(Hiu hiu, bé bị đuổi đi rồi)
Trong đại sảnh Phượng Lâm các, Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt âm trầm ngồi ở chính vị, nghe Thượng Quan Nghi thuật lại tình hình trên điện, hai chữ "yêu nghiệt" kia khiến khóe miệng hắn gợn lên nụ cười âm lãnh (âm lãnh: âm u lạnh lẽo). Giờ phút này Mạc Nhiễm Thiên đã không còn là con người bốc đồng của hai năm trước nữa, hắn trở nên thâm trầm nội liễm hơn (thâm trầm: sâu sắc, nội liễm: hướng nội), suy nghĩ toàn bộ cục diện, nắm giữ nhất cử nhất động của cả ba quốc gia.
Mạc Tử Viêm và hắn thường xuyên trao đổi thông tin, Mạc Tử Viêm cũng đã nhất trí cùng Nhị vương gia Mạc Nghị Thần, ngấm ngầm súc tích lực lượng, chờ ngày Tiểu Thiên trở về. Dĩ nhiên Mạc Tử Viêm và Mạc Nghị Thần hợp tác, hoàn toàn dựa vào mảnh "ngọc điệp" Mạc Nhiễm Thiên phái người mang đến, và thêm một câu "lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ!"(*). Thấy nó Mạc Nghị Thần nỗi nhớ lan tràn, chỉ có thể hóa tương tư thành sức mạnh, nắm chắc ý đồ của Tiêu Hương Hương và Mạc Hiên, âm thầm thu mua triều thần, lôi kéo quan hệ, chuẩn bị cho sự trở lại của Mạc Nhiễm Thiên. Thật ra thì cái chết của phụ hoàng họ cũng đủ khiến bọn họ hận chết Tiêu Hương Hương.
(*) 2 câu thơ cuối trong bài "Thước kiều tiên", nghĩa là:
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
Về phần Thân quốc, Ngự sử Triển Ấp ở Thân quốc có nhiều bạn bè, ít nhiều gì cũng có chỗ hữu dụng, Mạc Nhiễm Thiên còn tự thân tới lãnh cung của Thân Thủy Nhi nghe tính tình của Thừa tướng Thân quốc Thân Vô Kỵ, dĩ nhiên Thượng Quan Nghi xung phong nhận việc tới chỗ Tề Hằng hỏi thăm chuyện Thân quốc.
Mấu chốt nhất là trong thư Mạc Tử Viêm gửi cũng có nhắc tới chuyện Thân quốc, năm đó hắn rời Tề quốc đến Thân quốc thăm dò tin tức, để mười thủ hạ ở bên đó, chuẩn bị cho việc tình báo. Mười người này giờ cũng đã lẫn vào các nơi khắp Đô thành Thân quốc, truyền tin qua lại với Mạc Tử Viêm, trên tay Mạc Nhiễm Thiên có danh sách mười người này.
"Tiểu Thiên, giờ phải làm sao?" Thượng Quan Nghi cau mày hỏi.
"Hiện giờ hoàng thượng chỉ có thể chọn một con đường, nếu hắn không muốn Tề quốc diệt vong cũng chỉ có thể cầu hoà, phải biết dựa vào sự trợ giúp của Mạc quốc là chuyện không thể nào. Tiêu Hương Hương càng muốn tốt nhất để hai nước khai chiến, nàng ngồi giữa làm ngư ông thu lợi. Hừ!"
"Nàng không sợ Thân quốc diệt Tề quốc rồi diệt nàng ư?" Thượng Quan Nghi không hiểu hỏi lại.
"Hừ, hiện giờ nàng ắt hẳn tin tưởng quốc gia mười phần phồn thịnh, cánh cũng cứng rắn, huống chi Mạc quốc địa hình dễ thủ khó công, nàng sẽ không ngốc đến mức tự tổn thất lực lượng của mình. Dĩ nhiên nàng cũng đã ngờ tới trận chiến này Thân quốc dù có thắng thì nguyên khí cũng bị tổn thương nặng nề, cứ thế, nàng là có thể vượt qua Thân quốc, hà cớ gì nàng phải sợ. Nếu Thân quốc làm không tốt, nàng còn có thể nhân cơ hội tấn công, nhưng hẳn là không nhanh đến thế, cho nên đại nhân, nhất định phải ngăn cản ý định liều chết của hoàng thượng, việc đó sẽ chỉ làm Tiêu Hương Hương đắc ý, dân chúng sinh linh đồ thán, tuyệt đối không thể được!" Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc nói.
"Nhưng triều thần muốn ngươi chết, phải làm sao bây giờ, mười chín triều thần kia nhất định sợ hoàng thượng đổ trách nhiệm cho họ, họ nhất định cũng sẽ đẩy Tiểu Thiên ngươi ra thế mạng, đại nhân thật muốn giết cái lão Cảnh Nguyên kia, tức chết ta." Thượng Quan Nghi lo lắng nói.
"Đừng lo lắng, Tiểu Thiên sẽ không chết, Tề quốc còn cần ta tới cứu mà! Đại nhân, Dạ đại ca, Tiểu Thiên quyết định rồi, có lẽ sẽ tổn thương hai người, nhưng nếu như Tiểu Thiên không chết, sau này hai người và Tiểu Thiên sẽ cả đời nắm tay!" Mạc Nhiễm Thiên thâm tình nhìn hai người họ.
"Tiểu Thiên, ngươi muốn làm gì, đại nhân sợ." Thượng Quan Nghi có cảm giác xấu.
"Đại nhân, Tề quốc vẫn chưa tới thời điểm diệt vong, cho nên lần này nhất định phải cầu hòa bằng bất kể giá nào, mà Tiểu Thiên là một trong số đó."Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên thở dài.
"Cái gì! Ngươi muốn đi Thân quốc thì đại nhân phải làm sao bây giờ?" Thượng Quan Nghi lập tức mắt đỏ.
"Thân Vô Kỵ cũng là kẻ cực kì háo sắc, hơn nữa giờ là lúc hắn ta và Thái tử Thân Liệt âm thầm lục đục với nhau, Thân Vương sắp không xong rồi, lúc này có thể không chiến tranh đương nhiên là chuyện tốt. Mặc dù Thân Vô Kỵ chủ chiến, nhưng Thái tử Thân Liệt lại phản đối. Nếu như lúc này Tề quốc cầu hòa, đưa lên châu báu, mỹ nam, cắt đất cầu hòa, Thân Vô Kỵ cũng có mặt mũi, mà Tề quốc cũng có thể đổi lấy mấy năm bình an." Mạc Nhiễm Thiên trầm ngâm phân tích.
"Nhưng, Tiểu Thiên, sao ngươi phải ủy khuất mình?" Thượng Quan Nghi rất đau lòng, Dạ Tích Tuyết cũng vẻ mặt ưu sầu.
"Hừ, nếu còn như vậy, ta cũng sẽ bị họ coi là yêu nghiệt mà đem đi thiêu chết, bằng không sao có thể dập tắt sự phẫn nộ của bá quan trong triều, cũng đến thời điểm ta nên cho họ một câu trả lời rồi. Thượng Quan, ngươi đi nói với hoàng thượng đi." Mạc Nhiễm Thiên đã quyết định, hắn đi Thân quốc còn vì có ý riêng.
"Tiểu Thiên, đại nhân muốn đi cùng ngươi!" Thượng Quan Nghi khẩn trương.
"Không được! Ngươi phải ở lại đây, tương lai thành đại sự, Tiểu Thiên còn cần ngươi."Mạc Nhiễm Thiên lập tức cự tuyệt.
"Không, đại nhân không muốn! Đại nhân muốn đi theo Tiểu Thiên! Nếu không sống còn có ý nghĩa gì? Tiểu Thiên, xin ngươi đừng bỏ đại nhân lại!" Thượng Quan Nghi thống khổ.
"Nghi! Ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, ngươi nhất định phải giúp Tiểu Thiên, ở Tề quốc này, Tiểu Thiên cũng chỉ có thể tin ngươi." Mạc Nhiễm Thiên cũng rất thương tâm.
"Tiểu Thiên, cần gì phải như vậy? Đại nhân không chịu nổi cuộc sống không có ngươi."Thượng Quan Nghi nhìn Mạc Nhiễm Thiên, nước mắt tuôn rơi.
(Edit: Ta thấy Tiểu Thiên còn công hơn bạn Thượng Quan này ấy, à tất nhiên là chưa tính tới tiểu điểu của bé Thiên >_<)
Mạc Nhiễm Thiên ôm y, dựa đầu vào bả vai y mà nói: "Nghi, tạm thời chia lìa chỉ vì sau này gần nhau, Tiểu Thiên ngày nào cũng sẽ nhớ ngươi." Mạc Nhiễm Thiên sao bỏ y được, chẳng qua là lần đi nhất định chịu nhiều tủi nhục, Thượng Quan Nghi yếu ớt, e rằng y chịu không được.
(Edit: Đó, anh í là nhược công đã được cộp mác mà) ( Beta: Nhược quá còn gì:v thôi leo lên được người em ấy cũng là tốt rồi)
Thượng Quan Nghi dùng sức ôm Mạc Nhiễm Thiên, không biết nên nói gì đây.Y biết dù có nói gì chăng nữa cũng không ngăn cản được sự thật này, chẳng lẽ mình đứng nhìn hắn vì bị coi là yêu nghiệt mà bị thiêu chết sao?
" Ngoan! Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, Tiểu Thiên cam đoan với ngươi!"Mạc Nhiễm Thiên vỗ nhẹ lưng y.
"Hoàng thượng không nhất định sẽ đồng ý, hắn cũng không nỡ xa Tiểu Thiên." Thượng Quan Nghi còn một chút chần chừ.
"Aiz, đến lúc này rồi, chẳng lẽ hắn thật sự muốn phá hủy cơ nghiệp của tổ tông sao? Tiểu Thiên đã trải qua một lần rồi, lần thứ hai cũng chẳng hề hấn gì." Mạc Nhiễm Thiên cười khổ.
"Tiểu Thiên, sao trời cao nỡ bất công với ngươi thế này?" Lòng Thượng Quan khó chịu đến cực điểm.
"Ha ha, có lẽ trời cao muốn phái ta tới thống nhất ba quốc gia, vì cái gọi là "phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân" chăng? Thời gian ba nước tách ra cũng đã lâu, trời cao phái Tiểu Thiên tới thống nhất đó." Mạc Nhiễm Thiên an ủi y.
Thượng Quan Nghi khẽ đẩy Tiểu Thiên ra, ấp úng hỏi lại: "Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân? Tiểu Thiên, câu này sâu sắc lắm! Giờ thì đại nhân thật sự tin tưởng ngươi là do trời cao phái xuống." Thượng Quan Nghi lộ ra ánh mắt sùng bái.
Mạc Nhiễm Thiên thấy y khóe miệng kéo thẳng (mặt poker face), nhưng vẫn mặt dày nói thế, như thể đó là một chuyện đương nhiên vậy.
"Tin là tốt rồi, Tiểu Thiên dựa vào đại nhân." Mạc Nhiễm Thiên rất chân thành nhìn vào mắt y.
"Ừ, đại nhân hứa với ngươi." Thượng Quan Nghi ngoài miệng mặc dù đáp ứng, nhưng lại lộ ra vẻ mặt luyến tiếc.
"Dạ đại ca, chuẩn bị đi, muốn làm gì thì làm nhanh đi, hẳn sắp phải đi rồi."Mạc Nhiễm Thiên nói với Dạ Tích Tuyết.
"Được, Tiểu Thiên!" Dạ Tích Tuyết vĩnh viễn ủng hộ Mạc Nhiễm Thiên, không phản đối, cũng chẳng hề nghi ngờ khiến cho Mạc Nhiễm Thiên rất cảm động.
Đêm, trăng sao mờ mịt. Trên long sàng, Tề Quân Hành mặt khổ qua, than thở.
"Tiểu Thiên, chỉ có cái cách này thôi à? Ngươi thông minh như vậy, giúp trẫm nghĩ thử xem, trẫm không muốn mất ngươi." Tề Quân Hành đã biết ý định của Mạc Nhiễm Thiên.
"Aiz, nếu Thiên nhi có cách, còn phải dâng mình lên tận cửa sao? Chỉ sợ Thiên nhi hại hoàng thượng, hại Tề quốc thôi." Mạc Nhiễm Thiên nhìn hắn mà đau lòng.Nam nhân này, từ hận đến yêu, đã trải qua nhiều như vậy, giờ muốn tự tay hắn đưa mình ra ngoài là rất tàn nhẫn với hắn.
"Thiên nhi, trẫm không muốn làm hoàng thượng, trẫm mệt mỏi quá! Trẫm chỉ muốn cùng Thiên nhi cả đời bình bình an an, không bằng chúng ta tìm một chỗ ẩn cư được không? Trẫm đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tề Hằng." Tề Quân Hành mắt sáng lên, hắn bỗng nhiên nghĩ ý này đúng là không tồi.
"Không, không được!" Khổ tâm của Mạc Nhiễm Thiên trong hai năm qua không thể uổng phí, đổi vời Tề Hằng sau này không phải là tạo thêm một kẻ địch mạnh sao, ngàn vạn không thể.
"Thiên nhi, tại sao? Thiên nhi không muốn sống với trẫm sao?" Tình ý của Tề Quân Hành với Mạc Nhiễm Thiên hai năm qua càng thêm sâu nặng. Đối với chuyện Dạ Tích Tuyết và Thượng Quan Nghi cùng Thiên nhi, hắn cũng chỉ đành nhắm một con mắt mở một con mắt. Mặc dù nội tâm chua xót, nhưng Thiên nhi mỗi đêm vẫn ngủ cùng hắn, cho nên trong lòng hắn cũng thăng bằng, quan trọng hơn là hắn không muốn Thiên nhi thương tâm khổ sở.
"Dĩ nhiên không phải, Hoàng thượng, Thiên nhi rất muốn cùng hoàng thượng vĩnh viễn ở chung một chỗ, nhưng không có chia tay, làm sao có thể lâu dài ở chung một chỗ đây. Quốc gia loạn lạc, dân chúng lầm than, Hoàng thượng, lúc này ngươi không được trốn tránh, phải dũng cảm đối mặt, cứu dân chúng từ trong nước sôi lửa bỏng." Mạc Nhiễm Thiên làm suy yếu Tề quốc chỉ vì tương lai thống nhất nhanh hơn, cũng không nghĩ có ai thay thế được vị trí của Tề Quân Hành.
"Nếu muốn trẫm hy sinh Thiên nhi, trẫm tình nguyện phụ người trong thiên hạ." Tề Quân Hành không thiết tha gì, vị trí hoàng đế này hắn làm đủ rồi, cũng rất mệt mỏi.
"Hoàng thượng, đừng nói ngốc thế, cho dù vì Thiên nhi, ngươi cũng phải kiên trì. Thiên nhi sẽ có ngày trở về, đến lúc đó Thiên nhi vĩnh viễn chung sống cùng hoàng thượng." Mạc Nhiễm Thiên đương nhiên âm thầm gom hắn vào đám hậu cung của mình. Hơn nữa sau khi thống nhất tam quốc, theo như vị trí địa lý, kinh đô Tề quốc là thích hợp nhất để làm thủ đô.
"Thiên nhi, sao ngươi muốn hy sinh bản thân để giúp trẫm, ngay cả Mạc quốc các ngươi cũng không muốn giúp trẫm, vì sao ngươi là thái tử lại giúp trẫm!" Tề Quân Hành rất cảm động.
"Bởi vì ta không phải là Tiêu Hương Hương!"Mạc Nhiễm Thiên oán hận nói.
"Thiên nhi, chớ cùng nữ nhân chấp nhặt, nàng không làm nên chuyện gì đâu." Tề Quân Hành ít nhiều gì cũng biết hận ý của Mạc Nhiễm Thiên đối với Tiêu Hương Hương, cảm thấy có chút buồn cười. Nghe Thiên nhi nói Tiêu Hương Hương muốn mượn nhi tử thống nhất cả ba nước, trong lòng hắn chỉ khinh bỉ.
"Hoàng thượng, đừng xem thường nữ nhân, hơn nữa Thiên nhi cảm thấy địa vị của nữ nhân cũng nên tăng lên."Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc nhìn hắn.
"Thiên nhi, nàng thật sự lợi hại như vậy?"Tề Quân Hành không tin.
"Nàng có thể làm cho Thiên nhi một đêm tóc trắng, ngươi nói lợi hại hay không?" Mạc Nhiễm Thiên nói trúng tim đen.
"Cái gì!"Tề Quân Hành nhất thời thất kinh.
"Ha ha ha, Hoàng thượng, đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này ngươi sẽ biết, ngủ đi, sớm mai lên triều đại thần muốn coi Thiên nhi là yêu nghiệt đem đi giết, ngươi chỉ cần nói đem Thiên nhi cho Thân quốc, để yêu nghiệt ta lấy công chuộc tội. Hoàng thượng, cầu hòa tất phải chịu ô nhục, ngươi nhất định phải chịu đựng, có chuyện gì thì thương lượng cùng đại nhân, hắn sẽ nói cho ngươi biết hết thảy." Mạc Nhiễm Thiên để cho Thượng Quan Nghi từ từ khai đạo cho Tề Quân Hành, dĩ nhiên tối nay hắn không muốn làm hoàng thượng tức giận. Chuyện này đã ổn thỏa, kế tiếp hai người hẳn là có thời gian tập trung phát triển Tề quốc, chờ đợi mình tới tiếp quản.
"Thượng Quan cho ngươi đi?" Tề Quân Hành dĩ nhiên biết tình cảm của Thượng Quan Nghi với Mạc Nhiễm Thiên không hề ít hơn hắn, cho nên không khỏi cảm thấy kỳ quái.
"Thiên nhi đã khuyên đại nhân, hắn đồng ý ở lại vì Tiểu Thiên, hoàng thượng cũng nên vì đoạt lại Thiên nhi mà cố gắng."Mạc Nhiễm Thiên đổi cách nói để Tề Quân Hành tiếp nhận dễ dàng hơn.
"Thiên nhi, trẫm thật không bỏ được, nếu bệnh của trẫm tái phát phải làm sao bây giờ?" Tề Quân Hành đau lòng hỏi.
"Không, thi thể dưới đất đã đốt cháy dọn dẹp sạch sẽ, Hoàng thượng cũng hai năm không phát bệnh nữa hẳn là đã khỏi rồi sao còn tái phát được, phải tin tưởng mình." Mạc Nhiễm Thiên ngang nhiên xông qua hôn lên môi hắn.
"Nha, Thiên nhi, ngươi bảo trẫm không có ngươi, sau này làm sao chịu được?"Tề Quân Hành càng nghĩ càng không nỡ, vừa đáp lại vừa nói.
Mạc Nhiễm Thiên kéo khóe miệng: "Hoàng thượng và đại nhân có thể đi Long Hương các, Yến nhi sẽ tìm người hầu hạ các ngươi chu đáo." Mạc Nhiễm Thiên cũng đau lòng bọn họ, bởi vì... hai năm này cùng ba nam nhân gần như mỗi ngày đều giao hoan, chính hắn cũng dục vọng khôn cùng, một ngày không có cũng cả người trống rỗng.
(Wow, trâu bò thế?! Mà em có Dạ đại ca đi theo rồi, vẫn ko đủ sao? @@) ( Cô, em nó là TỔNG THỤ, TỔNG THỤ đó, thiếu sao chịu nổi:v)
"Thiên nhi, Long Hương các nào?" Tề Quân Hành từ khi có Mạc Nhiễm Thiên thì không ra khỏi cung, đã sớm quên câu lan viện gì đó rồi. Còn Yến nhi hai năm qua đã trở thành chủ Long Hương các, phong quang vô hạn, nói ngày trở lại Mạc quốc, nhất định cũng phải mở một gian, hắn rất cảm kích Mạc Nhiễm Thiên.
"Ha ha ha, chính là câu lan viện, nam nhân sao? Sao có thể nhịn được, Thiên nhi hiểu."Mạc Nhiễm Thiên cười nói.
"Thiên nhi ngươi, trẫm sẽ không, trẫm mặc dù háo sắc nhưng cũng chỉ háo sắc với Thiên nhi mà thôi, trẫm có thể nhịn được."Tề Quân Hành chăm chú nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Đừng nhịn, Thiên nhi thật sự không thèm để ý, không phải là không yêu các ngươi, mà là đau lòng các ngươi, chỉ cần trong lòng các ngươi nhớ Thiên nhi là được, thật đấy." Mạc Nhiễm Thiên ôm chặt lấy hắn, trong lòng cực độ không nỡ.
Chiều nay, hai người lần đầu tiên làm liên tục ba lần, cho đến khi Tề Quân Hành lâm triều mới đau lòng nhìn nhìn Mạc Nhiễm Thiên đã say ngủ. Hắn mặc long bào vào, bi thống vạn phần, hắn phải đích thân đưa người hắn yêu nhất ra ngoài.
Hướng Thiên điện, quả nhiên như Mạc Nhiễm Thiên đoán, hầu như toàn bộ triều thần đều xin giết tên yêu nghiệt Mạc Nhiễm Thiên.
"Các ngươi toàn bộ câm mồm cho trẫm!Mình thất trách, lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu ái phi của trẫm, các ngươi không cảm thấy xấu hổ à?" Tề Quân Hành giận đến mức tức giận đứng lên từ long ỷ, mắng.
Phía dưới lập tức sợ đến hoàn toàn yên tĩnh.
"Khụ khụ khụ, thật ra thì trong lòng mọi người cũng hiểu, giết Mạc thái tử cũng không có thể ngăn cản ba tháng sau Thân quốc đại quân, cho nên muốn giữ được Tề quốc, con đường duy nhất chính là cầu hòa, nhưng chúng ta lấy cái gì để cầu hòa, tiền? Không tệ, tiền này không thể không cho, nhưng Thân quốc chưa chắc đã cần? Đất cũng phải cắt, nhưng dã tâm của Thân quốc cũng không chỉ có vài miếng đất, như vậy chúng ta còn có cái gì có thể hấp dẫn Thân quốc đây?" Thượng Quan Nghi từ từ nhìn hai hàng triều thần đứng thẳng cúi đầu, nói lớn.
"Nghe nói Thân Vương cũng không muốn chiến tranh, hắn chủ trương hòa bình. Dù sao đánh giặc cũng chết rất nhiều người, cho dù thắng nhưng nguyên khí cũng tổn thương nặng nề. Nhưng mọi người biết ở Thân quốc người có thể nói chuyện chưa chắc là Thân Vương, mà là Thừa tướng Thân Vô Kỵ, nghe nói người này cực kỳ háo sắc mà tàn nhẫn khát máu, nhưng dù hắn sao cũng không phải là Thân Vương, cho nên nếu đem Mạc thái tử cho hắn, cho hắn mặt mũi, vừa hợp ý, Tề quốc cũng có thể thoát một tai nạn. Việc này so với giết Mạc thái tử hơn nhiều lắm, chư vị cảm thấy đề nghị của bổn quan thế nào?" Thượng Quan Nghi trên điện vốn là người rất có cốt cách của một kẻ làm quan, một phen nói đạo lý rõ ràng, khiến chúng thần phía dưới cũng á khẩu không nói được gì, nhưng trong lòng lại thầm khen kế này rất hay.
"Tướng quốc đại nhân thật là túc trí đa mưu, hạ quan bội phục, lúc trước hạ quan hiểu lầm đại nhân, xin nhận của Cảnh Nguyên một lạy!" Trung đại phu Cảnh Nguyên nghe ý kiến này thì trong lòng kích động, hắn vốn tưởng rằng tướng quốc đại nhân hẳn sẽ giúp đỡ Mạc thái tử, không ngờ vì cứu Tề quốc lại rất hiểu đại nghĩa, khiến lão phải bội phục.
"Cảnh đại nhân nặng lời, bổn tướng cũng là Tề quốc con dân, sao có thể nhìn dân chúng chịu khổ đây. Hoàng thượng, ngươi nói đúng không?"
"Xem ra cũng không còn cách nào, trẫm quyết định đem Mạc thái tử đưa cho Thân quốc, mười ngày sau lên đường, tướng quốc đại nhân vì trẫm chuẩn bị hết thảy, aiz, thành thật mà nói, trẫm không nỡ, nhưng trẫm càng không nỡ dân chúng Tề quốc! Bãi triều! "Tề Quân Hành trầm trọng thở dài một tiếng rồi rời đi.
"Ngô vương anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"Lần này thanh âm đều lớn hơn bất kì lần nào, vang dội cả hoàng cung. Thượng Quan Nghi, Tề Quân Hành trong lòng khổ sở vạn phần.
Trước khi li biệt luôn không nỡ, cho đến trước ngày đi, Mạc Nhiễm Thiên ngồi lên xe ngựa tới Thân quốc, cả người đã bị Thượng Quan Nghi cùng Tề Quân Hành ép khô rồi, một ban ngày, một buổi tối, hai người càng không ngừng đòi hỏi, Dạ Tích Tuyết thì thức thời tránh không nhìn. Hiện giờ Mạc Nhiễm Thiên toàn thân bất lực nằm trên người Dạ Tích Tuyết, còn Dạ Tích Tuyết ôn nhu xoa bóp.
Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt cười khổ nhìn Dạ Tích Tuyết: "Dạ đại ca, chúng ta phải lên đường thôi." Cảnh tượng giống nhau, mục đích giống nhau, người làm bạn giống nhau, cỡ nào châm chọc.
"Dạ đại ca vẫn bảo vệ ngươi."Dạ Tích Tuyết thâm tình nói.
Bụi đất cuồn cuộn, đội ngũ chầm chậm lên đường, hành trình lại một lần nữa bắt đầu, Mạc Nhiễm Thiên sắp sửa đối mặt với chuyện gì đây?
( Đối mặt với hai thằng có khi biến thái chẳng kém Tề Vương 0.o)