Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 151

Đám người Tề Diệc Bắc thật sự không thể tin được, chỉ lóe lên một cái thôi mà hồn mình đã bị nhốt vào trang giấy kia là thế nào? Nhìn lại hình ảnh họa trên giấy rõ ràng rành mạch, sống sờ sờ kia chính là bọn họ, lại nghe Lăng Sơ Hạ nói như thế nên đáy lòng đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Lăng Sơ Hạ làm ra bộ mặt hung thần ác sát, giơ giơ hình trong tay lên nói: "Mới vừa rồi ai nói ta là thích khách? Còn ai nói ta là tà ma ngoại đạo? Ta liền thuận theo ý tứ của mọi người làm như các người nói, ai kêu các người dám hoài nghi ta?"

Mặc Vĩ Thiên gân cổ nói: "Ám tiễn gây thương tích mà nói không phải tà ma ngoại đạo thì là cái gì?"

Lăng Sơ Hạ nhìn tấm hình trong tay, mấy người trong hình người nào người nấy đều giơ cánh tay che mặt. Một góc bên trên còn lộ ra nửa cái đầu nhỏ của Phó Du Nhiên trông buồn cười vô cùng. Rồi lại cảm động vì hành động bảo vệ Phó Du Nhiên của bọn hắn, cho dù biết rõ là "Ám khí" mà vẫn không tránh đi, phần cảm tình này rất đáng để người ta hâm mộ.

"Còn cố chống chế nữa hả?" Lăng Sơ Hạ chỉ vào Mặc Vĩ Thiên trong hình rồi nói: "Huynh nằm trong tay ta rồi, còn chống chế nữa là ta xé nó đấy?" Vừa nói chuyện đôi tay vừa hoạt động, có vẻ như thật sự sẽ xé tấm hình ra từng mảnh nhỏ vậy.

"Khoan đã!" Mặc Vĩ Thiên hô to một tiếng, "Cô làm cái gì đó!"

Lăng Sơ Hạ cười, "Nếu ta xé nó thì huynh tiêu chắc."

Mặc Vĩ Thiên xanh mặt. Đại trượng phu nếu chết thì phải chết có ý nghĩa, coi như hắn không phải là bậc anh hùng hào kiệt gì nhưng cứ như vậy mà tiêu đời thì cũng quá bứt rứt.

Lăng Sơ Hạ nhìn Mặc Vĩ Thiên, lại nhìn Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên rồi xòe bàn tay ra: "Muốn lấy tấm hình này về cũng được." Nàng ta nhấc tay chỉ vào Tề Diệc Bắc, "Dùng hắn để đổi."

"Không được!" Mặc Vĩ Thiên nói: "Cho dù chúng ta đổi lại được vật kia nhưng cô lại dùng yêu pháp thì phải làm thế nào? Cô đừng tưởng chúng ta không biết, con người có ba hồn bảy phách. Thiếu cái nào cũng không được."

"Xem ra huynh cũng rất hiểu biết." Lăng Sơ Hạ cười muốn gãy cái lưng, xong lại thẳng người lên đến bên cạnh Phó Du Nhiên, "Dùng hắn để đổi. Ta bảo đảm sẽ không làm ra bất kì trò nào nữa."

Phó Du Nhiên do dự một chút, giống như là đang suy nghĩ, Tề Diệc Bắc cũng đang suy tính, có nên trước cứ giả bộ theo ý của nàng ta để lấy được vật kia về rồi tính tiếp.

"Không được." Phó Du Nhiên kết thúc suy tư, mở miệng nói: "Hắn, hắn, hắn, " liên tiếp chỉ vào Mặc Vĩ Thiên, Khí Nha và Ngưu Đại hiệp, "Đổi hết cho cô, lão Tề thì không được."

Nghe Phó Du Nhiên nghiêm túc nói xong, Tề Diệc Bắc đột nhiên nở nụ cười rồi cầm tay của nàng. Nàng không thể chịu được khi hắn đi theo một nữ nhân khác, cho dù là giả cũng không thể.

Nhưng như vậy lại khiến cho bọn họ phải cùng nhau chịu chết.

Nhìn gương mặt bọn họ hiên ngang lẫm liệt, Lăng Sơ Hạ cười tủm tỉm, gật đầu nói: "Đùa với các người chút thôi." Đều nói Nữ hoàng Thành Bình và trượng phu của ngài tình vững hơn vàng, trong cả đời chưa từng thu một nam thị. Ở nơi con cháu không vượng như nước Sở mà nói quả thật là một chuyện rất ly kỳ. Hôm nay thử một lần thấy quả nhiên thấy không phải là giả.

"Các người chỉ cần để cho ta đi theo, chờ đến Vân kinh thì ta sẽ trả tấm hình này cho các người." Lăng Sơ Hạ suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu, "Ta tuyệt đối không có ác ý, nếu không ta hoàn toàn có thể đối phó với các người khi ở khách điếm."

Dùng một tấm hình đã có thể uy hiếp tính mạng của người khác, sức mạnh của khoa học kỹ thuật hiện đại quả thật là đáng sợ.

Tề Diệc Bắc không có thời gian suy tính quá lâu liền nói: "Đồng ý."

Vì vậy một nhóm mấy người tiếp tục lên đường, chỉ có điều khác với lúc đầu là hiện tại mấy người bạn 'cổ nhân' đang bị uy hiếp.

Tề Diệc Bắc bảo vệ Phó Du Nhiên nên cùng ngồi chung xe với Phó Du Nhiên và Lăng Sơ Hạ, mà Phó Du Nhiên tuy đã sinh ra hoài nghi đối với Lăng Sơ Hạ nhưng vẫn không áp chế được sự thấp thỏm trong lòng mình.

"Cô nói. . . . . . Mẹ ta còn chưa có chết, vậy bà ấy đang ở đâu?"

Lăng Sơ Hạ không ngừng lấy tay quạt gió hòng xua đi cơn nóng bức trong xe, "Ta cũng không thể xác định được."

Phó Du Nhiên vội la lên: "Không phải cô nói là cô biết ư?"

Lăng Sơ Hạ thở dài."Cô đừng vội. Ta không thể xác định nhưng không có nghĩa là người khác không biết."

Tề Diệc Bắc nhíu nhíu mày, "Có lời gì thì nói hết ra đi, Du Nhiên không thể thường xuyên bị kích động được."

Lăng Sơ Hạ chép miệng, "Trên sách có nói mẹ ruột của Nữ hoàng Thành Bình họ Bạc, quan hệ với Nữ hoàng không tốt lắm, sau khi Nữ hoàng lên ngôi cũng chỉ phong cho Bạc thị làm Thái phi, mà Bạc thị cả đời đều muốn cái danh phận Thái hậu, nhưng mãi cho đến khi bà ta qua đời cũng không được như ý nguyện."

"Bạc thị?" Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên đồng thời sợ hãi kêu lên, bọn họ cùng nghĩ đến một người: Bạc Quý phi.

Chờ lần này trở về thì nhóm phi tử của Tiên hoàng cũng nên có một phong hào. Mà Bạc Quý phi đương nhiên cũng trở thành Bạc Thái phi.

Là bà ấy sao? Điều này sao có thể? Mẹ của Phó Du Nhiên rõ ràng mang họ Hoàng Phủ, cùng cha nàng trốn khỏi nước Sở, tại sao lại quay về Sở rồi tiến cung?

"Điều này là không thể nào!" Phó Du Nhiên bật thốt lên, "Bạc thị là phi tử của Tiên hoàng, sao có thể là mẹ của ta?"

Lăng Sơ Hạ nói: "Điều liên quan đến chuyện này thì sử sách ghi lại rất mơ hồ. Cả đời Huệ Đế tổng cộng có một trăm ba mươi hai Tần phi, nổi danh nhất chỉ có hai người họ Bạc. Cái khác thì không thể nào tìm hiểu nhưng mà trong hai vị Bạc phi này có một vị được phong là Quý phi, hơn nữa vào mùa thu năm Thành Bình đầu tiên sẽ qua đời."

"Cái gì?"

Lăng Sơ Hạ không để ý tới Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên đang ngây người, nói tiếp: "Chuyện có liên quan vị Quý phi nương nương này được ghi lại rất ít. Theo khảo chứng thì vị Bạc Quý phi này rất có thể có liên quan đến mẹ ruột của Nữ hoàng Thành Bình. Có thể là người thân trong nhà."

Phó Du Nhiên giơ tay lên cắt đứt lời nàng ta, "Mẹ của ta không phải họ Bạc."

Lăng Sơ Hạ kinh ngạc, "Làm sao có thể? Trên sách rõ ràng là viết như vậy."

Tề Diệc Bắc trầm tư một chút rồi hỏi: "Trên sách có đề cập tới việc vì sao Huệ Đế không lập Chính cung Hoàng hậu không?"

Lăng Sơ Hạ không hiểu tại sao Tề Diệc Bắc lại hỏi như thế, suy nghĩ một lát liền nói: "Dường như nói lúc ông ấy còn là Thái tử thì cùng Thái tử phi lúc đó có tình cảm rất tốt đẹp, sau đó vì Thái tử phi bệnh nặng qua đời, mà bản thân Huệ Đế lại luôn luôn nhớ thương, đến nỗi sau khi lên ngôi cũng không lập Chính cung Hoàng hậu cũng là vì tưởng nhớ đến Thái tử phi."

Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đủ vị tạp trần. Lịch sử cũng là chính trị, người đang nắm quyền dĩ nhiên không thể để cho chuyện xấu làm hỏng uy danh của mình truyền lưu lại đời sau, có chuyện đương nhiên cũng sẽ bị phủ thêm một chiếc áo khoác xinh đẹp. Dĩ nhiên đây là Lăng Sơ Hạ nói đến sự thật dưới tình huống mới được thành lập.

"Có vấn đề gì sao?" Lăng Sơ Hạ hỏi.

Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Cô nói biết vị ‘Bạc thị’ đó là người ở đâu không?"

"Chính là Bạc Quý phi của Huệ Đế." Lăng Sơ Hạ hắng giọng một cái, "Ta nhớ rất rõ ràng, sau khi Nữ hoàng Thành Bình lên ngôi vốn là ngay cả Thái phi cũng không muốn phong cho mẹ ruột mình, vẫn là sau khi nghe Bạc Quý phi khuyên mới đồng ý phong Thái phi, Huệ Đế có vô số hậu phi nhưng tại sao Nữ hoàng Thành Bình lại cứ phải đợi nghe lời nói của vị Quý phi kia, bà ấy lại mang cùng họ với mẹ ruột của Nữ hoàng, chính là dựa vào đây mới phỏng đoán bà ấy và Nữ hoàng Thành Bình có quan hệ máu mủ."

"Mẹ ta không phải họ Bạc." Phó Du Nhiên nhắc lại lần nữa.

"Vậy họ gì?"

"Họ. . . . . . Hoàng Phủ." Phó Du Nhiên chần chờ một chút nhưng vẫn nói ra.

Lăng Sơ Hạ suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu một cái, "Không nghĩ ra, có phải là sau này mẹ cô sửa lại tên, hay hoặc là. . . . . . A!" Nàng ta đột nhiên vỗ tay một cái, "Nhất định đúng rồi! Cha của cô có cơ thiếp nào không? Vị Bạc thị này nhất định là tiểu thiếp của cha cô, cho nên cô mới không muốn thừa nhận bà ấy!"

Phó Du Nhiên gãi gãi đầu, "Sao ta lại không biết cha ta còn có một tiểu thiếp?"

"À. . . . . ." Muốn phù hợp với cách nói của lịch sử thật đúng là khó khăn. “Hay là cải trang đi vi hành rồi gặp được hồng nhan, sau đó cha cô trở về kinh liền quên mất người ta. Cho nên cô mới không biết, sau này người ta lại tìm tới cửa, thế nên cô mới ghét người đó như vậy!" Nhất định là như vậy. Bao nhiêu phim truyền hình đều diễn như vậy mà.

Phó Du Nhiên nghe xong cũng sửng sốt.

Điều này sao có thể! Lúc cha nàng còn sống thì nhiều năm như vậy vẫn luôn lo chuyện nghiệp sơn tặc, cho dù có ngẫu nhiên gặp được cũng sẽ không tiết lộ thân phận thật sự của mình mới đúng chứ? Huống chi ở trên núi nhiều năm như vậy cũng hoàn toàn không nghe nói cha có rời khỏi núi đi ra ngoài.

Hơn nữa coi như Lăng Sơ Hạ suy đoán là thật, cha nàng thật sự có hồi xuân lần nữa thì người đó cũng chẳng có quan hệ gì với nàng, đó hoàn toàn không phải là mẹ nàng.

Xem ra mẹ nàng vẫn là qua đời rồi đúng không?

Lăng Sơ Hạ thở dài một tiếng. "Lúc vừa tiếp xúc với các người ta liền phát hiện ra những hiểu biết của ta về lịch sử xem ra đã sai hơn phân nửa, tình huống cụ thể ta thật sự không biết, vẫn là chờ chạy về Vân kinh hỏi thăm vị Quý phi kia vậy."

Phó Du Nhiên đã giải bày xong, khẽ gật đầu. Lăng Sơ Hạ hơi ngượng ngùng, dường như nàng hoàn toàn không cung cấp được tin tình báo nào có lợi nào cả, thậm chí lời nàng nói đều là giả.

"Hay là ta nói cho các người nghe một chuyện khác?"

Tề Diệc Bắc ngước mắt nhìn nàng ta, "Đại Tấn sẽ như thế nào? Tương lai Hoài vương sẽ lên kế vị sao?"

Xem ra trong lúc vô tình, hắn đã có mấy phần tán thành với lời nói của Lăng Sơ Hạ.

Lăng Sơ Hạ xoè ngón tay ra đếm đếm."Sau khi Chiêu Thái đế thoái vị thì đích xác là Hoài vương lên kế vị, nhưng mà hắn chỉ làm Hoàng đế có ba năm. Ở năm Thành Bình thứ mười lăm liền tuyên bố thoái vị. Nhường ngôi cho cháu trai của hắn. Chính là. . . . . ."

"Thoái vị?" Tề Diệc Bắc cắt đứt lời nói của Lăng Sơ Hạ, "Cô nói Chiêu Thái đế sẽ thoái vị?"

Lăng Sơ Hạ gật đầu, "Đúng là vậy, ở năm Thành Bình thứ mười hai, Chiêu Thái. . . . . . ."

"Tại sao thoái vị? Có phải . . . . . ." Hỏi một nửa thì Tề Diệc Bắc ngừng lại, hắn không muốn chứng thật phỏng đoán trong lòng mình.

Mười hai năm sau, Chiêu Thái đế sáu mươi hai tuổi, bằng tình trạng bây giờ của ông thì coi như qua mười năm cũng không phải là bởi vì thân thể có vấn đề mà phải lui vị. Vậy xem ra lúc đó sẽ xảy ra biến cố. Tề Thụy Nam. . . . . . Sẽ có liên quan đến hắn sao?

"Khoan đã." Phó Du Nhiên đột nhiên nói: "Cô nói Hoài vương chỉ trị vì ba năm? Hắn cũng thoái vị hay sao?"

Lăng Sơ Hạ gật đầu. Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Tại sao?"

Lăng Sơ Hạ vuốt vuốt tay, "Vấn đề này quả thật vẫn còn là một bí ẩn, đang lúc tráng niên thì hắn thoái vị, sau khi thoái vị cũng không rõ tung tích. Có người phỏng đoán nói thật ra hắn đã bị ám sát, nhưng tận cùng chân tướng cũng không ai biết được."

Phó Du Nhiên vội kêu lên: "Cô đã biết rõ sự thật như thế thì có thấy trong đó nhắc đến cái tên ‘Lâm Hi Nguyệt’ hay không?"

Lăng Sơ Hạ cẩn thận suy nghĩ một lát rồi chậm rãi lắc đầu, "Chưa từng nghe qua, đó là ai?"

Phó Du Nhiên thất vọng đến cực điểm. Trên mặt cũng dẫn theo một vẻ buồn rầu, Tề Diệc Bắc thấy nàng như thế liền vội vàng nói với Lăng Sơ Hạ: "Cô ra đằng trước ngồi một lát đi, để Du Nhiên nghỉ ngơi một chút."

Lăng Sơ Hạ đang buồn bực đến khó chịu, chỉ ước gì Tề Diệc Bắc nói như vậy nên ngay lập tức gật đầu với Phó Du Nhiên một cái rồi xốc màn xe chui ra ngoài ngồi. Tề Diệc Bắc ôm Phó Du Nhiên vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Hi Nguyệt không có việc gì, nàng đừng lo lắng."

Phó Du Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Chàng nói Tề Thụy Nam thật sự không đi tìm Lâm Hi Nguyệt về sao? Hiện tại Lâm Hi Nguyệt có biết Tề Thụy Nam cũng không có giết Lâm Đại trại chủ hay không?"

"Đừng suy nghĩ nữa." Tề Diệc Bắc lấy tay vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Phó Du Nhiên, "Những chuyện này sớm hay muộn cũng có một ngày được giải quyết, bây giờ nàng lo lắng cũng vô ích, hơn nữa đối với con cũng không tốt."

Vừa nhắc tới đứa bé thì Phó Du Nhiên liền buông lỏng tâm trạng một chút, tựa vào người Tề Diệc Bắc. Nhìn dáng vẻ nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, Tề Diệc Bắc cực kì đau lòng. Đáy lòng nàng đè ép quá nhiều chuyện, hiện tại chỉ có lấy đứa bé làm lí do mới có thể khiến nàng buông lỏng một chút.

Trời tối thì bọn họ đến một cái trấn nhỏ. Nhanh chóng tìm một cái khách điếm để trọ lại rồi ngủ thẳng đến lúc nửa đêm, Tề Diệc Bắc từ trong phòng chạy ra ngoài, đến cửa phòng sát vách gõ cửa kêu Mặc Vĩ Thiên.

Mặc Vĩ Thiên mơ màng đi ra mở cửa, vừa ngáp vừa hỏi "Có chuyện gì sao không để ban ngày nói, cần gì phải hơn nửa đêm đến tìm ta?"

Tề Diệc Bắc chợt tiến vào trong phòng hắn, thần bí nói: "Chuyện này chỉ có thể làm vào buổi tối."
Bình Luận (0)
Comment