Không lên, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.
- Ta sẽ để cho hai phần ba nhân thủ đi lên.
Trầm ngâm một lát, Trí Vương mở miệng, ở trước mắt cuối cùng này, hắn không muốn buông tha.
Bất quá, muốn cho Trí Vương hắn lâm vào chỗ chết, đó là không có khả năng.
- Muốn lên, theo ta đi lên.
Vẻ mặt Đinh Cuồng không kiên nhẫn nói:
- Thời gian không sai biệt lắm, để cho đối phương đợi lâu như vậy, là thời điểm động thủ.
Kế tiếp, Trí Vương để lại một phần ba, thậm chí chỉ là bộ phận bảo hộ hắn. Những người khác, ở dưới sự dẫn dắt của Đinh Cuồng, rất nhanh vọt vào trong trang viên.
- Chỉ sợ ngững người này có đi không về rồi.
Nhìn thấy Đinh Cuồng mang người tiến vào trang viên, Trí Vương trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ trong lòng:
- Nhiều mạng người như vậy, với tư cách thăm dò, ta thật đúng là có đủ phách lực.
Thăm dò!
Ở thời khắc này, Trí Vương y nguyên không tin Đinh Cuồng.
- Làm tốt tùy thời chuẩn bị ly khai, một khi phát hiện sự tình không ổn, lập tức lui lại.
Sắc mặt Trí Vương ngưng trọng, hạ giọng nói ra.
Người bị Trí Vương phái ra, tất cả đều là cao thủ bình thường, thực lực cũng có một chút, ở bình thường dùng binh khí đánh nhau, những người này đại khái chỉ là nhân vật pháo hôi.
Chết rồi.
Trí Vương cũng không đau lòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cao thủ chân chính, tất cả đều bị Trí Vương giữ lại.
- Ta bỏ ra mạng của những người kia làm đại giá, Phó Dịch, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi ý định lúc nào động thủ.
Trí Vương nhìn trang viên phía xa, trên mặt tục tằng lộ ra dáng tươi cười âm trầm.
Tuy âm trầm, nhưng nhìn về phía trên cũng rất có hào khí.
Hết cách rồi, tướng mạo của Trí Vương thật sự là. . . quá tục tằng.
- Đinh Cuồng, cái tên phản đồ kia đã đến, các huynh đệ, cùng ta giết!
Phó Dịch nhìn thấy Đinh Cuồng dẫn người đến, không có nhìn thấy Trí Vương, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu như Trí Vương cùng theo đến, đó mới là ngoài ý muốn.
Chỉ nghe Phó Dịch hét lớn một tiếng, đứng mũi chịu sào, rất nhanh xông tới, người hắn mang đến, nguyên một đám cầm trường đao trong tay, theo sát phía sau.
Trong khoảnh khắc, sát phạt nổi lên bốn phía, chiến đấu kịch liệt.
- Các huynh đệ, giết!
Thiết Kim Cương cầm quan đao trong tay, áo cỡi ngoài, lộ ra làn da ngăm đen như sắt, nổi giận gầm lên một tiếng, mang người giết vào.
Sáu gã đường chủ khác, nhìn thấy một màn này, cũng không có nhàn rỗi, ngay ngắn động thủ.
Về phần Đoạn Phàm thì đứng ở cách đó không xa nhìn xem, mà Bạch Ngọc Đông thì là cảnh giác nhìn bốn phía.
Người Thanh Bang đến, tuy thực lực không mạnh, nhưng mà, người của bọn hắn rất đông, mà một phương của Đoạn Phàm, nhân số thật sự là quá ít.
Một phương của Đoạn Phàm quyết đoán rơi xuống hạ phong.
Mặc dù sức chiến đấu của Thiết Kim Cương không tệ, nhưng cuối cùng là đơn quyền khó địch tứ thủ, bị hơn mười người Thanh Bang vây quanh, ở đâu là đối thủ a.
Chỉ một lát sau, trên người Thiết Kim Cương cũng đã xuất hiện mấy vết đao.
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, Đinh Cuồng, lão tử róc xương ngươi.
Thiết Kim Cương đánh bay mấy người, rốt cục chạy ra khỏi vây quanh, nổi giận gầm lên một tiếng, mục tiêu nhắm ngay Đinh Cuồng.
Người Phó Dịch mang đến, cũng rất ra sức, bất quá, bọn hắn trực tiếp bỏ qua Đinh Cuồng, chỉ điên cuồng diệt sát thành viên Thanh Bang.
Thành viên Thanh Bang, bọn hắn muốn một tên cũng không để lại!
- Thiết Kim Cương, cẩn thận!
Đột nhiên, Phó Dịch phát ra một tiếng gầm rú, thân thể khẽ động, rất nhanh vọt tới bên người Thiết Kim Cương, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đinh Cuồng:
- Đinh Cuồng, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là một tên phản đồ, phản bội Đoạn Thiên Môn, hôm nay, Phó Dịch ta sẽ giết ngươi.
- Ít nói nhảm đi, lão tử cũng muốn giết ngươi.
Đinh Cuồng duỗi tay gạt đi máu tươi trên mặt, vô cùng âm trầm nói:
- Phó Dịch, chỉ bằng chút người ấy của các ngươi, cũng muốn phản kháng? Đều đi chết đi.
- Phó Dịch, nguyên lai ta thật sự oan uổng ngươi.
Thiết Kim Cương hét lớn một tiếng, nói ra:
- Phó Lão Đại, qua nay ngày sau, lão tử mời ngươi uống rượu.
- Ha ha, một lời đã định.
Phó Dịch giương giọng cười to, trong con ngươi, lại hiện lên một tia sát cơ: Ngu xuẩn, thực là một đại ngu xuẩn.
Bất quá. . . Lão tử thích ngu bức như vậy.
Bang!
Thiết Kim Cương đưa lưng về phía Phó Dịch, đột nhiên quay người, rất nhanh dùng quan đao trong tay, ngăn cản một đao mà Phó Dịch chém tới hắn kia.
- Phó Dịch, thực cho rằng lão tử là ngu xuẩn sao? Ta xem ngu xuẩn chính là ngươi.
Thiết Kim Cương tức giận quát:
- Muốn giết ta, ngươi cái ngu xuẩn này, còn chưa đủ tư cách!
Phốc!
Lúc này, phần bụng của Thiết Kim Cương xuất hiện một lỗ hổng, máu tươi xì ra.
- Chẳng lẽ ngươi không phải ngu xuẩn sao?
Đinh Cuồng dẫn theo đao nhỏ máu, nhìn Thiết Kim Cương, mặt mũi tràn đầy khinh bỉ.
- Phó Lão Đại, ngươi. . .
- Phó Lão Đại, đây là ý gì?
Sáu tên đường chủ đang chinh chiến khác, nhìn thấy Phó Dịch đột nhiên ở sau lưng đánh lén Thiết Kim Cương, ngay ngắn phát ra thanh âm kinh hô, nộ khí trùng thiên.
- Cút ngay cho ta!
Thiết Kim Cương một cước đạp Phó Dịch, Phó Dịch bị đạp bay, hắn bụm lấy bụng của mình, liên tiếp lui về phía sau, khuôn mặt ngăm đen cũng trở nên tái nhợt.
- Thiết Kim Cương, không nghĩ tới ngươi cũng không ngu như vậy.
Không có thể giết Thiết Kim Cương, trong con ngươi Phó Dịch lóe ra sát cơ nồng đậm, lành lạnh nói:
- Trước ngươi nhục nhã lão tử, lão tử ta sẽ để cho ngươi chết vô cùng thảm.
- Phản giết!
Phó Dịch nổi giận gầm lên một tiếng!
Nương theo thanh âm gào thét của Phó Dịch, người Phó Dịch mang đến, ngay ngắn buông tha cho diệt sát thành viên Thanh Bang, trái lại đối phó bọn người Thiết Kim Cương.
Tạo phản!
Phó Dịch đem tạo phản, chuyển lên mặt bàn.
Những thành viên Thanh Bang kia, nguyên một đám sắc mặt vô cùng âm trầm. Bất quá bọn hắn cũng biết, ở thời điểm này, nhất định phải nhịn.
Cho dù là cắn nát răng, nuốt xuống bụng, cũng phải nhịn.
Vì lấy được tín nhiệm của người khác, hi sinh tính mệnh nhiều huynh đệ chúng ta như vậy?
Một cái giá có phải quá lớn hay không?
- A a a. . .
Bất quá, rất nhanh, những thành viên Thanh Bang kia đã hết oán hận, bởi vì, trong nháy mắt Phó Dịch hô lên phản giết đó, thì có đại lượng thành viên Đoạn Thiên Môn bị giết.
Bị giết trở tay không kịp.
Lần này, bọn hắn rốt cuộc tìm được một chút cân đối.
- Phó Dịch chiếm được thượng phong, hơn mười cỗ lực lượng trong chỗ tối, cũng sẽ đi ra đứng thành hàng rồi.
Trần Thanh Đế cười nhạt một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Đoạn Thiên.
Lúc này, trong con ngươi của Đoạn Thiên, tràn đầy sát cơ đầm đặc, cắn răng mở miệng.
- Huynh đệ, những người kia tất cả đều là huynh đệ của ta.
Đoạn Thiên một đầu tóc dài, hai mắt sung huyết, hạ giọng gầm nhẹ, sát khí càng mạnh.
- Một chiêu này của Phó Dịch, hiệu quả thật đúng là không tệ.
Xa xa, Trí Vương cầm kính viễn vọng, nhìn hết thảy trong trang viên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt.
- Trí Vương, ta y nguyên không ra tay sao?
Đột nhiên, một đạo nhân ảnh đi tới sau lưng Trí Vương, người này, đúng là Thanh Bang Đao Vương!
- Nếu chúng ta lộ diện, Phó Dịch tất nhiên sẽ toàn diệt chúng ta rồi.
Trí Vương lắc đầu, nói ra:
- Không ra mặt, mới là lựa chọn tốt nhất.
- Đi thôi, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất, ly khai nơi đây.
Trí Vương hít sâu một hơi, trong con ngươi tràn đầy không cam lòng:
- Phó Dịch là một người rất nguy hiểm, từ hôm nay trở đi, chính là địch nhân lớn nhất của Thanh Bang chúng ta.
Trí Vương mang theo một phần ba nhân mã, rất nhanh rút đi, mà lúc này, mấy đường chủ, nguyên lão tiềm phục ở chỗ tối, một mực quan sát hết thảy, phía sau tiếp trước vọt ra.
- Các huynh đệ, xông lên cho lão tử, hiện tại Phó Lão Đại gặp nguy hiểm, chúng ta nhanh giết đến, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào làm Phó Lão Đại bị thương.
- Phó Lão Đại là huynh đệ của ta, ai dám thương huynh đệ của ta, ta giết kẻ đó.
- Phó Lão Đại là ta. . .
- Phó Lão Đại là ta. . .
- Nghĩ cách cứu viện Phó Lão Đại, giết a. . .
- Giết. . .
. . .
Thanh âm tràn đầy 'nghĩa khí' liên tục vang lên, đầu người khởi động, hơn bốn mươi chi lực lượng, dưới sự dẫn dắt của đường chủ bọn hắn, từ bốn phương tám hướng vọt vào trong sơn trang.
Phó Dịch gặp nguy hiểm?
Dựa vào, không phát hiện hiện tại Phó Dịch rất hung hăng càn quấy đứng ở thượng phong sao?
Nói ra miệng cũng không sợ ngượng a.
- Đều lui về.
Nhìn thấy lực lượng tiềm phục ở chỗ tối, ngay ngắn lao đến, Đoạn Phàm một mực thờ ơ lạnh nhạt, thủy chung không nói gì, đột nhiên mở miệng.
- Thiết Kim Cương, đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh của cha ta, lùi trở lại cho ta.
Nhìn thấy Thiết Kim Cương không lùi, Đoạn Phàm nghiêm nghị quát, quyết đoán chuyển Đoạn Thiên ra.
Hết cách rồi, cũng chỉ có Đoạn Thiên mới có thể trị được Thiết Kim Cương.
- Hừ!
Toàn thân Thiết Kim Cương không biết có bao nhiêu vết đao, vừa nghe đến Đoạn Thiên, toàn thân chấn động, cuối cùng rất không cam lòng, rất nhanh chạy tới bên người Đoạn Phàm.
Những người khác, sớm đã lui về.
Đối với chút ít này, Phó Dịch cũng không có ngăn cản, cũng đều ngừng lại.
- Phó Lão Đại, không có ý tứ, huynh đệ ta tới chậm. . .
- Phó Lão Đại, khá tốt chúng ta chạy đến kịp lúc, nếu như Phó Lão Đại thụ một chút thương tổn, huynh đệ ta sẽ rất băn khoăn. . .
- Phó Lão Đại, thực lực của ngươi quả nhiên cường hoành, nguy cấp như thế, một chút sự tình cũng không có, huynh đệ ta bội phục, thật sự là bội phục.
- Phó Lão Đại. . .
. . .
Tình thế rất rõ ràng, tất cả Đại đường chủ và nguyên lão, cũng đã đứng vững đội, nguyên một đám đều phía sau tiếp trước mở miệng nịnh nọt Phó Dịch.
Để cho Phó Dịch biết rõ, bọn hắn đã đến, là đứng ở bên Phó Dịch.
Đối với cái này, Phó Dịch là một gật đầu một cảm tạ!
- Khục khục. . .
Phó Dịch tiến lên một bước, quét qua đám tàn binh tàn tướng của Thiết Kim Cương, khí diễm hung hăng càn quấy nói:
- Chúng ta đều là huynh đệ, nếu như không muốn chết, tất cả đều quy thuận ta.