Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 20

Lâm Tử Di gần đây cảm thấy rất khó chịu, thực căm tức, cho dù đối với Trình Thiên Lỗi cũng vài lần phát hỏa. Nhìn toàn trường đánh giá mình, còn có những ánh mắt nhìn cô như vậy, cô quả thực sắp điên rồi.

Ghê tởm hơn là trong bảng danh sách hoa hậu giảng đường thế nhưng từ thứ ba bị rơi xuống thứ bảy, này làm sao cô có thể chịu được? Vốn cô có mục đích muốn đã bại Vương Nhược Tịch cùng Tống Nhã Thiến, chiếm cứ vị trí đầu của hoa hậu giảng đường. Nhưng mà hiện tại đột nhiên rớt hạng nhiều như vậy, còn có khả năng sao? Đáng hận nhất chính là cái người chiếm vị trí của cô cư nhiên là Dương Hiểu Đồng.

Hai ngày nay cô ăn không ngon, ngũ không yên, trong đầu luôn nghĩ tới việc này.

Cô không rõ một người như vậy làm thế nào có thể mọi người luôn ủng hộ cô ta chứ? Dựa theo tình cảnh cảnh ngày đó tại căn tin, mọi người hẳn nên khinh thường cô ta mới đúng, hiện tại như thế nào mọi chuyện đều phát triển theo hướng ngược lại?

Hết thảy phát sinh đều do trên người Dương Hiểu Đồng thay đổi như vậy. Cô không biết có đồ trang điểm gì lại có hiệu quả tốt như vậy, đối với người nghèo như Dương Hiểu Đồng mà nói, chỉnh dung là không có khả năng, chi phí lớn như vậy cô ta tuyệt đối không thể gánh vác,như vậy đến tốt cùng là mỹ phẫm gì?

Cô căn bản không tin một người trong khoản thời gian ngắc như vậy lại phát sinh thay đổi lớn như vậy, chỉ có một lý do này! Tuy rằng lần trước tại lớp học đã kiểm tra không ra được gì, nhưng hiện tại hiệu quả mỹ phẩm tốt thật có thể đạt hiệu quả như vậy, cô nhất định phải đem chuyện này vạch trần, cô muốn nhìn xem tới lúc đó Dương Hiểu Đồng còn làm được gì.

Cũng may cô có một cơ hội chính là lần này tại cuộc thi phố vũ. Nếu trong trận đấu cô có thễ tỏa sáng, cô tin tưởng mọi người vẫn sẽ tôn sùng mình. Phố vũ tuy rằng cô cũng học qua, nhưng học không kỹ càng, chỉ biết một số động tác đơn giản mà thôi, bởi vì cảm thấy tập luyện thật mệt chết.

Nhưng lần này không luyện cũng không được, vì thanh danh của cô, vì địa vị cô nhất định phải kiên trì. Mặc một thân đồ màu tím viền hoa, phía dưới là váy ngắn, chân mang giày cao gót mười phân tiếu sái bước vào phố vũ xã đoàn. Cũng may đã có Thiên Lỗi giúp cô báo danh, cho nên cô cũng không cần phải xếp hàng.

Khi Lâm Tử Di tiến vào, nam sinh trong phố vũ xã đoàn đều cao hứng, tổ chức cuộc thi lần này thật không tệ, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện vài mỹ nữ, mắt bọn họ thất đúng là có phúc.

Lâm Tử Di có mái tóc dài mềm mại vì đi đường mà nghịch ngợm dao động, tùy ý tán lưu hai bên má, bao trọn dung nhan tinh xảo, mi liễu tinh tế, cộng thêm đôi mắt phượng, thoạt nhìn rất câu người.

Thấy các nam sinh nhìn mình sững người, trên mặt Lâm Tử Di gợi lên nụ cười tự tin, mắt phượng hướng về phía trước nheo lại, càng thêm dụ hoặc.

So với việc Lâm Tử Du cố ý giả dạng, bộ dạng Dương Hiểu Đồng thực tùy ý, mái tóc đen dái cột cao thành đuôi ngựa, tăng thêm vài phần nghịch ngợm, lại phi thượng nhẹ nhàng khoan khoái. Làn da non mềm như trẻ con, bởi vì vừa luyện tập mà hai má phiếm hồng, không cần trang điểm cũng đẹp hơn bọn họ, mị lực tự nhiên, có lẽ càng hấp dẫn người hơn.

Lâm Tử Di đi vào thay đổi quần áo lại đi ra, thân thể của cô ta cũng rất tuyệt, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người các mỹ nữ, đối với sự xuất hiện của Lâm Tử Di, ba người Dương Hiểu Đồng căn bản không chú ý tới, bởi vì chuyên tâm vào luyện tập, Tiểu Mẫn cùng Nhược Nhược nhìn Dương Hiểu Đồng tốc độ luyện tập như vậy rất cao hứng, hiện tại trừ bỏ việc này bên ngoài căn bản không có gì hấp dẫn sự chú ý của các cô.

“Tay này phải như vậy…” Thanh âm quen thuộc truyền vào tai Lâm Tử Di, chuyển mắt nhìn lại mới thấy ba người luyện tập ở một góc.

Nhìn thây vậy cô liền hỏa đại, cô hiện tại cái dạng này cũng là do cô ta, nếu không phải do cô ta, cô hiện tại sao có thể bị người khác chỉ trỏ chứ?

Chậm rãi đi qua, “Ta nói là ai đâu, nguyên lai là ba người các ngươi a! Liền dức hạnh như vậy cũng muốn tham gia cuộc thi phố vũ, đi làm trò sao?”

Tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng lâu như vậy, Dương Hiểu Đồng như thế nào cô còn không biết sao? Cô ta căn bản không có luyện qua vũ đạo, thời gian một tháng như thế nào có khả năng? Huống hồ cô ta ở phương diện này vốn không có thiên phú.

Ba người ngừng lại, nhìn tới vị khách không thỉnh tự nhiên không mới mà tới, Tiểu Mẫn hừ lạnh một tiếng, “Làm trò cũng là ngươi làm đi! Nếu không nghĩ trước mặt nhiều người như vậy bị đánh, hiện tại liền tự giác một chút, ta nói cho ngươi biết, ta Lý Hi Mẫn cũng mặc kệ cho dù ở đâu, cái hình tượng gì cũng mặc kệ” Đối với bộ dạng kia của cô ta nghĩ liền muốn đánh rồi.

Nghe Tiểu Mẫn uy hiếp, trên mặt Lâm Tử Di hiện lên vẻ mất tự nhiên, rồi chợt tiêu tán, “Lí Hi Mẫn, đừng uy hiếp ta, ngươi nếu muốn động thủ ta cũng không phải dễ bắt nạt, ta đến là chuyện của ta cùng Dương Hiểu Đồng, ngươi không cần xem vào chuyện của người khác.”

Khóe miệng Dương Hiểu Đồng gợi lên nụ cười trào phúng, “Ngươi thật đúng là nhàn hạ, thoải mái, bất quá ta cũng không giống ngươi có nhiều thời gian như vậy” Lời nói châm chọc trong miệng Dương Hiểu Đồng vừa phát ra, tự hồ cô ta nghĩ cô rất dễ bị khi dễ?

“Dương Hiểu Đồng ngươi có ý tứ gì? Cái gì bảo ta có rất nhiều thời gian? Thời gian của bổn tiểu thư so với ngươi rất quý giá” Khi nào thì cô ta học được cánh nói chuyện như vậy?

“Ta bề bộn nhiều việc, ngươi có thể đi rồi”, Dương Hiểu Đồng cao ngạo ngẩn đầu, tựa hồ nhìn không nguyện ý liếc mắt Lâm Tử Di một cái, hoặc có thể nói việc nhìn cô ta khiến cho mắt của cô bị ô uế.

Lâm Tử Di nhìn ba người bộ dáng chế ngạo mình, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, cho tới bây giờ luôn là cô dùng bộ dáng như vậy nói chuyện với họ, như thế nào hiện tại đảo ngược lại, cô làm sao có thể chấp nhận được, biểu cô làm sao có vẻ mặt tốt được.

“Trên thế giới này, luôn có một số người thích làm việc nhàm chán, giống như vị trước mắt này”, Dương Hiểu Đồng nói giống như chuyện không liên quan đến mình, lời nói đạm mạc, ngữ điệu khinh phiêu giống như nói với con chích con cẩu bên đường.

Mặt Lâm Tử Di trở nên vặn vẹo nhìn cô, “Dương Hiểu Đồng ngươi đồ tiện nhân này, nghĩ dùng phấn son liền có thể biến đẹp sao?” Khóe mắt hiện lên tia châm biếm. (Sally: Con này càng ngày càng thấy như con não tàn, hay vốn không não đây không biết)

Giương mắt nhàn nhã nhìn người đẹp trước mắt, “Lâm dại mỹ nữ dùng đồ trang điểm chắc còn cao cấp hơn ta nha”

“Ngươi…Đồ tiện nhân” Lâm Tử Di nghe Dương Hiểu Đồng nói với giọng trào phúng vậy, tay giơ lên vung một cái tát qua.

“Ba” Một cái tát hung hăng đánh vào mặt Lâm Tử Di, khiên cho khuôn mặt cô ta trở nên vặn vẹo.

Dương Hiểu Đồng khinh thường nhìn trên cao xuống mở miệng nói, “Lần sau không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy”.

Dưới ánh mắt khó tin của mọi người, cô cao ngạo tiêu sái rời khỏi phố vũ xã đoàn. Để lại Lâm Tử Di đứng tại chỗ, ôm khuôn mặt bị đánh, vẻ mặt không thể tin được, Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn cũng theo đó rời đi, nhưng trên mặt vẫn mang theo tia cười thản nhiên, hết thảy chuyện này đều do cô ta tự tìm.

Cô, Dương Hiểu Đồng tuyệt đối không phải dễ khi dễ. Thiếu cô bao nhiêu cô nhất định sẽ thu hồi hết thảy, hiện tại cầm lại chỉ là lợi tức mà thôi. Chờ coi đi…
Bình Luận (0)
Comment