- Thực cho rằng, gọi tới mấy người kia, là có thể giáo huấn chúng ta sao? Đại tẩu của ta, đây chính là rất uy vũ.

Bặc Giới Sáp ở một bên, nhịn không được liếc mắt.

Choáng nha, uy vũ?

Trước đó, ngươi biết sao?

Nhìn thấy người Thanh Bang đến, ngươi trước tiên bảo bọn hắn ly khai, không muốn liên lụy bọn hắn. Nếu ngươi biết thân thủ của Bùi Ngữ Yên rất cao minh, còn sợ liên lụy bọn hắn sao?

Bặc Giới Sáp chỉ lo oán thầm Hạo Quý, hắn ngay cả lời nói của mình cũng quên.

Hắn cũng là muốn Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên ly khai.

- Đại tẩu, chị thật sự là lợi hại.

Hạo Quý xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt sùng bái nhìn Bùi Ngữ Yên:

- Quốc tế toàn năng siêu sao, là đủ tất cả, ngay cả đánh nhau cũng sắc bén như thế.

- Cái kia. . . Đại tẩu, chị lạnh không?

Bặc Giới Sáp nhịn không được mở miệng hỏi.

- Ách?

Bùi Ngữ Yên ngây ngẩn cả người.

- Bặc Giới Sáp, ngươi nói chuyện, chẳng lẽ không thể trực tiếp một ít sao?

Hạo Quý trừng mắt nhìn Bặc Giới Sáp, nói ra: 

- Bặc Giới Sáp là ý nói, còn có cái gì, là đại tẩu không biết không? Đứng như vậy cao, có lạnh hay không?

- Cao xử bất thắng hàn, ha ha, ý tứ của thằng này là vậy.

Hạo Quý có chút không có ý tứ nói: 

- Bặc Giới Sáp này, rất thích nói loại lời này, làm cho người nghe không hiểu.

Không thể phủ nhận, Hạo Quý còn là rất hiểu rõ Bặc Giới Sáp.

Ý tứ che dấu sâu như vậy, Hạo Quý cũng có thể minh bạch.

- A, nguyên lai là như vậy.

Bùi Ngữ Yên cảm thấy rất khôi hài.

- Muốn đi, chạy đi đâu?

Đúng lúc này, Hạo Quý quát lạnh một tiếng, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, một cước đá bay Tiêu Nhân:

- Con mẹ ngươi, dám ở trước mặt lão tử hung hăng càn quấy, gọi người đánh lão tử, ta cho ngươi gọi người đánh lão tử. . .

Rầm rầm rầm. . .

Hạo Quý đối với Tiêu Nhân là một hồi cuồng đạp, bất quá, độ mạnh yếu cũng không lớn, thành phần nhục nhã lớn hơn thành phần đánh người rất nhiều.

- Ta là cặn bã? Ngươi nói, hiện tại ai là cặn bã?

Hạo Quý một cước đá lên trên mặt Tiêu Nhân, nói ra: 

- Đại ca ngươi là thành viên Thanh Bang thì thế nào, ca ca ta há sợ ngươi sao?

- Phế vật, thực con mẹ nó phế vật.

Hạo Quý lại đạp Tiêu Nhân một cước, chẳng muốn để ý tới hắn.

- Oa ha ha, thần tượng đại ca, anh trở lại rồi.

Hạo Quý xem xét bốn phía, không thấy được đại ca của Tiêu Nhân, nhịn không được hỏi: 

- Tên kia đi đâu rồi?

- Để cho hắn chạy thoát rồi.

Trần Thanh Đế nhún vai, thản nhiên nói.

- Chạy?

Hạo Quý vốn là sững sờ, lập tức mở miệng nói ra: 

- Nếu đại tẩu ra tay, đại ca phế vật kia của Tiêu Nhân, khẳng định chạy không thoát, đại tẩu đánh nhau rất sắc bén đấy.

- Đại tẩu là quốc tế toàn năng siêu sao, các hạng đều toàn năng, đánh nhau cũng không ngoại lệ.

Hạo Quý vươn tay, vỗ vỗ bả vai Trần Thanh Đế nói ra: 

- Bất quá, thần tượng đại ca, anh cũng không cần nản chí.

- Kỳ thật anh vẫn là rất lợi hại.

Hạo Quý tràn đầy an ủi nói: 

- Đại tẩu lại lợi hại như thế nào, còn không phải là vị hôn thê của thần tượng đại ca anh sao.

Bất quá, cái này xem như an ủi người sao?

- Ngươi. . . ngươi nói thật sự là rất có đạo lý.

Trần Thanh Đế bị Hạo Quý nói như vậy cười khổ không thôi, Bùi Ngữ Yên cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.

Người khác không biết, Bùi Ngữ Yên lại tinh tường biết rõ, đồ đệ của Thanh Bang cung phụng trưởng lão, đại ca Tiêu Nhân, khẳng định bị Trần Thanh Đế giết đi.

Chỉ là, Trần đại thiếu cũng không muốn cho bọn người Hạo Quý biết rõ mà thôi.

- Hạo Quý, Bặc Giới Sáp, về sau có chuyện gì, gọi điện thoại cho ta là được.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Không cần sợ phiền toái ta.

Cái đoạn ân tình này, Trần đại thiếu là nhớ kỹ.

- Cái kia, thần tượng đại ca, anh ở Trung Y Học Viện đúng không?

Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, trong con ngươi của Hạo Quý hiện lên một đạo tinh mang:

- Hắc hắc, cái kia không có việc gì rồi.

Cáo biệt Hạo Quý cùng Bặc Giới Sáp, Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên chạy tới sân bay, nhanh chóng trở về thủ đô.

Bình Luận (0)
Comment