Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt đã đặt ra kế hoạch hành động cách đây một khoảng thời gian, đại ý là: Tạo ra tinh tinh
Ý trên mặt chữ, tức là con tinh tinh. Là động vật có vú, bộ linh trưởng (1), thuộc phân họ người (2). Ngoại trừ bộ lông rậm bao phủ hết người thì điểm quan trọng nhất chính là: Toàn thân trần truồng, trên mặt màu đen.
(1): Từ Bộ Linh trưởng là theo phiên âm Hán Việt của 灵长目 (linh trưởng mục), trong đó:
靈: linh bính âm: líng, giản thể: 灵 có nghĩa là tinh anh, lanh lẹ.
長: trường, trưởng, trướng bính âm: cháng, zhǎng, zhàng, giản thể: 长 có nghĩa là đứng đầu, hàng thứ nhất, có tài.
Như vậy linh trưởng ở đây là bộ các động vật có độ tinh anh (trí tuệ) cao hàng đầu trong số các động vật. Hay có thể hiểu thêm một nghĩa khác nữa là ngón tay cái linh động, chỉ nhóm động vật có ngón tay cái có thể cử động linh hoạt. Trong tiếng Anh, linh trưởng là dịch tương ứng với chữ Primate (số nhiều primates). Trước kia, Primates còn được gọi là bộ Khỉ. Chữ này bắt nguồn từ gốc Latinh primas, primus có nghĩa là nhất, đứng đầu, cao cấp. Trong tiếng Anh primate cũng có nghĩa là giáo chủ hay là giám mục cấp cao, một tước hiệu trong các Giáo Hội Kitô Giáo. (http://vi.wikipedia.org/wiki/Bộ_Linh_trưởng )
(2): Phân họ Người (danh pháp khoa học: Homininae) là một phân họ của họ Người (Hominidae), bao gồm Homo sapiens (người) và một số họ hàng gần đã tuyệt chủng, cũng như gôrila và tinh tinh. Phân họ này bao gồm toàn bộ các loài còn lại của họ Người, chẳng hạn như Australopithecus, và phát sinh sau khi có sự chia tách với các loại khỉ dạng người lớn mà trong đó hiện nay chỉ còn đười ươi (phân họ Ponginae)là nhóm còn sinh tồn.(http://vi.wikipedia.org/wiki/Phân_họ_Người)
Dĩ nhiên cũng không phải thực sự đi bắt một con tinh tinh, mà là muốn cải tạo một người thành "Tinh" trước mặt mọi người.
Kế hoạch nghe hình như có vẻ khó thực hiện nhưng lại hết sức đơn giản. Đầu tiên, Phó Du Nhiên lục lại bình nước phép mà Huyền Sắc đã cho nàng lúc trước, sau đó lấy nước tráng bình, mỗi ngày đều dùng sức xúc bình để chút ít nước phép bám ở vách bình hòa tan vào trong nước, sau khi chứng thực bằng thí nghiệm thì thấy hiệu quả không bằng được nước phép nguyên thủy, màu sắc cũng không giống, bởi vì đầu ngón tay của Tiểu An Tử chỉ đen có nửa ngày, nhưng cũng không vì thế mà ảnh hưởng đến việc thực hiện kế hoạch của các nàng.
Ý chỉ rất nhanh được truyền xuống, buổi sáng sứ thần nước Ngụy sẽ đến bái kiến Chiêu Thái đế, vào khoảng buổi chiều sẽ vào cung xác nhận danh phận Công chúa nước Ngụy, những người có liên quan đều phải tham dự.
Sứ thần đến yết kiến, Đại Tấn đương nhiên phải biểu hiện mình tiếp đãi tù binh rất long trọng, vì vậy trang phục từ trong ra ngoài của Tử Yên được đổi mới hoàn toàn, tắm rửa, lau mặt, thay quần áo, búi tóc, trang điểm. . . . . . Khoan hãy nói, sau khi Tử Yên chưng diện lên, quả thật là có chút hơi hướm của hoàng thất, những thứ khác không phải bàn đến, chỉ cần nhìn cái vẻ hống hách ngang ngược của nàng ta là đã thấy thật giống rồi.
Có điều cung nhân hầu hạ Tử Yên đại khái đều rất bận bịu nên không có ai chú ý trước lúc Tử yên rửa mặt, có một tiểu cung nữ len lén thả vào chậu nước vài thứ, dĩ nhiên, cũng có người bắt gặp nhưng lại không lên tiếng, bởi vì sau một tháng dài chờ đợi, những cung nhân này rốt cuộc cũng trông thấy mùa xuân, ai cũng không muốn chịu thêm phiền toái mà chỉ muốn sớm ngày tiễn ôn thần này đi cho rồi.
Phó Du Nhiên mặc triều phục Thái tử phi đi bên cạnh Tề Diệc Bắc. Nàng cố nén nụ cười đắc ý của mình lại, đau đớn về thể xác có là gì? Hôm nay nàng sẽ khiến cho nhân dân hai nước khắc sâu ấn tượng về nha đầu độc ác kia.
"Nàng cười gì vậy?"
Phó Du Nhiên ngước mắt nhìn Tề Diệc Bắc, cười cười lắc đầu, "Không có việc gì."
Tề Diệc Bắc thấp giọng nói: "Vậy thì đừng cười nữa, ai cũng thấy nàng đang rất đắc ý đấy."
Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Huynh cũng biết kế hoạch của ta sao?"
"Kế hoạch của nàng?" Tề Diệc Bắc trừng mắt, "Thấy nàng không hề có chút động tĩnh, ta còn tưởng rằng nàng đã bỏ qua."
"Đùa gì thế."
Tề Diệc Bắc nháy mắt mấy cái, cười như không cười bĩu môi thì thầm một câu.
"Cái gì?" Phó Du Nhiên không nghe rõ lắm.
"Không có gì." Tề Diệc Bắc quay đầu lại liếc một cái, "Lâm cô nương đâu?"
"Nàng đi thăm Công chúa rồi." Phó Du Nhiên lại muốn hả hê, nàng kéo tay áo Tề Diệc Bắc, "Huynh nói xem nàng ta có phải là Công chúa thật không?"
"Chắc chín phần mười." Tề Diệc Bắc nhìn chằm chằm cánh tay bị Phó Du Nhiên kéo hồi lâu, chợt cười nói: "Nếu như Công chúa của họ không lưu lạc ở bên ngoài thì cũng không cần một Vương gia phải đích thân đến xác nhận."
Phó Du Nhiên thực sự kinh ngạc."Nói như vậy là thật?"
Phó Du Nhiên ôm tâm tình kinh ngạc đi theo Tề Diệc Bắc tới cung Tử Thần. Cung Tử Thần được phân thành phân hai phần tiền điện và hậu điện, tiền điện là nơi các thế hệ Hoàng đế nghị sự, còn hậu điện chính là nơi ở của Hoàng đế, tiệc chiêu đãi ngày hôm nay sẽ được cử hành ở hậu điện.
Vào đến đại điện, đã thấy Hoàng hậu mang theo mấy phi tần nghe nói là "Nhân chứng tại hiện trường" đang chờ sẵn, Cố Khuynh Thành cũng đã có mặt, còn có Hoài vương dẫn đầu mấy vị Hoàng tử đến theo dõi diễn biến, khi Tề Diệc Bắc nhìn thấy Tề Vũ Tây ngồi bên cạnh Tề Thụy Nam thì cũng hơi bất ngờ, người Tam ca này của hắn trừ những trường hợp không thể không tham dự thì mới đến còn đa phần đều cố gắng né tránh những lúc tụ tập thế này.
Tề Vũ Tây cũng không thể ngờ cuối cùng bản thân mình vẫn quyết định đến đây, tại sao lại như vậy chứ?
Thấy Phó Du Nhiên đi theo sau lưng Tề Diệc Bắc. Trên mặt Tề Vũ Tây xẹt qua một sự mất mát rõ ràng, sau đó lại không khỏi cười khổ, "Đây chính là thân phận của nàng ấy sao?"
Tề Thụy Nam nghe được giọng nói đè nén của Tề Vũ Tây, nụ cười trên mặt cũng dần dần tắt, ánh mắt dừng lại thật lâu ở một nơi sau đó cúi đầu ghé sát bên tai Tề Vũ Tây thấp giọng nói mấy câu.
Sau khi Tề Vũ Tây nghe xong liền có vẻ bất ngờ, "Không thể nào đâu?"
Tề Thụy Nam cười cười vuốt tay, Tề Vũ Tây ngẩng đầu lên vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên cười trộm chớp chớp mắt với Tề Vũ Tây. Tề Vũ Tây thấy vậy thì cúi đầu bật cười, suy nghĩ một lát lại khẽ cười một tiếng, cuối cùng không ngẩng đầu nhìn thêm cái nào nữa.
"Sao nàng lại quen biết được Tam ca vậy?" Giọng nói của Tề Diệc Bắc có hơi buồn bực.
Phó Du Nhiên thu hồi ánh mắt, "Chuyện ta biết hắn là một việc rất kỳ lạ sao?"
Tề Diệc Bắc suy nghĩ một chút, sau mới liếc Phó Du Nhiên nói: "Ngày hôm kia. . . . . . Nàng đến cung Cự Sương sao?"
Phó Du Nhiên "Ừ" một tiếng: "Ta đã nói là ta không có đến cung Ngân Hà mà."
Mặc dù Phó Du Nhiên giải thích thành công nhưng vẫn không có thể thay đổi tâm tình buồn rầu của Tề Diệc Bắc, đã quen biết nhau thì chớ lại còn nháy mắt ra hiệu nữa chứ?
Đang buồn bực chợt sau lưng truyền đến một giọng nói rất nhỏ: "Đã làm xong."
Tề Diệc Bắc quay đầu nhìn lại thấy Lâm Hi Nguyệt đang mặc một bộ y phục cung nữ, Phó Du Nhiên quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Sạch sẽ chứ?"
Lâm Hi Nguyệt gật đầu, Tề Diệc Bắc nghi ngờ hỏi: "Sạch gì?"
Phó Du Nhiên cười nói: "Chờ xem kịch vui thôi."
Lại đợi một hồi Chiêu Thái đế mới đến, mọi người vội đứng dậy tiếp giá, Chiêu Thái đế đi tới trước mặt Phó Du Nhiên nói: "Du Nhiên, con yên tâm, Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để con phải chịu ấm ức."
Phó Du Nhiên khom người, "Nhi thân chịu uất ức cũng không sao, Phụ hoàng phải lấy thể diện quốc gia làm trọng, không phải lo cho nhi thần đâu ạ."
Chiêu Thái đế vui mừng gật đầu sau đó cho người tuyên gọi sứ thần nước Ngụy vào điện.
Đôi mắt của Phó Du Nhiên mở lớn hết cỡ, người ta nói khí hậu nước Ngụy khiến con người nơi đó được nuôi dưỡng rất tốt, hôm nay tốt cuộc nàng cũng có thể được chứng thực rồi.
Không bao lâu liền thấy cung nhân dẫn một người vào điện, trên thân người nọ mặc một bộ sa y màu vàng nhạt khoác thêm một chiếc áo choàng trắng bên ngoài, mái tóc được bó thành một búi trên đỉnh, đầu đội cao quan màu vàng kim, trông bộ dáng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài, mắt phượng hẹp dài. Nếu như nói Tề Diệc Bắc tuấn tú, Tề Thụy Nam tuấn lãng, như vậy vị Vương gia nước Ngụy này chính là tuấn dật, trên mặt hắn nở nụ cười, hai cánh tay buông xuống, xá dài chạm đất bái kiến Chiêu Thái đế. Giở tay nhấc chân đều thể hiện sự phong lưu, nhưng lại. . . . . . Hiện ra mấy phần âm nhu.
Vẻ mặt Phó Du Nhiên đầy sự tiếc nuối, nói rất khẽ: "Dung mạo còn xinh đẹp hơn cả cô nương, đáng tiếc lại là một tên ẻo lả."
Khóe mắt Tề Diệc Bắc hơi co quắp, nhìn Phó Du Nhiên nói: "Cái gì gọi là ‘lại’ hả?"
Phó Du Nhiên cười ra tiếng, "Không ám chỉ huynh."
Đông Phương Cẩn đã từng gặp mặt Chiêu Thái đế nên lần này gặp lại cũng không nói lời vô nghĩa, chưa nói được hai câu hắn liền đề xuất muốn gặp mặt cô nương tự xưng là Công chúa nước Ngụy, Chiêu Thái đế khẽ gật đầu, Tần Hữu Lộc liền xướng lên: "Cho mời Tử Yên cô nương."
Ý chỉ liên tiếp được truyền đạt đi, không lâu sau Tử Yên mặc trang phục lộng lẫy ngẩng cao đầu đi sau cung nhân dẫn đường bước vào, nhìn thấy đám người Chiêu Thái đế không những không quỳ hành lễ mà còn ngẩng cao đầu hơn nữa, nàng ta đi tới trước mặt Đông Phương Cẩn quan sát hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Đại hoàng huynh, đã lâu không gặp rồi nhỉ?"
Nét mặt Đông Phương Cẩn hiện lên đủ mọi biến hóa, cẩn thận xem xét Tử Yên một hồi rồi mới xoay người lại nói với Chiêu Thái đế: "Bệ hạ, Đại Ngụy xác thực có một cô Công chúa từ nhỏ đã xuất cung tầm y, nhưng cũng đã qua một thời gian khá dài nên nhất thời tiểu vương cũng khó mà phân biệt được thật giả."
Sắc mặt Tử Yên trầm xuống, "Đông Phương Cẩn, mở cặp mắt của huynh ra mà nhìn cho kỹ, ta chính là Thái Bình."
Đông Phương Cẩn cười gật đầu, "Cô như vậy lại thấy có mấy phần tương tự."
Tử Yên giận đến nổi trận lôi đình, "Huynh. . . . . ."
Thấy Đông Phương Cẩn sẽ không dễ dàng thừa nhận thân phận của vị Công chúa này, Chiêu Thái đế liếc Hoàng hậu một cái, Hoàng hậu cười cười mở miệng nói: "Từ biệt đã mấy năm đúng là khó nhận ra nhau, theo Bổn cung thấy, hay là trước cứ ngồi xuống dùng chút đồ ăn, thưởng thức ca múa, còn chuyện khác để sau lại nói."
Đông Phương Cẩn khom người xin vâng, còn Tử Yên lại hừ một tiếng, không hề có chút khách khí đứng tại chỗ chuyên dùng cho khách quý do cung nhân đã chuẩn bị trước đó. Tử Yên lạnh lùng nhìn lướt qua Phó Du Nhiên, trong mắt lóe lên sự khinh thường, Phó Du Nhiên chỉ cười híp mắt nhìn nàng ta -- nói chính xác là nhìn mặt của nàng ta, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Đen đi! Sắp đen rồi!
Tử Yên nhất định không biết được tâm tư của Phó Du Nhiên, nàng ta đợi Phó Du Nhiên trả thù nhưng đợi mãi đã qua một tháng vẫn không thấy động tĩnh, trong lòng không khỏi dâng lên sự miệt thị, sau khi liếc thêm một cái nữa nàng ta mới vung áo bào rông rãi, cánh tay vòng qua trước ngực chầm chậm ngồi xuống, quả thật là có khí chất của một quý tộc. Nhưng. . . . . .
"Phụp--"
Một âm thanh vang dội, uyển chuyển, ngân nga khiến người ta suy nghĩ bậy bạ vang vọng trong tẩm điện, động tác của tất cả mọi người vì vậy mà cứng đờ, đồng loạt đưa ánh mắt về nơi phát ra âm thanh -- chỗ ngồi chuyên dụng dành cho khách quý.
Khuôn mặt của Tử Yên đỏ bừng, đứng dậy the thé nói: "Không phải ta!"
Trên mặt Cố Khuynh Thành cũng có mấy phần lúng túng, nhẹ giọng nói với Tử Yên: "Muội mau ngồi xuống đi."
Tử Yên tức giận đến toàn thân phát run, tiến lên nhấc chiếc ghế nệm lên nhưng cái gì cũng không có, trong cơn tức giận bèn nhấc chân đá ngã lăn chiếc ghế, sắc mặt Chiêu Thái đế trầm xuống, ông quát lên: "To gan!"
Tử Yên bị dọa khẽ run rẩy, Cố Khuynh Thành vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ xuống, "Xin Hoàng thượng thứ tội."
Chiêu Thái đế không để ý đến Cố Khuynh Thành, chỉ liếc nhìn Tử Yên rồi lạnh lùng nói: "Ngươi đánh Thái tử phi bị thương vốn đã là tử tội, nay không xử phạt vì còn nể tình Khuynh Thành và nước Ngụy, ai ngờ ngươi lại càng không biết phân biệt đúng sai như vậy!"
Phó Du Nhiên ôm bụng ngồi phịch xuống ghế cười ngặt nghẽo, chết mất thôi!
Tử Yên cố gắng ổn định tâm thần, mắt dò xét một vòng rồi đột nhiên đưa ngón tay chỉ Phó Du Nhiên, hét lên: "Là nàng ta! Chính nàng ta đã giở trò quỷ!"
Nghe được chỉ trích của Tử Yên, Phó Du Nhiên xoa xoa bụng, ngồi thẳng người nói: "Tử Yên cô nương. Loại chuyện như vậy ngay cả chính ngươi cũng không khống chế được, làm sao ta giở trò quỷ được đây? Nhưng ngươi cũng không cần khó chịu. Chúng ta đều rất hiểu tâm tình của ngươi, mọi người sẽ không cười ngươi đâu." Nói thì nói như thế nhưng hành động của Phó Du Nhiên lại không phải vậy, sau khi nói xong nàng lấy tay nhẹ nhàng quạt quạt ở trước mặt, chân mày khẽ nhăn lại rồi lấy tay bịt mũi, thật giống như ngửi ra được cái mùi gì bất nhã vậy.
Có Phó Du Nhiên dẫn đầu, tại chỗ có hơn phân nửa nữ sĩ cũng bịt lỗ mũi lại, Tử Yên giận sôi lên, nổi giận mắng: "Các người cứ chờ coi! Ta. . . . . ."
Cố Khuynh Thành tức giận xanh cả mặt nói: "Câm miệng!"
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Rõ ràng là mình không có ý tứ lại còn đổ lên đầu ngươi khác, lễ nghi của nước Ngụy quả thật rất chu toàn!"
Chiêu Thái đế nhìn Hoàng hậu: "Hoàng hậu. Vẫn chưa kết luận được nữ nhân này có phải là công chúa nước Ngụy hay không, nàng chú ý lời nói."
Hoàng hậu nhìn Đông Phương Cẩn một cái, rồi khom người với Chiêu Thái Đế, "Thần thiếp lỡ lời."
Đông Phương Cẩn thấy tránh không thoát đành phải đứng dậy nói: "Từ nhỏ Thái Bình đã rời cung, giờ chỉ nhận diện thế này thì tiểu vương thật sự khó có thể xác nhận, chỉ có thể quan sát từ thói quen nhỏ nhất, hi vọng là sớm có kết quả."
"Đông Phương Cẩn!" Tử Yên thét chói tai, "Rõ ràng huynh đã sớm nhận ra ta, vì sao không nói ra sự thật?"
Phó Du Nhiên cười muốn nội thương, đúng là nói nhảm, đang lúc ngươi làm chuyện mất mặt trước nhiều người như vậy mà muốn hắn nhận ngươi sao? Mắng chửi đi mắng chửi đi, ngươi càng mắng, Đông Phương Cẩn càng không dám nhận là quen biết ngươi, Hàaa...! Phó Du Nhiên thật sự sướng đến chết đi được, nhưng nàng chợt trợn to mắt, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, giả bộ kinh ngạc nói: "Tử Yên cô nương, chuyện này đúng là không thể gấp gáp, ngươi tội gì giận đến nỗi khuôn mặt đen thui luôn vậy?"
Mọi người đang cảm thấy có gì đó là lạ, vừa nghe Phó Du Nhiên nói như thế liền chăm chú nhìn lên, thấy đúng là vậy, gương mặt vốn trắng nõn của Tử yên lại đang bị phủ một tầng màu xanh đen, hơn nữa màu sắc vẫn còn tiếp tục đậm hơn.
Tử Yên liếc chóp mũi của mình, quả nhiên thấy hơi khác thường, càng kinh khủng chính là xanh đen từ trong đến ngoài mà trên mặt lại được trang điểm một lớp phấn trắng, rất tốt, đúng là trắng đen lẫn lộn, màu đen bên trong màu trắng.
Liên quan đến dung mạo, lần này quả thật Tử Yên hơi luống cuống tay chân, nức nở nói: "Sư tỷ. . . . . ."
Cố Khuynh Thành đang quỳ gối trong điện nhìn thấy thế cũng kinh hãi, nàng bất chấp lễ nghĩa đứng bật dậy chạy tới bên cạnh Tử Yên, nhìn nhìn mi mắt Tử Yên, lại đặt ngón tay lên cổ tay nàng ta.
Giận đến mức đen mặt sao? Cố Khuynh Thành còn lâu mới tin, nhưng khi bắt mạch lại thấy không giống như bị trúng độc, nàng sốt ruột nhìn Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên nhìn thấy ánh mắt của nàng ta thì kinh ngạc nói: "Thế nào? Vừa rồi nàng ta thả rắm muốn đổ thừa cho ta, hiện tại nàng ta người không ra người ma không ra ma cũng muốn nói là ta làm sao?"
Cố Khuynh Thành vội la lên: "Biểu tẩu, ta không có ý này."
Phó Du Nhiên tức giận khó nhịn hơi khom người nói với Chiêu Thái đế và Hoàng hậu, "Nhi thần thất lễ rồi."
Chiêu Thái đế và Hoàng hậu nhìn tình hình trong điện thì khó nén sự kinh ngạc trong lòng, khẽ liếc mắt nhìn nhau, Tề Diệc Bắc lại nhìn ra được chút manh mối, đến gần Phó Du Nhiên thấp giọng nói: "Thì ra nàng tìm cái bình kia là vì việc này."
Phó Du Nhiên bĩu môi, nín cười nói: "Nhưng đổ nhiều nước quá nên hiệu quả kém xa. Theo ta thấy tuyệt nhất chính là cái âm thanh kia, cũng không biết là vị thần tiên nào đã giúp ta hả giận. Không biết là làm bằng cách nào, bên dưới mặt đệm rõ ràng không có gì mà."
Tề Diệc Bắc cúi đầu ho một tiếng, lấy tay chống má như đang che giấu, "Dưới mặt đệm dĩ nhiên không có, điều huyền diệu chính là bên trong cái đệm kìa."