Giống như là một người, thời điểm đi xuống thang lầu, đã đến bậc thang cuối cùng, nhưng hắn lại không biết, vẫn là đặt chân như lúc đi cầu thang.
Loại tình huống này, rất nhiều người đều gặp qua, tưởng tượng thoáng một phát cũng cảm thấy tê cả chân.
Phốc Phốc Phốc...
Ngay sau đó, lại là ba thanh âm ngã sấp xuống vang lên, ba người Ngô Tranh Vanh lăn trên mặt băng, nguyên một đám cũng sợ tới mức không nhẹ.
- Rốt cục khôi phục bình thường...
Bọn người Ngô Tranh Vanh, ngay ngắn thở dài một hơi, bọn hắn té lăn trên đất, căn bản là không có đứng lên.
Mệt mỏi!
Đoạn đường này khẩn trương chạy như điên, thật sự là quá mệt mỏi, tiêu hao cũng rất khủng bố.
- Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian ly khai địa phương quỷ quái này, ai biết Hàn Băng có thể đột nhiên biến thành bã đậu hay không.
Lý Nặc Ngôn từ trên mặt băng bắn lên, không dám làm bất luận dừng lại gì.
- Trước ly khai nơi đây rồi nói sau.
Phong Thích Thảng cùng Ngô Tranh Vanh chấn động toàn thân, cũng từ trên mặt đất bắn lên.
Trên mặt băng, thật sự là quá không an toàn rồi.
Hàn Băng bị như vậy, là do tinh túy của Hàn Băng bị bảo vậy kia hấp thu, nhưng Hàn Băng vượt khỏi phạm vi, vậy thì mặt băng không có bất luận tình huống dị thường gì.
Còn Hàn Băng phương viên mấy ngàn dặm kia, đã mất đi ủng hộ, biến thành bã đậu.
Hàn Băng đã biến thành bã đậu, không có năm ba năm thời gian, là đừng nghĩ khôi phục cứng rắn trước đây.
Thủ đô, sân bay tư nhân, hai máy bay trước sau đi sa mạc, Bắc Cực, vững vàng hạ xuống. Cho tới bây giờ, những phóng viên truyền thông kia, còn không có tỉnh lại.
Nguyên một đám đều là đầu đầy mồ hôi.
Hiện tại cũng không phải là Bắc Cực, nguyên một đám bao khỏa như bánh chưng, có thể không nóng sao?
- Viên Cầu, chuyện còn lại chính ngươi đi xử lý, ta phải trở về. Chuyến này ta bị mệt mỏi không nhẹ.
Máy bay vừa ngừng, Trần Thanh Đế không thể chờ đợi được muốn trở về.
Vô Ngân Băng Tủy, vẫn chờ Trần đại thiếu đi xử lý đây này.
Pháp bảo, đan dược...
Dựa vào, Vô Ngân Băng Tủy này, quả thực là bảo bối vạn năng.
- Yên tâm đi, chuyện còn lại, tất cả đều giao cho ta đến xử lý.
Viên Cầu nhíu mày, vô cùng hưng phấn nói:
- Ba ngày sau, ta sẽ cho y phục Điều Hòa ra thị trường.
Trong con ngươi của Viên mập mạp, tràn ngập tinh mang.
Tiền!
Đại lượng tiền, sẽ dũng mãnh lao vào túi của Viên mập mạp hắn rồi.
Đương nhiên, Viên đại thiếu cũng tinh tường biết rõ, đại bộ phận trong đó đều sẽ vào túi của Trần đại thiếu.
Dù sao, Viên Cầu chỉ chiếm ba thành!
Tuy là như thế, cũng làm cho Viên Cầu hưng phấn kêu gào. Hắn vốn là định chia một thành, nửa thành mà thôi. Trần đại thiếu cho hắn trọn vẹn ba thành.
- Viên mập mạp, ngươi tìm người đưa ta về nhà.
Máy bay hạ cánh, Lâm Tĩnh Nhu một mực trầm mặc, mở miệng nói.
Lâm Tĩnh Nhu cũng không có tính toán đi biệt thự của Trần đại thiếu, hiện tại nàng muốn bức thiết về nhà, sau đó... sau đó tìm gia gia của nàng, Lâm đại tiểu thư nàng muốn trở nên mạnh mẽ.
- Không có vấn đề.
Viên Cầu vỗ vỗ ngực, sớm đã phát hiện Lâm Tĩnh Nhu dị thường. Bất quá, hắn lại không biết, Lâm Tĩnh Nhu là làm sao vậy.
- Trần Thanh Đế, anh cái đồ đần này, đại phôi đản, chờ đó cho em, em nhất định sẽ giúp được anh, nhất định...
Lên xe, Lâm Tĩnh Nhu nhìn Trần Thanh Đế gầm nhẹ nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ai!
Trần đại thiếu thở dài một tiếng, lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Liền Viên mập mạp cũng nhìn ra Lâm Tĩnh Nhu không bình thường, huống chi là Trần Thanh Đế hắn.
- Lòng tự trọng của Lâm Tĩnh Nhu nhận lấy đả kích.
Trong xe, Bùi Ngữ Yên ngồi ở ghế phụ, lông mày nhíu lại, nói ra:
- Lần sau nàng xuất hiện, tất nhiên sẽ trở nên rất cường đại.
- Anh biết rõ.
Trần Thanh Đế lái xe, mỉm cười nói ra:
- Cái này đối với Lâm Tĩnh Nhu mà nói, có lẽ là chuyện tốt, là một tôi luyện.
- Nàng là vì anh, mà lựa chọn trở nên mạnh mẽ đấy.
Bùi Ngữ Yên nhìn Trần Thanh Đế, vô cùng nghiêm túc nói:
- Ở sa mạc, từ khi Mục Lăng Phong xuất hiện, sắc mặt của Lâm Tĩnh Nhu rất lúng túng. Nàng phát hiện mình căn bản là giúp anh không được, ngược lại, còn thành vướng víu của anh.
- Mà em so sánh với Lâm Tĩnh Nhu, cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi.
Trên mặt Bùi Ngữ Yên, tất cả đều là tự giễu cùng với không cam lòng.
Tuy Bùi Ngữ Yên là một siêu cấp cao thủ, nhưng mà, thực lực của nàng bây giờ còn chưa đủ, không đủ để giúp đỡ Trần Thanh Đế.
Chênh lệch!
Bùi Ngữ Yên phát hiện, thực lực của nàng kém Trần Thanh Đế quá lớn.
Trở nên mạnh mẽ!
Bùi Ngữ Yên nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ.
Vi Trần Thanh Đế mà trở nên mạnh mẽ.
Trước kia Bùi Ngữ Yên muốn trở nên mạnh mẽ cũng là vì Trần Thanh Đế, chỉ là, vì thoát khỏi Trần Thanh Đế, đối với Trần đại thiếu tràn đầy cừu hận.
Hôm nay, là vì yêu!
Lâm Tĩnh Nhu cũng bởi vì yêu, cho nên muốn trở nên mạnh mẽ.
Đối mặt Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế cũng không trả lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Một đường không nói chuyện, Trần Thanh Đế lái xe mang theo Bùi Ngữ Yên về tới biệt thự.
- Thanh Đế, nếu như có thể mà nói, để cho Mạnh Ngưng Tuyết khôi phục Dị năng a. Đương nhiên, nếu như anh không muốn coi như xong.
Bùi Ngữ Yên mở cửa xe Ferrari, nghĩ nghĩ, nói ra:
- Mạnh Ngưng Tuyết và Tạ Khinh Diệu cũng không biết, em là sư phụ của các nàng.
Ông...
Tiếng động cơ gầm gừ vang lên, Bùi Ngữ Yên điều khiển xe thể thao Ferrari, hóa thành một đạo tàn ảnh hỏa hồng, rất nhanh rời khỏi biệt thự của Trần Thanh Đế.
Bùi Ngữ Yên không ở lại, không phải là không muốn, mà là không thể, bởi vì, Bùi Ngữ Yên nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ.
- Kỳ thật, có đầy đủ tài nguyên, trở nên mạnh mẽ cũng không có khó như các ngươi tưởng tượng.
Trần Thanh Đế lắc đầu, đi vào biệt thự.
Trở lại trong phòng, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, ngồi ở trên giường, bắt đầu dung hợp Hỏa Dị Năng mà hắn hấp thu.
Thuận tu, tu vi quá thấp.
Oanh!
Hai giờ sau, Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, kinh hỉ phát hiện, tu vi mình thuận tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, vậy mà đột phá.
- Cái này... tốc độ tăng tu vi lên này, như thế nào đột nhiên nhanh như vậy?
Trần Thanh Đế hưng phấn, đồng thời cũng trở nên cẩn thận:
- Không xảy ra vấn đề gì chứ?
Tốc độ tu luyện tăng lên là chuyện tốt, nhưng mà, đồng dạng cũng không phải chuyện tốt gì.
Dù sao trước đó, Trần đại thiếu là suýt nữa nhập ma.
Ai biết rõ, sẽ xuất hiện vấn đề gì?
- Không có chỗ không ổn nào, hết thảy đều rất bình thường. Bất quá, vì cái gì tu vi thuận tu tăng lên, đột nhiên nhanh nhiều như vậy?
Trần Thanh Đế vẻ mặt khó hiểu.
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ là bởi vì, tu vi nghịch tu là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, so với thuận tu cao hơn, cho nên tốc độ biến nhanh?
Trần Thanh Đế chấn động tinh thần:
- Lúc trước đều là tu vi thuận tu cao hơn, thời điểm nghịch tu tăng lên, tốc độ nhanh làm cho người tức lộn ruột. Trái lại, cũng đồng dạng?
Trần đại thiếu rốt cục Khai Khiếu rồi.
Rốt cục hậu tri hậu giác phát hiện chỗ ngưu bức của Càn Khôn Tạo Hóa Quyết rồi.
- Nếu nói như vậy, về sau chỉ cần cẩn thận một ít, khống chế tốt, tu vi của ta tăng lên, chẳng phải là cực nhanh hay sao?
Trần Thanh Đế hưng phấn.
Nghịch tu, cái kia tuyệt đối so với thuận tu tăng lên nhanh hơn a.
Sau khi Trần Thanh Đế dung hợp tất cả Hỏa Dị Năng hấp thu được, tu vi thuận tu cũng tăng lên tới Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong, khoảng cách đột phá, chỉ có một đường.
Đáng tiếc a, Hỏa Dị Năng không còn.
- Mười giờ hơn, không biết Trương Kiều đã ngủ chưa, đi xem.
Nghĩ vậy, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh đi ra biệt thự.
Cùng lúc đó, trong mật thất của Phó Dịch, Phó Dịch, Đinh Cuồng thình lình ở trong đó.
- Hiện tại người Thanh Bang đã đến.
Phó Dịch nhìn Đinh Cuồng, sắc mặt âm trầm nói:
- Đinh Cuồng, ngươi dẫn người Thanh Bang, qua 12h làm phản.
- Nhớ kỹ, hiển nhiên tạo phản, để cho thế lực dưới mặt đất đều biết. Cũng muốn để cho tiểu tử Đoạn Phàm kia, có chỗ đề phòng cùng chuẩn bị.
Phó Dịch âm trầm nói:
- Không thể tiện nghi người Thanh Bang.
Tạo phản!
Đối với Phó Dịch mà nói, chỉ là vì chứng minh Đoạn Thiên, thật sự đã xảy ra chuyện. Từ đó để cho thế lực khắp nơi bay lên tâm quan sát Đoạn Thiên Môn.
Phải biết rằng, thế lực ngầm khắp nơi, sợ chỉ là một Đoạn Thiên Môn có Đoạn Thiên.
Đoạn Thiên Môn không có Đoạn Thiên, thực lực không thể khinh thường, nhưng lại chưa đủ sợ hãi.
Người mất đi hồn phách, sợ cái gì?
Hơn nữa, còn có một Thanh Bang nhúng tay. . . . .
Cục diện như thế, đối với Phó Dịch là có lợi ích rất lớn.
Nguy cơ của Đoạn Thiên Môn tự nhiên sinh ra, Phó Dịch hắn có thể nhảy ra, chủ trì đại cục, giải quyết nguy cơ, để cho uy vọng của mình càng thêm ngưu bức, sắc bén.
Uy vọng tăng lên, Phó Dịch có thể chuyển biến thành địa vị của Đoạn Thiên, từ đó trở thành lão Đại của Đoạn Thiên Môn, cái này cũng không phải là không được.
Khả năng rất lớn.
- Phó Lão Đại, Trí Vương Thanh Bang cũng tới, muốn lưu tất cả người Thanh Bang lại, cũng không có dễ dàng như vậy a.
Đinh Cuồng trầm ngâm nói ra.
Đinh Cuồng đương nhiên biết rõ ý tứ củaPhó Dịch, một khi Phó Dịch trở thành lão Đại của Đoạn Thiên Môn, như vậy, Thanh Bang chính là địch nhân của Phó Dịch hắn.
Chỉ có thể là địch nhân.
Dã tâm của Phó Dịch là cực lớn. . .
Thần phục với Thanh Bang, đó là quyết không có khả năng.
Thanh Bang phái người tới, chết một người là một tổn thất đối với Thanh Bang. Nếu như có thể diệt tất cả, Phó Dịch càng cao hứng hơn.
Lợi dụng Thanh Bang, đạt tới mục đích của mình, đây là Phó Dịch muốn làm.
- Trí Vương này thật không đơn giản, bất quá. . .
Phó Dịch nhíu mày, trên mặt tràn đầy cười lạnh.
- Trí Vương hắn lại lợi hại như thế nào, chẳng lẽ sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy sao?
- Trí Vương thì thế nào, còn không phải cũng bị ta lợi dụng sao?
Phó Dịch cười lạnh:
- Đinh Cuồng, ngươi chỉ cần dựa theo ta nói đi làm là được, nếu như Trí Vương không phối hợp, giết, hoặc là để cho Thanh Bang bọn hắn xéo đi.
- Hợp tác, phải chân thành.
Phó Dịch nói ra lời này, cũng không hỏi xem mục đích của hắn là gì.
- Vâng, lão Đại.
Đinh Cuồng hắc hắc cười không ngừng, đi ra.