Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 631.3 - Chương 631.32

Lý Nặc Ngôn nhã nhặn, liếc nhìn Phong Thích Thảng, rất là phẫn nộ nói: 

- Nếu để cho ta biết rõ, gia hỏa nào làm như vậy, lão phu tất nhiên sẽ hung hăng đánh hắn một trận.

- Ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng muốn biết, là đồ hỗn trướng nào làm ra đấy.

Phong Thích Thảng hung hăng trợn mắt nhìn Lý Nặc Ngôn:

- Nếu như không có cái gì cái gọi là y phục Điều Hòa kia, chúng ta há có thể bị phái ra?

- Lời nói, kỳ thật cũng không thể nói như vậy.

Ngô Tranh Vanh trầm ngâm một tiếng, nói ra: 

- Nếu như không phải y phục Điều Hòa xuất hiện, ba lão gia hỏa chúng ta, sao dễ dàng đụng phải cùng một chỗ như vậy?

Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng không biết y phục Điều Hòa là ai làm ra, nhưng mà, Ngô Tranh Vanh đã có suy đoán của mình, tất nhiên là có quan hệ cùng Trần Thanh Đế.

Trần Thanh Đế là Tu Chân giả a.

- Lời này nói không sai, khoảng cách lần gặp trước, đã hơn mười năm rồi.

Lý Nặc Ngôn nhớ lại nói.

- Không nên ở trước mặt của ta làm cái gì thâm trầm.

Phong Thích Thảng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt tất cả đều là cảm khái.

- Đều ít nói nhảm, đi nhanh lên a.

Ngô Tranh Vanh nhướng nhướng mày, thân thể khẽ động, rất nhanh đi ra:

- Chúng ta so xem ai đến đầu tiên.

- Móa, ngươi chơi xấu.

- Mẹ nó, ngươi một chút tiết tháo cũng không có sao?

Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng, ngay ngắn chửi ầm lên, tranh thủ thời gian đuổi theo.

- Chụp quảng cáo, lại chạy đến loại địa phương quỷ quái này.

Trong sa mạc, Mục Lăng Phong đổ mồ hôi như mưa, nhìn mặt trời ác độc, chửi bới không thôi:

- Viên mập mạp kia, đầu bị cây hoa cúc kẹp tàn sao?

Bởi vì cái gọi là, lão tử anh hùng con hảo hán.

Những lời này đặt ở tuyệt đại đa số người, vẫn là rất chuẩn xác.

Cha của Mục Lăng Phong là ai, ai biết a, cho dù là chính bản thân hắn cũng không biết. Từ khi hắn sinh ra một khắc này, hắn đã mang họ mẹ.

Bất quá, mẹ của Mục Lăng Phong, Mục U Lam chính là Dị Năng giả tinh thần cường đại, có được thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.

Đã có một lão nương như vậy, con trai có thể rác rưởi sao?

Không thể phủ nhận, tinh thần dị năng của Mục Lăng Phong là rất không tệ, so với Bùi Ngữ Yên, còn mạnh hơn một chút.

Mặc dù như vậy, nhưng ở trong sa mạc, Mục Lăng Phong cũng bị nóng không thở nổi.

Người, ở thời điểm nóng bức, đây chính là rất bực bội đấy.

Trong sa mạc, nhiệt độ hơn 50 độ, cát vàng trên mặt đất càng là cao tới bảy tám chục độ, độ ấm như thế, há lại người bình thường có thể chịu được hay sao?

Thực lực của Mục Lăng Phong là không tệ, nhưng mà, hắn cũng không phải thần, chỉ là mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.

Nếu không phải vì gặp Bùi Ngữ Yên, Mục Lăng Phong hắn há có thể chạy đến loại địa phương này chịu tội?

- Mục thiếu, ăn trứng gà a, ngươi một ngày không có ăn cái gì rồi.

Đúng lúc này, một thục nữ dáng người xinh đẹp, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi tới.

- Vừa chưng chín hay sao?

Mục Lăng Phong duỗi tay gạt đi mồ hôi trên mặt, nhìn trứng gà trong tay thục nữ, còn bốc lên một tia nhiệt khí, nhàn nhạt nói ra.

- Đúng vậy.

Thục nữ nhẹ gật đầu, nói ra: 

- Trong sa mạc này, nhiệt độ trong cát thật đúng là đủ cao, bỏ trứng gà lên trên, một lát là chín.

Bảy tám chục độ, chưng trứng gà còn không chín mới lạ.

- Mục thiếu, bọn người Bùi Ngữ Yên cách nơi đây năm mươi dặm.

Một đạo thân ảnh bạch sắc hiện lên, một trung niên nam tử quần áo toàn thân đã ướt đẫm, đi tới trước mặt Mục Lăng Phong, cung kính nói.

- Ngữ Yên?

Mục Lăng Phong tinh thần chấn động, trên mặt tràn ngập hưng phấn, vung tay lên, nói ra: 

- Đi, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất đuổi qua.

Nói xong, tay của Mục Lăng Phong có chút dùng sức, trứng gà trong tay, trực tiếp bóp nát, ném trên cát vàng, đứng mũi chịu sào, chạy vội về phía Bùi Ngữ Yên.

Ở thời khắc này, độ ấm của sa mạc, đối với Mục Lăng Phong mà nói, như là không có nóng nữa vậy.

Nhìn trứng gà ném ở trên cát, trên mặt thục nữ kia hiện lên một tia u oán. Bất quá, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn yên lặng đi theo.

Sự tình Mục Lăng Phong thích Bùi Ngữ Yên, nàng đương nhiên biết rõ.

- Đổng Dĩnh, tốc độ nhanh một chút.

Mục Lăng Phong quay đầu lại nhìn thục nữ, trong hưng phấn có chút không kiên nhẫn nói.

- A, đã biết.

Đổng Dĩnh theo ở phía sau lên tiếng, thở dài một tiếng, tốc độ nhanh chóng tăng lên, đi theo.

Mục Lăng Phong ngươi là vì biết rõ rất nhanh có thể nhìn thấy Bùi Ngữ Yên, mà không cảm giác nóng, cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà, những người khác thì sao?

Đây chính là rất nóng a.

Nhất là Đổng Dĩnh thích ngươi, trong nội tâm lại càng không có tư vị.

Nhìn nam nhân mình yêu, bởi vì sắp nhìn thấy tình địch của mình, mà cảm thấy cao hứng, hưng phấn. Cái này đổi lại là ai, cũng cao hứng không nổi a.

Đổng Dĩnh một đường chạy tới, tuy tốc độ không chậm, nhưng mà một chút hào hứng cũng không có.

Bởi vì Bùi Ngữ Yên, hắn bóp nát trứng gà ta cho hắn, ném trên mặt đất.

Đây chính là trứng gà ta chưng cho hắn a.

Càng nghĩ, trong nội tâm Đổng Dĩnh lại càng không thoải mái.

Một phương khác, Viên Cầu, Viên đại thiếu không sợ mặt trời độc ác trên bầu trời kia, cầm Micro trong tay, hưng phấn gầm rú nói:

- Tất cả các nhà truyền thông tham dự, hoan nghênh các ngươi tới tham gia chương trình chụp quảng cáo cùng Bùi Ngữ Yên.

Chụp quảng cáo?

Chủ đề là gì?

Chỉ có một, đó chính là đem hiệu quả y phục Điều Hòa, triệt để bày ra.

Trong sa mạc nhiệt độ hơn năm mươi, chạy a, nhảy a, vậy đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là trí mạng, là chơi không dậy nổi.

Nóng, cũng có thể nóng chết người.

Bất quá, bởi vì áo điều hòa chống đạn, bốn năm trăm cân mập mạp của Viên đại thiếu, một chút cũng không có cảm giác nóng. Trái lại, còn rất sảng khoái.

Tất cả truyền thông lớn nhỏ, cầm camera trong tay, mồ hôi chảy như mưa quay chụp.

Lại để cho bọn hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái chính là, vì cái gì, Bùi Ngữ Yên cho người khác cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái, trên mặt ngay cả một chút mồ hôi cũng không có?

Bề ngoài giống như. . . bề ngoài giống như, trong sa mạc này, Bùi Ngữ Yên một chút cũng không nóng.

Không chỉ có là Bùi Ngữ Yên, mà ngay cả Viên Cầu nặng bốn năm trăm cân này, sợ nóng nhất, cũng là mồ hôi không thấy, rất là tiêu sái tự tại.

Bùi Ngữ Yên muốn làm, kỳ thật rất đơn giản, là vũ đạo trong sa mạc, thậm chí còn hát một ca khúc. Toàn bộ quá trình, đều rất vui sướng, hưởng thụ.

Nóng?

Một chút cũng cảm giác không thấy.

Chỉ là chút ít truyền thông theo chân đến kia, nguyên một đám quần áo ướt đẫm, một chút cũng không muốn nhúc nhích.

Đây hết thảy, tất cả đều bị nhiếp ảnh mà Viên Cầu mang đến quay chụp.

Có đối lập mới được.

Lúc mới bắt đầu, rất nhiều truyền thông bởi vì nghe được có thể hoạt động cùng Bùi Ngữ Yên, đều điên cuồng nhảy tới, làm bạn nhảy cho Bùi Ngữ Yên, chỉ là mồ hôi rơi như mưa.

Càng về sau, đối mặt mặt trời vô cùng độc ác, tất cả đều hữu tâm vô lực.

Tìm chỗ mát, ở đâu, tất cả đều là nóng hổi, làm cho người đầu váng mắt hoa.

Bất quá khá tốt chính là, Viên đại thiếu rất thương cảm những nhà truyền thông này, chuẩn bị rất nhều nước, tuy nhiên, độ ấm những nước này cũng không thấp.

Nếu như không có những nước này, những nhà truyền thông kia nhất định sẽ bị cảm nắng.

Cái này, hiển nhiên không phải Viên đại thiếu muốn thấy.

Đã có nước làm bạn, tất cả truyền thông lớn nhỏ, nhấc lên tinh thần, không ngừng xóa đi mồ hôi trên mặt, điên cuồng quay chụp, thu toàn bộ hiện trường.

Ở nơi này chụp quảng cáo gì, thật sự là tra tấn người a.

- Viên đại thiếu, vì cái gì nhiệt độ trong sa mạc cao như vậy, các ngươi đều không có chảy mồ hôi, chẳng lẽ một chút cũng không nóng sao?

Một gã phóng viên rốt cục nhịn không được hỏi.

- Hỏi rất hay.

Viên Cầu nhéo nhéo thịt mỡ trên bụng, hình như là nói cho tất cả phóng viên truyền thông: Ca ca ta rất béo, nhưng trong sa mạc, ta không sợ nóng.

- Ta béo, ta nghĩ tất cả tạp chí lớn đã kiến thức, không phải một ngày hay hai ngày.

Viên Cầu vẻ mặt chán ghét nói: 

- Bởi vì ta béo, khiến cho ta thống hận nhất đúng là trời nóng, thật sự là quá tra tấn người rồi.

- Vì thế, ta lập ra công ty trang phục, cái kia chính là Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào.

Viên Cầu tinh thần vô cùng phấn chấn, ngạo nghễ nói: 

- Vì cái gì nguyên một đám các ngươi, mồ hôi chảy như mưa, mà ta cùng quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, lại một chút cũng không nóng?

- Đây hết thảy, đều là vì y phục trên người ta.

Viên Cầu chỉ vào trên người mình:

- Bởi vì, y phục này, là Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào ta sắp đẩy ra. . .

Thanh âm của Viên Cầu kéo rất cao, vô cùng thành công hấp dẫn ánh mắt cùng tinh lực của các nhà truyền thông, về phần Bùi Ngữ Yên ở một bên, thì không được nhìn thẳng rồi.

Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, bị truyền thông bỏ qua?

Đây quả thực là một sự tình không thể tưởng tượng nổi.

- Y phục Điều Hòa, là danh xưng quần áo mà Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào sắp đẩy ra.

Viên Cầu cường điệu nói: 

- Đúng, các ngươi không có nghe lầm, là y phục Điều Hòa!

- Y phục Điều Hòa? Khoa học kỹ thuật hôm nay, đã có thể chế tạo ra quần áo thần kỳ như thế?

Tất cả truyền thông lớn nhỏ, ngay ngắn đổ mồ hôi như mưa, trừng lớn hai mắt.

Kỳ tích!

Bọn hắn tận mắt nhìn thấy kỳ tích.

Nếu như nói, có người bởi vì một bộ quần áo, có thể trong sa mạc, một giọt mồ hôi không chảy, coi như là đánh chết bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không tin tưởng.

Nhưng mà, sự thật lại bày ở trước mặt bọn hắn.

Không có bất kỳ ăn gian.

Sa mạc a, đây chính là sa mạc hàng thật giá thật.

Trọng yếu hơn là, bọn hắn cũng ở trong đó, toàn thân quần áo đã bị mồ hôi ướt đẫm, rất nhanh lại bị mặt trời độc ác, nhiệt độ cao đáng sợ sấy khô.

- Xin hỏi, Viên đại thiếu, y phục Điều Hòa này lúc nào đưa ra thị trường, giá tiền cụ thể là bao nhiêu? Là chế tạo ra như thế nào?

- Đợi cho hoàn tất quảng cáo, sẽ đưa ra thị trường.

Viên Cầu nhẹ gật đầu, nói ra: 

- Không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng 1 tuần, sẽ đưa ra thị trường.

- Về phần vấn đề khác, không tiện trả lời, đây là cơ mật buôn bán.

Viên đại thiếu đắc ý nói: 

- Y phục Điều Hòa này chống cự đối với nhiệt độ cao, các ngươi đã tự mình thể nghiệm.

- Như thế nào là y phục Điều Hòa? Vô luận là chống cự nhiệt độ cao, hay là chống lạnh, cái kia đều có thể làm được, mới có thể được gọi là y phục Điều Hòa. Cho nên. . .

Viên mập mạp nhìn thấy tinh lực của tất cả mọi người, lại một lần nữa tập trung đến trên người của hắn, trịnh trọng nói.

Bình Luận (0)
Comment